MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Rõ ràng Hổ Huyết vẫn canh cánh trong lòng về những gì mà Phương Y Thần nói, anh ta vẫn cứ nghĩ nếu đấu với Lâm Thiệu Huy thì chỉ cần không quá ba chiêu.

Nghe vậy, Hắc Sinh cũng bất giác gật đầu.

Nhưng đúng lúc này!
Bên ngoài khách sạn lại vang lên một trận hỗn loạn khiến Hắc Sinh và Hổ Huyết lập tức nhíu mày.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai người vệ sĩ lập tức đứng dậy hỏi những người bảo vệ ở bên ngoài.

Mà họ vừa dứt lời đã tức khắc nhìn thấy vài tên trong đội bảo vệ kéo hai người đàn ông vào.

“Báo cáo, chúng tôi bắt được hai tên săn ảnh trong bụi cỏ ngoài cửa.”
Paparazzi ư?
Nghe vậy, Hắc Sinh và Hổ Huyết lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao Phương Y Thần cũng là Tiểu Thiên Hậu của Châu Á, nơi cô ta ở không thiếu nhất là đám săn ảnh này.

Cho dù mấy tay săn ảnh bình thường này gần như bị họ trục xuất hoàn toàn, nhưng vẫn có người không cam tâm mà đến chụp trộm ảnh.

“Thôi bỏ đi! Thả họ ra đi.”

Hổ Huyết không hề để tâm mà xua xua tay.

Chỉ là lúc mấy tên bảo vệ vừa bỏ tay ra, một tay săn ảnh tầm tuổi trung niên đã nhanh nhảu chạy đến chỗ Hổ Huyết và Hoắc Sinh hỏi: “Xin hỏi, người chở cô Phương Y Thần trên chiếc Santana rách nát tối qua có phải là chàng con rể phế vật Lâm Thiệu Huy của nhà họ Bạch không?”
Cái gì cơ?
Một câu của tay săn ảnh này đã khiến mặt Hổ Huyết và Hắc Sinh hơi biến sắc.

Hai người họ cũng không ngờ tay săn ảnh này lại để lộ thân phận của Lâm Thiệu Huy chỉ trong một câu.

Bọn họ lập tức trầm mặt xuống, hỏi: “Ông đang nói năng linh tinh cái gì đấy?”
“Hai vị đừng căng thẳng, tôi chỉ nghe ngóng một chút thôi.” Tay săn ảnh này bị hai người kia dọa sợ giật nảy mình, vội vàng xua tay giải thích.

Nhưng Hắc Sinh và Hổ Huyết hoàn toàn không nghe ông ta nói.

Hai mắt họ không tự chủ được mà nhìn vào chiếc máy ảnh trên tay gã, sau đó hỏi: “Có phải ông đã chụp được gì không? Lấy máy ảnh của bọn họ cho chúng tôi!”
“Vâng.”
Hai nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, bất chấp sự vùng vẫy chống trả của tay săn ảnh trung niên kia, nhanh chóng cướp được chiếc máy ảnh một cách lưu loát.

“Tôi không có chụp bừa bãi mà.

Tôi chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi.

Trả máy ảnh cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Tay săn ảnh kia gào lên.


Nhưng hai người Hắc Sinh và Hổ Huyết không thèm để ý đến ông ta.

Bọn họ lập tức bật máy ảnh lên, xem từng tấm ảnh một, bắt đầu tìm kiếm.

Sau đó họ đột nhiên nhìn thấy những tấm ảnh chụp chiếc Santana hồi chiều trong album ảnh.

Trong đó có tấm Phương Y Thần bước xuống từ chiếc xe đó, còn có ảnh của hai người họ, nhưng điều duy nhất khiến Hổ Huyết và Hắc Sinh không thể tin được là những tấm ảnh của Lâm Thiệu Huy.

Góc nghiêng của mặt.

Bóng lưng.

Mờ ảo.

Trong đó có hơn hai mươi tấm ảnh có liên quan đến Lâm Thiệu Huy, nhưng ngoài bóng lưng của anh ra còn có góc nghiêng của mặt.

Nhưng những tấm ảnh chính diện đều mờ mờ không rõ, hoàn toàn không thể nhìn ra khuôn mặt thật.

Lúc này, Hổ Huyết và Hắc Sinh bất giác nhìn nhau, sau đó họ cùng nhìn về phía tay săn ảnh kia, hỏi một cách cổ quái: “Ông thực sự là một tay săn ảnh đấy à? Kỹ thuật chụp ảnh tệ đến vậy sao?”
“Đến ảnh chính diện của người ta cũng không chụp tử tế được.”
Nghe vậy, không chỉ tay săn ảnh trung niên kia mà ngay cả những tay săn ảnh trẻ tuổi ở bên cạnh cũng lập tức nở nụ cười khổ.

“Hai vị đại ca, đây hoàn toàn không phải do kỹ thuật chụp ảnh của chúng tôi không tốt.

Sau khi phát hiện ra không có ai chụp ảnh chính diện, tôi và đồ đệ của mình đã tập trung chụp ảnh khuôn mặt của anh ta.

Nhưng ngoài mờ mờ ra thì vẫn chỉ là mờ mờ, tấm rõ nhất cũng chỉ là ảnh của góc nghiêng mặt anh ta thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc