MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Khách sạn Bảo Thịnh!
Đây là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Hải Dương.

Một khu nghỉ dưỡng sang trọng siêu cao cấp tích hợp ăn, ở và giải trí.

Khi Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy vừa tấp chiếc Mercedes-Benz vào bãi đậu xe của khách sạn, họ bất ngờ nhìn thấy dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi, dượng nhỏ Chu Chí Đức, em họ vợ chồng Chu Như, Trương Khai Minh đã đến từ trước.

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, cả nhà họ vội vã chạy đến đón.

“Bạch Tố Y, cháu đến rồi à!” Dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi tươi cười, trên mặt sắp nở hoa đến nơi.

Không chỉ có như thế!
Ánh mắt của bà ấy luôn vô tình hữu ý nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đang đứng một bên, và trong ánh mắt ấy chứa đầy sự phức tạp, cảm kích, kính sợ, vân vân.

Bạch Tố Y vừa định trả lời.


Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã bị sốc khi thấy người dượng nhỏ của mình là Chu Chí Đức, còn có cả Chu Như và Trương Khai Minh đang cúi đầu thật sâu, thật cung kính trước cô và Lâm Thiệu Huy.

"Bạch Tố Y, trước đây là do dượng nhỏ mắt mù nên mới xem thường cháu, mong cháu và Lâm Thiệu Huy đừng để bụng!"
"Chị họ, rất xin lỗi, lúc nãy em không nên hợm hĩnh như vậy, không nên cười nhạo chị! Thật sự xin lỗi!"
"..."
Ba người run rẩy nói lời xin lỗi.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tố Y càng cảm thấy đầu óc trở nên rối bời.

Cúi đầu xin lỗi?
Đây vẫn là người dượng nhỏ cao ngạo, vợ chồng em họ chanh chua của nửa tiếng trước hay sao?
Thật sự giống như đã hoàn toàn biến thành người khác rồi vậy!
Hơn nữa!
Bạch Tố Y phát hiện hướng ba người cúi đầu dường như không phải là cô, mà giống như đang cúi đầu trước Lâm Thiệu Huy thì đúng hơn?
Bạch Tố Y nghĩ đến ý tưởng hoang đường này, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khó tin.

Dù sao thì trước đây chồng cô cũng từng động chạm đến gia đình này không ít.

Đập vỡ bình hoa.

Vẽ một bức tranh xấu tệ để làm quà!
Nội chừng ấy chuyện thôi cũng đủ khiến gia đình dì nhỏ ghét cay ghét đắng Lâm Thiệu Huy, sao lại có thể cúi đầu trước Lâm Thiệu Huy chứ.

Tuyệt đối không thể có chuyện này!
Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu Bạch Tố Y, cô vội vàng đi về phía trước, tay chân luống cuống, nói:
"Dượng nhỏ, em họ! Mọi người… mọi người làm gì vậy?"

Bạch Tố Y không thể nào tưởng tượng ra nổi, người thân của mình lại trở nên cung kính như vậy.

Dù sao thì trước đây.

Cả Chu Như lẫn Trương Khai Minh đều có thái độ thù địch lớn đối với cô và Lâm Thiệu Huy, thế mà bây giờ họ không những cung kính thôi đâu, Bạch Tố Y thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu vết của sợ hãi từ trong đôi mắt họ.

"Được rồi! Mọi người đều là người một nhà, Bạch Tố Y nhất định sẽ không trách mọi người đâu!"
Đúng lúc này, dì nhỏ Thẩm Ngọc Chi đi tới, ánh mắt kín đáo nhìn lướt qua Lâm Phàm, rồi nói:
"Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy, dượng nhỏ của các cháu vừa đặt một chỗ ở khách sạn Bảo Thịnh!"
"Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện!"
Nghe vậy, bầu không khí khó xử giữa mọi người lúc này mới tan biến đi phần nào.

Tất cả cùng đi về phía khách sạn Bảo Thịnh.

Trên đường.

Dượng nhỏ Chu Chí Đức vẫn luôn vô tình hữu ý bắt chuyện với Lâm Thiệu Huy.

Đặc biệt, khi nói chuyện, vẫn luôn tỏ thái độ cung kính, thận trọng.


Rất nhanh sau đó, khi mọi người bước vào khách sạn Bảo Thịnh, họ đột nhiên thấy có người đã xếp hàng ở phía trước.

"Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y, khách sạn Bảo Thịnh này thuộc tập đoàn Bảo Thịnh, mà tập đoàn Bảo Thịnh là công ty con của tập đoàn Huy Hoàng!"
"Cho nên nào nào ở đây cũng chật ních người, chúng ta xếp hàng trước đi!"
Chu Chí Đức xấu hổ cười với Lâm Thiệu Huy.

Đương nhiên, Lâm Thiệu Huy sẽ không quan tâm đến chuyện này, mọi người lập tức kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh!
Những vị khách đằng trước bước vào, hết bàn này đến bàn khác.

Mà ngay khi Chu Chí Đức chuẩn bị tiến lên lấy số bàn của mình.

Một gã đàn ông trung niên tai to mặt lớn đi cùng với một cô nàng có dáng người nóng bỏng, ăn mặc rất hở hang, bước đến quầy bar phía trước..


Bình luận

Truyện đang đọc