MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Kia rõ ràng là những sinh mệnh đang sống sờ sờ trước mặt.

Vậy mà bây giờ tất cả đều vì cô ta mà chết.

Điều này khiến cho Phương Y Thần càng thêm căm thù Huyết Lang và kẻ đứng sau anh ta đến tột cùng,
Nghĩ đến đây, Phương Y Thần khép đôi mắt xinh đẹp lại, bàn tay trắng trong như ngọc nắm chặt còi báo động, sau đó ấn mạnh xuống:
"Anh Thiệu Huy, tôi...!cần anh!"
...!
Ngay khoảnh khắc đó, tại thời điểm Phương Y Thần nhấn còi báo động, cách đó một kilomet, trong đình hóng mát của biệt thự Lệ Uyển.

Tích! Máy dò ma của Lâm Thiệu Huy đột nhiên phát ra một âm thanh điện tử nhỏ.

Hử!

Mặc dù âm thanh này hơi nhỏ, nhưng mà sau khi âm thanh đó vang lên thì Lâm Thiệu Huy đã mở mắt.

Anh liếc nhìn chiếc máy dò ma đang thấp thoáng ánh sáng nhè nhẹ, trong đôi mắt của Lâm Thiệu Huy bắt đầu hiện lên một vài tia sắc lạnh:
"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"
Lúc nói, trong mắt anh còn dâng lên một chút phấn khích.

Sau ba năm im hơi lặng tiếng, anh vẫn chưa một lần được gặp cao thủ.

Nhưng giờ đây, người có thể khiến La Băng đích thân gọi cảnh báo đã khơi dậy sự hứng thú của Lâm Thiệu Huy.

Lúc này, anh mới chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, lên trên tầng sau đó mặc một bộ quần áo vào, sau đó nhìn thấy Bạch Tố Y vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào, anh đặt lên trán Bạch Tố Y một nụ hôn sâu, rồi bước ra khỏi phòng.

Tại xung quanh chỗ ở của Bạch Tố Y.

Ở mỗi một ngóc ngách đều ẩn hiện một bóng hình.

Hơn nữa có Bạch Chí Phàm liên tục tuần tra nghiêm ngặt, còn không ngừng khiển trách các vệ sĩ của nhà họ Bạch:
“Phấn chấn, mạnh mẽ lên, nhìn thật kỹ cho tôi, nếu như thằng nhóc đó xuất hiện, mọi người nhất định phải đuổi theo bằng được nó!”
“Còn có người giám sát qua camera, mở to mắt nhìn thật cho kỹ vào! Cái tên khốn kia, nếu như thật sự có bí mật gì, chắc chắn là nó sẽ hành động vào ban đêm.”
Vào buổi chiều, sau khi ông cụ nhà họ Bạch đã dặn dò xong xuôi, Bạch Chí Phàm liền nhanh chóng hành động, anh ta lần lượt lặng lẽ lắp camera quanh bức tường sân của nhà Bạch Tố Y.

Chưa nói đến người sống lù lù to xác, cho dù là con ruồi có bay ra bay vào, anh ta cũng nhất định có thể tìm được.


Sau khi mắng mỏ các vệ sĩ xong, ánh mắt của Bạch Chí Phàm không tự chủ được nhìn sâu vào trong nhà của Bạch Tố Y, trong mắt anh ta hiện lên rất nhiều sự phức tạp còn có cả phẫn hận:
“Lâm Thiệu Huy, không lẽ mày thật sự giống như trong lời của ông nội và ba của tao nói, lẩn trốn ở nhà họ Bạch ba năm, còn có một thân phận không thể tưởng tượng nổi?”
“Tao không tin! Tao chỉ tin rằng mày là một tên phế vật, một tên khốn nạn chỉ biết bám váy phụ nữ mà thôi.”
Bạch Chí Phàm phẫn hận nói.

Nhưng đúng vào lúc này.

Hử?
Anh ta chỉ cảm thấy dường như có một luồng gió lạnh, khuếch tán từ trong nhà Bạch Tố Y ra bên ngoài, ngay lập tức khiến nhiệt độ không khí xung quanh giảm mạnh xuống.

Sự việc còn không có dừng lại ở đó.

“Cậu chủ, cậu nhìn xem, máy quay phim của chúng ta, tại sao đều bị nhiễu hết rồi?”
Cái gì?
Khi nghe thấy một câu cảm thán từ một vệ sĩ, Bạch Chí Phàm vội vàng đi đến, tiến đến bên cạnh tên vệ sĩ.

Ở đó, một tên vệ sĩ đang cầm máy tính kêu lên.


Đáng lẽ trong máy tính phải có sáu màn hình, mỗi màn hình tương ứng với một camera ẩn, mọi ngóc ngách xung quanh nhà Bạch Tố Y và mọi con đường gần đó đều có thể được quay lại rõ ràng.

Nhưng bây giờ, sáu cái khung hình trước mặt, toàn bộ bị nhiễu các vệt trắng như bị bao phủ bởi những bông tuyết, căn bản là không thể nhìn thấy rõ ràng được cái gì.

“Mẹ nó! Ai đã mua mấy cái camera ẩn này? Đúng thật là một đống rác rưởi!”
“Mau mang đi sửa đi.

Nếu tên khốn kia nhân cơ hội này mà chạy ra ngoài, tôi nhất định sẽ hỏi tội các người.”
Bạch Chí Phàm đột nhiên trở nên tức giận.

Nhưng anh ta hoàn toàn không có phát hiện ra, vừa rồi có một bóng người như ma xẹt qua bức tường sân của nhà Bạch Tố Y, rồi đột nhiên biến mất trong màn đêm mênh mông..


Bình luận

Truyện đang đọc