MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Bùm!
Chỉ với một câu báo giá cũng đủ khiến ông chủ quán béo ú và mấy vị khách bên cạnh sợ đái ra quần.

Hai mươi tỉ đồng!
Người bình thường dù cả đời không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, thế nhưng giờ số tiền ấy lại được dùng để mua một chiếc di động nhỏ.

Đặc biệt là ông chủ béo.

Lúc nghe đến hai mươi tỉ, ông ấy dần như muốn ngất đi.

Xót hết cả lòng!
Nếu trước đây ông ấy đồng ý mua chiếc điện thoại di động này, có phải bây giờ đã có hai mươi tỉ, rồi đóng cái cửa hàng nhỏ này, đi hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng bây giờ…
Ông chủ béo dường như bị rút hết sức lực, ngã lăn ra đất.

Tất cả những người xung quanh lúc này đồng loạt nhìn Thẩm Ngọc Trân, trong mắt họ giờ chỉ còn ghen tị và ghen tị, không còn sự mỉa mai và khinh bỉ dành cho chiếc điện thoại mà họ nghĩ là Nokia đời cũ.

“Này… tôi xin lỗi! Tôi không thể bán chiếc điện thoại này! Nó thuộc về con rể tôi.


Trước đây tôi không biết nó đắt như vậy nên mới tùy tiện cầm đi!”
“Hiện tại tôi chỉ muốn đem trả nó lại cho con rể!”
Lúc này, Thẩm Ngọc Trân cắn môi đáp Thiên Hạo và những người khác.

Giờ phút này, lòng bà vô cùng phức tạp.

Bà có linh tính rằng ngay từ đầu chiếc điện thoại này đã luôn thuộc về sở hữu của Lâm Thiệu Huy.

Nhưng ba năm qua, Thiệu Huy không thể hiện ra ngoài vì không muốn dọa người nhà hoảng sợ.

Lâm Thiệu Huy, thằng nhóc này rốt cuộc là ai?
Thẩm Ngọc Trân khẩn trương, bà nhận ra bản thân biết rất ít về con rể.

Thân thế của con rể là ẩn số quá lớn.

Hả?
Khi Thiên Hạo và những người khác nghe được điều này, họ nghĩ rằng Thẩm Ngọc Trân không hài lòng với con số đưa ra, vì vậy liền cau mày tiếp tục.

“Nếu bà cảm thấy số tiền ấy quá ít, vậy tôi có thể nâng giá! Sáu mươi tỉ!”
Bùm!
Câu nói này khiến những người trong cửa hàng điện thoại càng thêm chấn động.

Thêm 40 tỉ chỉ trong một lần, nâng mức già lên tới 60 tỉ.

Điều này không thể tưởng tượng được.

Ông chủ béo giật giật khóe miệng, suýt nữa ngất đi.

Tuy nhiên!
Đáng ngạc nhiên, Thẩm Ngọc Trân lại lắc đầu, nói lời xin lỗi.

“Thiên… cậu Thiên Hạo, thật sự tôi không phải đang cố nâng giá! Điện thoại này là của con rể tôi! Đó mới là chủ nhân thực sự của cái điện thoại này!’
“Một trăm tỉ!”
Thiên Hạo không để ý, tiếp tục ra giá.


Một trăm tỉ!
Ở thành phố nhỏ Nam Giang này, ngay cả những người thượng lưu cũng không có tổng tài sản lớn đến như vậy.

Và bây giờ, ngần ấy tiền chỉ để mua điện thoại di động.

Thẩm Ngọc Trân sợ hãi trước mức giá cao ngất ngưởng kia, bà muốn đồng ý mà không được.

Nếu chiếc điện thoại này chỉ là một món đồ rẻ tiền cho Lâm Thiệu Huy mua, bà không ngần ngại bán hay vứt nó đi.

Nhưng khi biết được giá trị thực sự của Devil Machine, thì đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa.

Đây là điện thoại di động của Lâm Thiệu Huy.

Chỉ có con rể bà mới có tư cách quyết định có bán chiếc điện thoại này hay không.

Vậy nên hiện tại!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Ngọc Trân lại lắc đầu.

Chà!
Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho vẻ mặt của Thiên Hạo, Lê Kiệt và những thiếu gia khác trở nên ảm đạm.

Họ không ngờ rằng cái giá cao ngất ngưởng như vậy, thế mà Thẩm Ngọc Trân vẫn từ chối.

“Ba nghìn năm trăm tỉ đồng!”

Cái gì
Lời này nói ra, gây ra náo động trong toàn bộ cửa hàng điện thoại di động.

Mẹ kiếp… mẹ kiếp.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy tim đập dữ dội.

Đây đâu còn gọi là điện thoại di động nữa, rõ ràng là bảo vật.

Và ông chủ béo gần như phun ra một ngụm máu.

Xót xa.

Tim ông gần như bị dao cắt, đau muốn phun ra máu.

Bị vuột mất mấy nghìn tỉ nên giờ ông đau lòng muốn tự sát.

Nhưng!
“Xin lỗi, tôi… không bán được!” Thẩm Ngọc Trân nghiến răng lắc đầu kiên quyết..


Bình luận

Truyện đang đọc