MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Rắc...!
Tiếng xương gãy rõ ràng một cách khác thường.

Khi nghe thấy âm thanh này, Tần Thủ sững sờ một lúc, anh ta kinh ngạc phát hiện ngón tay của mình đang bị Lâm Thiệu Huy nắm lấy, thế mà hoàn toàn biến dạng.

"Ahhhhh..."
Cơn đau nhức từ ngón tay giống như thuỷ triều truyền ra, đau đớn khiến Tần Thủ phải gào thét ra tiếng.

Gãy rồi.

Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, kẻ trông tồi tàn trước mặt này thế mà lại bẻ gãy ngón tay mình.

"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!"
“Mày dám bẻ gãy ngón tay ông, mày thật đáng chết, ông phải giết mày.”
Tần Thủ quả thật điên rồi, anh ta cố gắng rút ngón tay mình ra khỏi bàn tay của Lâm Thiệu Huy.

Nhưng khiến anh ta ngạc nhiên chính là bàn tay Lâm Thiệu Huy như một chiếc kẹp sắt, anh ta vùng vẫy thế nào cũng khó mà thoát ra được.

Chuyện này còn chưa thôi.


Nghe thấy tiếng Tần Thủ, nụ cười trên khoé miệng Lâm Thiệu Huy càng thêm u ám:
“Thế à?”
Rắc
Lại một tiếng gãy nữa, dưới ánh mắt kinh hãi của Tần Thủ, ngón trỏ của anh ta cũng bị Lâm Thiệu Huy bẻ gãy nốt.

“Đau…”
Tần Thủ đau đến mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán xuống, cả người giống như con tôm bị nấu chín, gần như hoàn toàn khom người xuống.

Phẫn nộ!
Hoảng sợ!
Anh ta lúc này quả thật hận Lâm Thiệu Huy đến tận xương.

Hai ngón tay bị bẻ gãy, loại đau đớn này so với giết anh ta, còn khó chịu hơn”
“Khốn kiếp, mày có biết tao là ai không? tao là cậu chủ của tập đoàn Tần thị, thằng kia, mày xong đời rồi, mày bẻ gãy ngón tay tao, tao không chỉ hiếp vợ mày, mà tao còn phải giết mày.”
Lời nói độc ác tàn nhẫn phát ra từ miệng Tần Thủ.

Mắt.

anh ta đỏ hoe giống như một con dã thú hoàn toàn bị chọc giận.

Nhưng chào đón anh ta.

Rắc
Lại là một tiếng xương gãy răng rắc, dưới cái nhìn dường như phát điên của Tần Thủ, ngón tay đeo nhẫn của anh ta lại bị bẻ gãy.

“Không…”
Tiếng gào thét đầy sợ hãi phát ra, Tần Thủ lúc này nhìn ánh mắt Lâm Thiệu Huy, đã hoàn toàn thay đổi.

Anh ta chưa từng thấy qua người nào lại dễ dàng bẻ gãy ngón tay người khác, lại còn mang theo nụ cười như có như không thế kia.

Dường như trong mắt người trước mặt này, bẻ gãy ngón tay mình hình như chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi.

Thậm chí đối phương giết mình, cũng có thể:
“Tha cho tôi, anh hai, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh, tha cho tôi đi.”

Sợ rồi.

Tần Thủ lúc này rốt cuộc cũng không dám nói thêm lời tàn nhẫn nào nữa.

Anh ta nhìn ánh mắt Lâm Thiệu Huy, quả nhiên giống như đang nhìn một tên điên, tràn đầy hoảng sợ.

“Tha cho mày? Đừng vội.”
Dáng vẻ Lâm Thiệu Huy mỉm cười nheo mắt, giống như đang ôn lại chuyện xưa với người bạn cũ.

Gì thế!
Nghe thấy lời này, Tần Thủ sửng sốt một chút, chưa đợi anh ta kịp phản ứng.

Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của anh ta, tàn nhẫn bẻ.

Rắc.

Lại là tiếng xương gãy.

Cảnh này khiến Tần Thủ hoàn toàn nổi điên, anh ta chỉ cảm thấy dưới cơn đau như thuỷ triều đó, tầm mắt của mình trở nên mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.

Thế nhưng vẫn chưa dừng lại.

Rắc.

Khi ngón tay cái của anh ta hoàn toàn bị gãy đến biến dạng.


Tần Thủ kêu lên một tiếng, hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn bị đau đến chết đi sống lại.

Bịch.

Ngã xuống đất.

Cả người anh ta lúc này giống như được vớt lên từ dưới nước, mồ hôi đã thấm ướt hết quần áo của Tần Thủ.

Đặc biệt là năm ngón tay biến dạng của anh ta, xem bộ dạng đó thật khiến người ta ớn lạnh.

“Chỉ thế thôi sao? Đúng là đồ bỏ đi.”
Lâm Thiệu Huy lắc đầu khinh thường, sau đó không thèm để ý tới Tần Thủ nữa quay đầu nhìn Bạch Tố Y.

Đến lúc này, Bạch Tố Y vẫn còn trong cơn sốc, chưa phản ứng lại.

Cô nhìn Tần Thủ ngất xỉu trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt thoải mái khinh thường của Lâm Thiệu Huy, khoé miệng Bạch Tố Y khẽ nhếch lên:
“Lâm Thiệu Huy, anh… anh phế hắn rồi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc