MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Tuy nhiên, sau khi nghe điều này, Trương Thái Sơn khẽ mỉm cười, mặt đầy thâm ý nói với Diệp Ngôn rằng:
“Diệp Ngôn, con có biết bác sĩ nào là người giỏi nhất trong giới y khoa toàn cầu không?”
Hả?
Diệp Ngôn sửng sốt một chút, giống như không cần phải suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức nói:
“Đương nhiên là con biết rồi! Bác sĩ thiên tài số một thế giới không ai khác chính là Bạch Cốt Thánh Chủ!”
“Đó là vị thần thực sự của giới y học chúng ta!”
Diệp Ngôn đã nghe vô số truyền thuyết về Bạch Cốt Thánh Chủ.

Và mỗi một tin đồn đó đều khiến Diệp Ngôn mê mẩn, ước ao và ngưỡng mộ vô cùng.

Nghe nói như thế.

Trương Thái Sơn bất giác gật đầu và tiếp tục nói:
“Tám bảo vật rèn gân cốt, bốn bảo bối để trở về Âm Dương, chín hương để trở về Âm, sáu điểm phong ấn!”
“Con có còn nhớ những cái tên này?”
Hả?
Diệp Ngôn sửng sốt một chút, cậu ta đương nhiên nhớ, những cái tên này chính là do thầy giáo vừa nhắc tới.

Có vẻ như Lâm Thiệu Huy đã thực hiện...!điều chế?

Không đúng!
Không hiểu vì sao, sau khi lần thứ hai nghe những cái tên này, Diệp Ngôn đột nhiên thấy những lời này rất quen thuộc, tựa như đã nghe thấy ở đâu đó.

Nhất là sau khi cậu ta nghĩ tới nguồn gốc của những lời này.

Rầm!
Trong nhất thời, Diệp Ngôn trợn to hai mắt, trong mắt lóe lên dày đặc khó tin:
“Thầy...!Thầy! Những lời này có phải là từ...!Kinh thánh Bạch Cốt?”
Kinh thánh Bạch Cốt!
Sách y học kinh điển hàng đầu thế giới.

Được viết bởi Bạch Cốt Thánh Chủ!
Như vậy thì Lâm Thiệu Huy chính là...!Bạch Cốt Thánh Chủ!
Ầm!
Lúc này, Diệp Ngôn hoàn toàn trợn tròn mắt, đứng ngẩn ra.

Bạch Cốt Thánh Chủ, vị thần trong trái tim của học giả y học toàn cầu.

Mà Lâm Thiệu Huy chỉ mới ngoài hai mươi tuổi thôi.


Anh ta...!làm sao anh ta có thể là Bạch Cốt Thánh Chủ?
“Thầy ơi, chuyện này...!chuyện này không thể nào xảy ra được! Tuổi của Thần y Lâm cũng chỉ tương đương của con mà thôi! Anh ta, tuổi trẻ như vậy làm sao có thể là Bạch Cốt Thánh Chủ? Ông cụ, người có phải nhìn nhầm rồi không?”
Diệp Ngôn cảm thấy đầu óc của mình chỉ là một mảng trống rỗng.

Thế nhưng trong vô thức, cậu ta đã đổi tên Lâm Thiệu Huy từ “tên Thiệu Huy” thành “thần y Lâm”!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệp Ngôn, Trương Thái Sơn không khỏi cay đắng nở nụ cười, thở ra một hơi nói rằng:
“Diệp Ngôn, thầy nói cho con biết, trên đời này, người ta không bao giờ dựa theo tuổi tác để nói chuyện, mà là dựa vào tài năng cùng truyền thừa!”
“Ông Lâm Thiệu Huy này, thật là người thâm sâu không lường được! Bằng không con hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, vừa rồi tại sao con lại thua thảm như vậy!”
Hả?
Lời nói của Trương Thái Sơn khiến Diệp Ngôn lập tức nhớ lại.

Từ lúc đó đến bây giờ, Diệp Ngôn đều chìm trong trạng thái ghen tị và uất ức, cũng không suy nghĩ nhiều về lý do mình bị đánh bại.

Lúc này, trong đầu cậu ta không khỏi nhớ lại những cảnh thi đấu trước đó với Lâm Thiệu Huy.

Một lần chuẩn cho mười người!
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ cần liếc mắt nhìn mười người này, trong nháy mắt liền viết ra mười tờ đơn thuốc, cực kỳ chính xác.

Đối với bản thân cậu ta, cậu ta đã dành nhiều giờ và hao tổn biết bao nhiêu tinh thần và thể lực.

Cuối cùng, sau khi hồi tưởng đến đơn thứ mười, thì hoàn toàn thua không còn một manh giáp.

Lúc này, Diệp Ngôn càng nghĩ càng sợ hãi.

Mồ hôi lạnh túa ra, chảy ròng ròng trên trán, lúc này cậu ta mới thật sự hiểu được khoảng cách chênh lệch giữa mình và Lâm Thiệu Huy đáng sợ đến nhường nào!.


Bình luận

Truyện đang đọc