MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Edit: Đỗ Nghèo Khỉ


Beta: Một Cây Nấm, An Điềm
-----------------------------


Ôn Ngưng ngoan ngoãn ngồi trong xe, thôi không giãy dụa nữa, cô cụp mắt xuống, im lặng nhớ lại những gì Giang Thư vừa nói, vẻ mặt thoáng hiện nét cô đơn.


Từ "nuông chiều" này không nên xuất hiện trên người cô, ai cũng có tư cách, riêng cô thì không. Cô chưa bao giờ được ai nuông chiều cũng chưa từng ảo tưởng về điều đó, thậm chí xưa nay chưa từng có ai nói với cô "Ngưng Ngưng, cô cũng là bảo bối trong lòng người khác, cô cũng xứng đáng được quý trọng, được bảo vệ."


Từ trước tới nay cô chưa từng sống cho bản thân mình, kể từ khi có thể ghi nhớ, cô suốt ngày bảo vệ ông nội vận động khó khăn.


Khi cô lớn hơn một chút, cô chú trong nhà ngại Ôn Ngưng tốn thêm một miệng ăn nên đem cô cho người khác. Không bao lâu sau, vì nghe nói Ôn Ngưng rất chịu khó làm việc, thỉnh thoảng còn làm cho người khác để kiếm tiền nên lại ngang ngược đem cô về. Suốt một khoảng thời gian dài kể từ đó cô luôn nỗ lực làm việc và ngoan ngoãn nghe lời chủ yếu là để cô chú thích mình một chút.


Khi bệnh tình của ông nội trở nên tồi tệ hơn, cô mong rằng mình có thể kiếm được tiền càng nhanh càng tốt giúp ông nội chữa bệnh.


Tám tuổi năm đó cô gặp được Giang Thư, trong mười hai năm tiếp theo động lực sống của cô mỗi ngày là mong mỏi anh Giang Thư sẽ quay lại tìm cô.


Cho tới năm 20 tuổi, cô cuối cùng cũng kết hôn với người mình nhớ nhung suốt mười hai năm. Thái độ của anh đối với cô có vẻ khác với mười hai năm trước, nhưng điều đó không quan trọng, cô tin rằng chỉ cần mình muốn là luôn có thể khiến anh yêu thích tựa như lúc còn bé.


Từ đầu tới cuối cô đều sống trong cái thế giới cần phải làm hài lòng người khác, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được yêu.


Cô nhớ lại sự dứt khoát của người quản lý nhỏ vừa để cô trên xe, tự giễu mím môi cười nhạt, quả nhiên chỉ cần cô bị yêu cầu thì đều có thể bị đẩy ra vào bất cứ lúc nào.


Người đàn ông khẽ cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt không nói một lời, anh dường như rất bình tĩnh.


Một lúc sau, khi cơn giận đã được đè xuống hơn nửa, anh trầm giọng, không dám nhìn cô nói: "Thật xin lỗi Ngưng Ngưng, tôi không nên tức giận với em, vừa rồi chỉ là tôi quá sốt ruột."


Con người Giang Thư cao ngạo nhiều năm như vậy, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, ba chữ "Thật xin lỗi" trước đây chưa từng tồn tại trong từ điển của anh.


Ôn Ngưng bỗng nhiên mở miệng: "Cảm ơn, anh nói đúng."


Những lời anh nói vừa rồi quả thật không sai, cô thật sự cần phải tôn trọng và yêu thương bản thân mình, nếu ngay cả bản thân mình cô còn không yêu thì còn hy vọng xa vời ai sẽ yêu mình đây, Giang Thư sao?


Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong lòng thật sự mang theo một chút may mắn.


Giang Thư vốn tưởng rằng cô sẽ giống như một cô bé, gặp chuyện oan ức sẽ khóc nhè, anh cũng đã sẵn sàng tinh thần dỗ dành cô, nhưng không ngờ rằng cô lại bình tĩnh như thế nói với anh lời cảm ơn.


Sự bực bội mà anh vất vả lắm mới áp xuống để bình tĩnh lại bị dáng vẻ này của cô làm cho phiền muộn.


Thời gian đợi đèn đỏ đã trôi qua, xe cộ phía trước đã đi qua hơn nửa, xe của Giang Thư vẫn nằm im giữa đường không nhúc nhích, người lái xe phía sau thiếu kiên nhẫn nên đã bóp còi mấy lần.


Giang Thư thấp giọng mắng "ĐM", khởi động xe đạp chân ga, chạy thẳng ra ngoại thành.


Nửa năm rồi Ôn Ngưng vẫn không cách nào quen thuộc với kiểu lái xe liều mạng không quan tâm đến tốc độ của anh, cô cắn môi nhắm chặt mắt, hai tay nắm chắc tay cầm nhỏ ở thành ghế.


Đợi đến khi xe chạy đến một khu đất trống ở ngoại ô Giang Thư mới dần giảm tốc độ.


"Về nhà đi Ngưng Ngưng." Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Đừng cáu kỉnh với tôi nữa được không? Cứ tiếp tục như vậy đối với chúng ta mà nói cũng chẳng hay ho gì, thay vì phí thời gian chơi trò kẻ đuổi người chạy thì tốt hơn hết chúng ta nên làm chuyện có ý nghĩa hơn."


Hàng lông mi Ôn Ngưng khẽ run, hóa ra sau bao lâu nay anh vẫn nghĩ là cô đang cáu kỉnh, vậy cái gì mới tính là chuyện có ý nghĩa đây? Mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về làm loại chuyện đó sao? Thậm chí là căn bản không đợi được anh?


Cô biết anh là một người bận rộn, không phải ngẫu nhiên mà anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô trong khoảng thời gian này, anh muốn cô trở lại, nhưng cô không biết anh thật sự thích cô, muốn cô về nhà, hay là chỉ cần có cô, cần một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời anh, như cô chú trước đây đuổi cô đi nhưng vì cần cô mà đổi ý đem cô về.


Dù sao cũng là người cô nghĩ đến mười hai năm trời, cô đã từng cho anh tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại của mình, thật ra cũng không kém lần cuối cùng này lắm.


Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn ấm áp: "Giang Thư, anh chỉ là một thời gian không quen với việc trong nhà thiếu người, có lúc sẽ thấy vắng vẻ, có lúc sẽ nhớ tới tôi, thế nhưng theo thời gian những ký ức này đều sẽ phai nhạt đi, anh vẫn sẽ là Giang Thư đứng ở trên cao khiến mọi người phải ngước nhìn, anh vẫn sẽ thích ứng cuộc sống của một người."


Hoặc là anh sẽ sớm có một người phụ nữ mới bên cạnh, Ôn Ngưng hơi cúi đầu, không đành lòng nói ra những lời này.


"Giang Thư, quen thuộc không phải là yêu."


Cô suy nghĩ rất lâu, thật sự muốn yêu thương chính mình một chút, không muốn bởi vì thói quen của người khác mà lặp lại sai lầm.


Cô chỉ lấy hết can đảm để nói điều này một lần.


Từ nhỏ tới lớn cô đều không được người khác dỗ dành, nhưng thật ra cô là người rất dễ dỗ, có lẽ hiện tại cô chỉ đợi Giang Thư nói một câu đó không phải là thói quen, anh chỉ yêu cô, cô có lẽ sẽ lại ngu ngốc chấp nhận anh, quên hết tất cả những chuyện không vui mà về nhà với anh.


Cô gái nhỏ nín thở chờ đợi, nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô là câu trả lời có chút nóng nảy: "Quen thuộc không tốt sao? Chúng ta đã quen thuộc nhau, ở bên cạnh tôi không tốt sao? Em có thể quen thuộc với việc có tôi bảo vệ, ở bên cạnh tôi em muốn thế nào được thế đó, không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc chứ đừng nói là nợ nần. Em có thể trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất thành phố Hàn này, dễ dàng có được thứ mà người khác cả đời này liều mạng cũng không với tới, như vậy không tốt sao?"


Mắt Ôn Ngưng chợt lóe lên một tia thất vọng, cô mím môi không hé răng.


Sự chán nản trong lòng Giang Thư càng lúc càng nhiều: "Ngưng Ngưng, tôi không phải người tốt tính, sự nhẫn nại cũng có hạn, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, nếu như em đồng ý trở về tôi vẫn sẽ đối xử tốt với em, chuyện ly hôn chúng ta xem như chưa từng xảy ra."


Tính ra những lần Giang Thư ăn nói khép nép trong hai mươi tám năm qua đều dành cho Ôn Ngưng.


Tuy nhiên anh lạnh lùng cao ngạo, mặc dù là nhận sai chịu thua nhưng vẫn có dáng vẻ cao cao tại thượng.


Dáng vẻ của kẻ ở trên cao này vừa vặn xóa bỏ đi chút may mắn cuối cùng trong lòng Ôn Ngưng.


Anh rốt cuộc vẫn không chịu nói với cô một lời yêu thương nào.


Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: "Nơi này có thể xuống xe không?"


Giang Thư bỗng nhiên cau mày: "Ngưng Ngưng đừng ầm ĩ nữa."


"Giang Thư, anh thả tôi xuống đây đi." Cô trông rất bình tĩnh, không có ý làm nũng.


"Đây là vùng ngoại ô, không có xe buýt cũng không có taxi." Tốc độ của Giang Thư vẫn không giảm, cũng không có ý định thả cô xuống.


Ôn Ngưng cười khẽ, trong lời nói cũng không có chút mong đợi: "Cũng đâu phải là tôi đây chưa đi bộ ở vùng ngoại thành. Đêm đó trời mưa to, tôi lần đầu tiên đến thành phố Hàn, còn chưa quen với cuộc sống, không phải anh đã bỏ tôi lại đấy sao."


Giang Thư đột nhiên đạp phanh xe, quay đầu lại nhìn cô: " Ôn Ngưng, cô rốt cuộc có ý gì?" (Qúa giận rồi nên để anh xưng cô nhé)


Ôn Ngưng cắn cắn môi: "Giang Thư, thật ra tôi không ngồi quen xe của anh, quá nhanh, nhanh đến mức tôi cảm thấy sợ hãi."


Chuyện này lúc trước cô chưa từng nói, là bởi vì yêu anh nên mới cố gắng làm quen và phối hợp với anh, nhưng dường như bất luận như thế nào cô cũng không theo kịp anh.


Cô gái nhỏ cuối cùng cũng tìm được nút mở cửa, lập tức mở cửa chạy xuống xe.


Giang Thư lúc này đã cạn hết sự kiên nhẫn, lửa giận từ lồng ngực bùng lên vô cớ, bàn tay to đập phá còi trên vô lăng, hàm răng cắn chặt.


Chạy đi, tôi cũng chẳng muốn đuổi theo.


Buổi tối mười một giờ, Nhậm Thiên Cao tăng ca xong chuẩn bị tắt đèn về nhà nhưng nhìn thấy văn phòng sếp tổng vẫn còn sáng đèn mờ ảo.


Cứ tưởng là thư ký quên tắt đèn, muốn vào tắt đi, không ngờ Giang Thư đang ngồi trên ghế tổng giám đốc. Đáng ra lúc này Giang tổng nhà anh ta đã sớm ngồi trước cửa nhà vợ cũ rồi tại sao muộn thế này vẫn chưa đi.


Cà vạt của người đàn ông được buông lỏng, kéo sang một bên, ánh mắt thâm sâu, giữa ngón tay mang theo một điếu thuốc, tàn tro vương vãi khắp sàn nhà, trên mặt bàn là cái gạt tàn tràn đầy tàn thuốc.


Anh ta nhớ rõ ràng buổi chiều mình mới đổi cái gạt tàn mới, mớ tàn thuốc này là phải hút bao nhiêu...


Nhậm Thiên Cao do dự nhưng vẫn đi tới trước mặt Giang Thư, định báo cáo thông tin ít ỏi về Ôn Ngưng mà hôm nay anh đã thu thập được: "Giang tổng, hôm nay bà chủ không có làm gì đặc biệt, chỉ là..."


"Được, anh có thể đi rồi." Giọng người đàn ông buồn buồn, mang theo chút từ tính.


Nhậm Thiên Cao: "?"


"Vâng, Giang tổng."


Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tin nhắn gửi tiền buổi chiều trên điện thoại, số tiền không lớn, có chẵn có lẻ, là do Ôn Ngưng gửi. Cô đem mấy vạn tiền mặt anh gửi cho cô lúc ở phim trường toàn bộ đều trả lại, phần còn lại có lẽ là chút thù lao còn lại trên người, cô gom hết toàn bộ vào để trả cái gọi là nợ anh.


Nói ra thì thật buồn cười, ban đầu anh ném chiếc thẻ này cho cô để cô có thể tiêu xài. Số tiền trong đó đủ để tiêu mấy trăm đời, nhưng anh chưa bao giờ nhận được tin nhắn văn bản của người tiêu dùng. Cô thậm chí còn không chuyển đi bất kỳ khoản tiền nào trong thẻ. Bây giờ đúng là đang nhận tin nhắn văn bản, chẳng qua là để trả nợ. Mối quan hệ thực sự rõ ràng.


"Ngoài ra." Giang Thư híp mắt hít một hơi thuốc lá, "Sau này đừng nói với tôi về cô ấy, anh cũng không cần phải nghe ngóng nữa."


Nhậm Thiên Cao: ?


"Vâng thưa Giang tổng."


Tình huống gì thế này? Lần này thật sự quyết định ly hôn rồi hả? Anh ta còn nhớ mấy ngày trước Giang tổng ngày ngày tâm tình rất tốt đến cửa nhà người ta, sao bây giờ lại thay đổi? Thích người mới ư? Thứ đàn ông cặn bã!


Nhậm Thiên Cao suy nghĩ một chút sau đó hỏi: "Vậy thì....tòa nhà mới sửa của cô Ôn....vẫn để cô ấy ở chứ?"


Giang Thư sửng sốt một chút, đến cùng vẫn không nhẫn tâm: "Đưa cho cô ấy đi, không cần nữa."


Nhậm Thiên Cao: ...Phí chia tay! Thứ đàn ông cặn bã thật sự đáng bị búa bổ!


"Vâng thưa Giang tổng."


Sáng sớm hôm đó, Ôn Ngưng đặt đồng hồ báo thức thức dậy, tắm rửa xong định ra ngoài tìm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của đoàn kịch gọi tới.


"Xin chào cô Ôn, lúc trước cô đã vượt qua buổi thử giọng ở chỗ chúng tôi, hôm đó vai nữ thứ ba đã tạm được ấn định cho cô. Xin hỏi cô gần đây có rảnh không?"


Ôn Ngưng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được: "Có có, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể."


Sự bất ngờ ập đến khiến cô nhất thời không biết nói gì.


"Vậy thì cô chuẩn bị một chút, nếu hai ngày nữa không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, đoàn phim sẽ từ Ảnh Thị Thành dời đi đến ngoại thành Vân Sơn. Hoàn cảnh ở Vân Sơn tương đối kém, cô nên chuẩn bị kỹ càng tránh cho sau này chịu khổ cực không cần thiết."


Ôn Ngưng hưng phấn gật đầu, chợt nhớ ra đối phương bên kia không nhìn thấy được mình, vội vàng nói: "Được được, cảm ơn."


Cô gái nhỏ hào hứng bắt đầu đóng gói hành lý.


Thật ra quần áo của cô đổi tới đổi lui chỉ có hai cái, mặc một bộ, mang theo một bộ, tủ quần áo trống trơn.


Cô đã bận rộn nửa tiếng trong căn nhà áp mái chật chội, nhưng cuối cùng vẫn không chất đầy nổi cái hành lý của mình.


Đang định đóng khóa kéo lên thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.


Ôn Ngưng có chút ngờ vực, ở thành phố Hàn cô không có bạn bè thân thích gì, không nghĩ ra ai sẽ tới đây tìm cô.


Sau khi mở cửa xong thì phát hiện ra là dì chủ nhà.


Lần này nụ cười của dì khi gặp cô rõ ràng là dễ mến hơn khi cô cầu xin vợ chồng bà ấy cho thuê nhà.


"Dì chủ nhà?" Ôn Ngưng đương nhiên rất lo lắng, việc thuê căn phòng này của cô không mấy suôn sẻ. Cô nhớ mình vừa mới trả tiền thuê nhà, dì chủ nhà trọ tới lúc này làm cô lo lắng không biết nhà có vấn đề gì hay họ đổi ý rồi.


"Là như thế này, có người trong xã khu nói rằng cái gác xép này bị coi là vi phạm luật, không thể ở được nữa".


Đôi mày thanh tú của Ôn Ngưng khẽ cau lại: "Nhưng tôi vừa trả tiền thuê nhà mà..."


"Cô đừng lo lắng, tôi biết, vì thế nên lên đây nói với cô là thứ ba tuần sau tôi cũng chồng ra nước ngoài thăm con gái, lúc đầu cũng không có ý định này, cũng tại con gái đột nhiên nói bị ốm nên hai chúng tôi dự định qua đó chăm sóc nó mấy năm, giúp nó điều dưỡng lại sức khỏe."


Ôn Ngưng từ nhỏ đã không có cha mẹ, nghe được mấy lời này của bà chủ nhà làm cô thật sự hâm mộ cô gái kia: "Con gái hai người thật hạnh phúc."


Bà chủ nhà âm thầm thở dài, làm sao mà sướng được hả cô gái, chồng cô bỏ ra gần một trăm triệu mua hết cả tòa nhà này, sửa chữa để dỗ cô vào ở.


Bà chủ nhà cười cợt: "Cô cũng biết đó, trước đây phòng này không phải vừa mới sửa sang lại sao? Lúc đầu tôi muốn bán nó, bây giờ trùng tu xong rồi lại không nỡ. Dù sao thì vợ chồng tôi tạm thời không thiếu tiền, trước tiên dự định để nhà đây cứ như thế này mà ra nước ngoài, nhưng nhà không ai trông coi thì cũng không tốt lắm vì vậy tôi đã bàn bạc với ông nhà, muốn hỏi cô nếu như không chê thì có thể chuyển xuống lầu dưới ở? Tiền thuê nhà vẫn giữ như lúc ban đầu bù lại cô giúp chúng tôi trông coi phòng ốc, cô thấy được không?"


Ôn Ngưng không chút phản ứng.


Bà chủ nhà vội nhét chìa khóa vào tay cô: "Làm được mà, chìa khóa để lại cho cô, mật mã khóa cửa lát nữa sẽ cho cô đổi lại, cứ như thế nhé."


Mãi cho đến khi bà chủ nhà đi rồi, Ôn Ngưng cũng còn có chút hoảng hốt.


Nhưng mà cô chuẩn bị gia nhập tổ quay phim, rất nhiều thứ dư định sẽ được mang đi nên những thứ cần chuyển xuống cũng không nhiều nữa.


Buổi chiều Giang Thư đến công ty, Nhậm Thiên Cao cầm chìa khóa bước vào phòng:


"Giang tổng, đây là chìa khóa của cô Ôn, ngài giữ cẩn thận."


Giang Thư khinh thường liếc mắt một cái: "Ném đi, đưa cho tôi làm gì".


Nhậm Thiên Cao không nhịn được cười: "Tương lai nếu ngài đến đó cũng thuận tiện..."


"Sẽ không qua nữa."


"....." Nhậm Thiên Cao không tiếp lời, tiếp tục nói: "Mật khẩu khóa cửa cũng đã được thay đổi. Cô Ôn đã tự mình đổi nó. Mật khẩu là… ngày sinh của ngài."


Trái tim của Giang Thư dường như bị thứ gì đó đâm phải, trái táo A-đam tinh xảo trượt lên xuống, vẻ mặt không có gì thay đổi.


Nhậm Thiên Cao: "Giang tổng, vậy tôi ra ngoài trước."


"Đi đi."


Giang Thư quay đầu lại vẻ mặt không đổi, thấy Nhậm Thiên Cao đã đi ra ngoài, mắt lạnh quét tới chìa khóa trên bàn, thản nhiên cất vào túi.


Tác giả có lời muốn nói:
Ngưng Ngưng: Hu hu hu tôi muốn nhảy disco!


Bình luận

Truyện đang đọc