MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Nếu nói chuyện trên hotsearch, ảnh hưởng lớn nhất đối với Ôn Ngưng vẫn là tai nạn xe cộ nửa đêm lái xe lên núi của Giang Thứ.

Chuyện này đêm đó Giang Thứ từng cà lơ phất phơ nhắc tới, nhưng lúc ấy cô có chút sợ anh, từ chối anh ở bên ngoài, anh nói cái gì cô đều chỉ tin một nửa, anh nhíu mày cười nói đau, cô cũng chỉ xem là khổ nhục kế của anh, cố ý làm vẻ đáng thương chọc cô mềm lòng.

Lúc ấy Giang Thứ cũng thật sự cất giấu chút tâm tư nhỏ cố tình, nhưng mà tai nạn xe cùng bị thương là sự thật, có điều người ta thờ ơ, biểu hiện không chút để ý, cô không biết rõ, cũng không để tâm.

Trên mạng đưa tin tóm lại cũng thêm mắm thêm muối vài phần, giờ phút này Ôn Ngưng nhớ lại, vẫn hy vọng Giang Thứ có thể tự mình nói rõ với cô một chút.

Nhất định phải nói thì cô không thích lắm cảm giác anh làm chuyện gì cô đều không rõ, bất luận là quá khứ hay hiện tại, chuyện tốt hay chuyện xấu, sợ cô tức giận hay sợ cô lo lắng, cô đều không thích cảm giác chẳng hay biết gì xây dựng thế giới trong trắng, cô hy vọng tất cả cảm xúc có thể được chia sẻ, bất kể là vui buồn, đều có thể chia sẻ với nhau.

Lúc trước cô lựa chọn ly hôn, cùng vì cảm thấy bản thân không có cách nào đi vào thế giới của Giang Thứ, anh mãi mãi thần bí, cô mãi mãi ngây thơ.

Cô chỉ có thể biết thứ anh muốn cho cô biết, chuyện khác cô đành bó tay không có biện pháp.

Từ nhỏ đến lớn, thứ Ôn Ngưng thiếu nhất là cảm giác an toàn, loại cảm giác này vừa hay là cảm giác cô sợ hãi nhất. Cô vĩnh viễn không biết anh đang làm gì, nghĩ gì, bởi vậy cô cũng mãi mãi không biết, có phải giây tiếp theo anh sẽ rời đi hay không.

Như vậy dứt khoát để bản thân cô đi trước.

***

Ôn Ngưng tất nhiên biết rõ hành động trước sau của Tiêu Khuynh, Vương Thanh cực kỳ tức giận, nói dài dòng lê thê bên tai cô nhiều lần, cũng may, cô vốn cảm thấy có chút bất ngờ với nhiệt tình của Tiêu Khuynh, không tiếp nhận lắm, ngoại trừ đối đáp với bên ngoài cũng không có thêm tình cảm gì nhiều, hiện giờ biết tất cả mọi chuyện của anh ta đều có ý đồ khác, trong lòng cũng không có mấy đau khổ.

Chuyện này không ảnh hưởng đến Ôn Ngưng, nhưng mà Tiêu Khuynh lại không giống vậy.

Ôn Ngưng và Tiêu Khuynh là quan hệ CP ở trong phim từ đầu đến cuối, phim còn chưa quay xong, không tránh được có rất nhiều cảnh diễn phối hợp phải tiếp tục chạm mặt.

Ôn Ngưng trước sau như một hoàn toàn nghiêm túc học kịch bản, sau khi trao đổi kịch bản với đạo diễn xong rất nhanh đã nhập tâm vào nhân vật, lời thoại và động tác đều phát huy tự nhiên, tình cảm biểu đạt đến nước chảy mây trôi gãi đúng chỗ ngứa.

Ngược lại Tiêu Khuynh người trước kia có được giải thưởng nhỏ ở phương diện diễn xuất lại mất hồn mất vía, tứ chi cùng cảm xúc hoàn toàn không vào trạng thái, ánh mắt cũng không dám đối mặt với Ôn Ngưng, mấy cảnh diễn sau đó, đạo diễn từ đầu còn bận tâm đến cảm xúc của anh ta, ôn tồn, cuối cùng kiên nhẫn bị anh ta quét đi sạch sẽ.

Đạo diễn tức giận quơ quơ kịch bản gốc cuộn tròn trong tay, tùy tiện uống một ngụm nước đá, đậy nắp cốc: “Đều nghỉ ngơi một lát đi, Ôn Ngưng đến phòng trang điểm thay quần áo, cảnh tiếp theo đổi kiểu tóc xõa thành vấn tóc, Tiêu Khuynh… Trước tiên cậu tìm trạng thái cho tốt, bây giờ đối với cậu mà nói thì quay phim cho tốt mới là quan trọng nhất.”

Lời đạo diễn nói kỳ thật rất rõ ràng, đường lưu lượng Tiêu Khuynh sợ là khó đi, nhưng trên người rốt cuộc vẫn còn kỹ năng diễn xuất, tôi luyện nhiều thêm, chờ đến ngày chuyện trên mạng phai nhạt, lão đại hết giận, dùng kỹ năng diễn xuất tinh tế tẩy trắng vẫn có thể có đường ra.

Nhưng mà Tiêu Khuynh tuổi trẻ khí thịnh, không có sự từng trải và thông suốt như đạo diễn ở tuổi này, anh ta đã nếm được sự ngon ngọt của lưu lượng rồi, nói buông anh ta không có khả năng cam lòng.

Biện pháp duy nhất chỉ có thể là dỗ dành Ôn Ngưng, cầu nguyện cho cô có thể nói vài lời hay về anh ta trước mặt Giang tổng.

Lúc Tiêu Khuynh đi vào phòng trang điểm, nhà tạo mẫu tóc đang tết bím tóc cho Ôn Ngưng.

Ôn Ngưng vẫn luôn dùng tóc thật của mình, tóc dài đến hông, vừa vặn phù hợp với tạo hình nhân vật, lúc này nhà tạo mẫu tóc đang đến phần đuôi tóc dài, cô có thể tùy ý hoạt động, cô gái nhỏ ôm quyển sổ, ghé trên trước bàn trang điểm, cúi đầu dưới ánh đèn chăm chú viết gì đó.

Vương Thanh ngồi bên cạnh, trong tay cầm bảng lịch trình cứng cáp một tuần sau của Ôn Ngưng mà người đại diện gửi tới tỉ mỉ xem xét, không thể không nói, sau khi nhiệt độ lên, công việc cũng nhận đến mỏi tay, lịch trình kín mít, mỗi hàng mỗi cột đều tỏa ra ánh sáng của tiền.

Ngón tay cô ấy trượt xuống từng chút rồi nói: “Ngưng Ngưng, kỳ thi kỹ năng cuối tháng này, tất cả thủ tục đăng ký đã làm xong rồi, em không cần lo lắng,  khóa học thêm kiến thức cơ bản công ty bên kia sắp xếp cho em trước đó vẫn luôn giữ, có điều sắp thi rồi, lịch tuần này có thể hơi dày đặc chút, cộng thêm bộ phim này sắp đóng máy, về sau tuyên truyền và show giải trí cũng nhiều, tiếp theo đây có khả năng em sẽ rất mệt đấy.”

Ngược lại Ôn Ngưng không lo lắng chút nào, khổ nữa mệt nữa cũng không thể mệt mỏi như cô đã từng trải qua, cuộc sống bây giờ đầy đủ an tâm, ấm no hạnh phúc, hơn nữa đóng phim vẫn là chuyện cô thích, cô cảm kích còn không kịp sao có thể thấy mệt được.

Lúc trước khi cô quay về công ty, đến văn phòng Chu Tự Hành được anh ta thông suốt, dù sao Chu Tự Hành cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, hợp đồng đã ký ba năm, tuổi Ôn Ngưng lại nhỏ, việc từng tiếp xúc lại ít, đối với kế hoạch tương lai của cô anh ta cũng tương đối để bụng.

Sau khi biết được Ôn Ngưng có hứng thú rất lớn với phương diện diễn xuất và thiên phú, hai người bắt nhịp với nhau, công ty cổ vũ cô tiếp tục đi thi học đào tạo chuyên sâu, hiển nhiên có thân phận chính quy có thể khiến còn đường diễn xuất tương lai của cô càng dễ đi thêm.

Đối với chuyện thi cử sắp tới, Ôn Ngưng cực kỳ để tâm, từ nhỏ thành tích học tập của cô xuất sắc, khi có cơ hội đi học vẫn luôn đứng đầu, sau này thím không cho cô tiếp tục đi học, mỗi lần cô thấy Ôn Ngọc San đeo balo trên lưng về nhà đều cực kỳ hâm mộ, mà bây giờ chính thức tiếp xúc với đóng phim, cũng biết chuyện bản thân phải học tập còn rất rất nhiều, bây giờ coi như là ham học hỏi, thời gian rảnh rỗi lúc đóng phim đều không dám lơ là.

Khi Tiêu Khuynh đi đến bên cạnh Ôn Ngưng, Vương Thanh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn anh ta, mắt trợn lớn, theo sau là tiếp tục chuyện trong tay, không giống như trước kia, biết điều mà để không gian riêng tư cho nghệ sĩ nói chuyện với nhau.

Khóe môi Tiêu Khuynh bất giác giật giật, biểu cảm khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Lời vương Thanh nói khi mới vào cửa anh ta nghe được một nửa, nghe được cụm “thi cử”, lại cúi đầu nhìn sách giáo khoa trên bàn Ôn Ngưng, trong lòng ít nhiều đoán được.

“Ngưng Ngưng.”

Vương Thanh trừng mắt liếc anh ta một cái: “Cũng không quen biết như vậy, mượn lời của fans anh là, ôm Ngưng Ngưng của chúng tôi đi, chớ cue vào, kẻo lại muốn nói cô ấy cọ nhiệt độ đỉnh lưu, chúng tôi là tiểu trong suốt thôi, không thể trêu vào.”

Lúc này Ôn Ngưng mới phát hiện Tiêu Khuynh đã vào đây, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, Tiêu Khuynh liếm môi: “Rất xin lỗi, tôi thay các fans xin lỗi cô, quả thật bây giờ hướng dư luận không tốt lắm…”

Vương Thanh cười lạnh: “Thôi đi, trách fans điều hướng dư luận, sao không tự trách đoàn đội mình rải bản thảo bôi đen? Theo tôi biết, ngài có phòng làm việc của mình? Ngài làm chủ, nhỉ? Ông chủ nhỏ?”

Tiêu Khuynh bị nghẹn một câu, không dám nói tiếp, lại chuyển tầm mắt lên người Ôn Ngưng.

Chỉ là cô gái nhỏ trước mắt từ trước đến nay luôn ấm áp dịu dàng, hiếm khi không nói tiếng giải vây nào, chỉ là ngẩng đầu liếc anh ta một cái rồi lại cúi đầu, ý nói không muốn tiếp lời với anh ta.

Tiêu Khuynh theo bản năng nhìn xuống đáp án cô viết ra dưới ngòi bút, việc này từ đầu tới cuối dường như thật sự không có ảnh hưởng gì đến cô gái nhỏ, ngay cả chuyện anh ta đứng bên cạnh, cô cũng có thể chuyên tâm, viết ra đáp án vừa nhanh vừa chuẩn còn đúng hết.

Những đề đó lúc trước Tiêu Khuynh thi Học viện điện ảnh cũng từng viết, ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

Yết hầu anh ta giật giật, giọng nói mang theo chút xấu hổ khó kìm nén cùng lấy lòng: “Quyển tài liệu này lúc trước thi nghệ thuật tôi cũng từng viết, nếu như có cái gì cô không biết, có thể đến hỏi tôi một chút, muốn thi Học viện điện ảnh ở Hàn Đại phải không? Vậy cũng là trường học cũ của tôi, lúc trước thi cử cũng có không ít kinh nghiệm, cần thiết thì chúng ta có thể trao đổi nhiều thêm.”

Ôn Ngưng hơi nhíu mày, ngòi bút trên vở tạm dừng mấy giây, mực trên giấy dừng ở điểm đen nhỏ, theo bản năng cô dịch ghế dựa sang bên cạnh một chút, cố gắng giữ khoảng cách với Tiêu Khuynh.

Tiêu Khuynh: “Không biết viết chỗ nào? Tôi dạy cô? Chỗ này nên là…”

Vương Thanh không vui “Chậc” một tiếng, giọng điệu Ôn Ngưng từ trước luôn lạnh nhạt, lại tỏ ra cố tình xa cách: “Không cần đâu, cảm ơn, công ty có sắp xếp giáo viên dạy kèm, kết thúc công việc lên lớp hỏi cô ấy là được.”

Vẫn là lần đầu tiên Vương Thanh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngưng nghiêm trang lại, khó tránh khỏi có chút muốn bật cười, chỉ là thấy Tiêu Khuynh ăn vạ trước mặt không đi, hắng giọng nhịn cười: “Yên tâm đi, bài tập Ngưng Ngưng nhà chúng tôi vẫn làm tốt, có gì cần đến anh dạy, dạy sao tác dạy xúi giục đám đông à?”

Tiêu Khuynh tự biết đuối lý, nửa lời cũng không dám nói.

Đúng lúc này nhà tạo mẫu lên tiếng: “Tóc đã làm xong rồi, bên này cần một cái trâm, cái trâm này là đồ cổ, tổ đạo cụ bên kia nói dù có tiền cũng không mua được, là dùng vài tầng quan hệ đi mượn, chốc nữa Ngưng Ngưng quay phim chú ý một chút nhé, xong việc là phải trả lại.”

Ôn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, trả lời “Được”, rồi bị Vương Thanh kéo đến phim trường.

Trước khi rời đi, Vương Thanh còn hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ cực kỳ chán ghét Tiêu Khuynh.

Tiêu Khuynh đen mặt đứng tại chỗ, quay đầu nhìn bóng dáng Ôn Ngưng, trong lòng rối như tơ vò.

Cô gái nhỏ này vốn anh ta cùng từng thật lòng thích, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã thích, nhưng xuất thân thần tượng anh ta còn chưa chuyển mình thành công gót chân cũng chưa đứng vững, tất cả mọi chuyện đều trông cậy vào fans, số lượng lớn fans bạn gái bởi vì nhiệt độ CP sôi nổi mà thoát fans, anh ta không có cách nào bởi vì sự yêu thích nhàn nhạt này mà từ bỏ tương lai tốt đẹp của bản thân, vì thế chỉ có thể tượng gỗ, giấu đi bản thân, cam chịu hành động của phòng làm việc.

Di động rung lên không ngừng, anh ta không cần xem cũng biết đoàn đội bên kia gọi tới, hiện giờ anh ta bị một đống phiền toái quấn thân, căn bản thời gian thở dốc cũng không có.

Dư Tiêu Tiêu ngồi ở góc phòng hóa trang đã lâu, vốn chịu khổ chờ Ôn Ngưng kết thúc đến lượt mình trang điểm thêm, không ngờ còn thuận tiện ăn được miếng dưa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, huống hồ cô ta vốn từng thích thầm Tiêu Khuynh, giờ phút này cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, cô ta không nắm lấy thật sự phải xin lỗi chính mình.     

Đôi tay Dư Tiêu Tiêu kéo theo làn váy đến bên cạnh Tiêu Khuynh, giọng điệu dịu dàng săn sóc, không có sự vênh váo hung hăng của ngày xưa: “Anh Khuynh, không sao, cư dân mạng đều dễ quên, việc này cũng hot mấy ngày này, không bao lâu sau sẽ không có ai nhắc tới, anh còn trẻ, khởi điểm đã rất cao, đường đi sau này sẽ không quá khó, không cần thấp hèn trước mặt người phụ nữ như Ôn Ngưng, loại người như cô ta…”

Tiêu Khuynh hít sâu một hơi: “Cút”

***

Buổi chiều Tiêu Khuynh xin nghỉ, phần diễn gần như đều là vai nam nữ chính và Ôn Ngưng diễn phối hợp, mấy người lúc trước hợp tác ăn ý, buổi chiều cũng thường lui tới, cộng thêm mấy cảnh quan trọng đều được quay xuất sắc, cảm xúc của đạo diễn từ âm u chuyển tốt lên, nét tươi cười trên mặt nhiều lên không ít.

Mấy diễn viên gạo cội có địa vị nhất định trong giới nhân cơ hội ồn ào: “Đạo diễn mời ăn bữa khuya đi, sẵn dịp bây giờ mọi người còn đủ, sau này một đám đóng máy đi rồi, không còn cơ hội này đâu!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Không ít người phụ họa theo.

“Chỉ biết ăn, cả đám này.” Đạo diễn cười dùng vỏ gõ đầu một người trẻ tuổi bên cạnh, “Hơn nửa đêm ăn nhiều ngày mai trên màn ảnh sẽ bị phù mặt, diễn cũng không nổi đâu!”

Nói tới nói lui, nhưng mà cảm xúc mọi người đều lên cao, gần như có mục đích chung, đạo diễn cũng hiểu được cách làm người, sau vài câu thì đồng ý: “Quay về khách sạn ăn, đồ nướng tôm hùm đất gì đó đều chốt hết.”

“Đạo diễn vạn tuế!”

Khách sạn dưới chân núi là đoàn làm phim Thanh Lăng truyện sắp xếp, phần lớn diễn viên và nhân viên công tác đều ở đó, mọi người kết thúc công việc, lập nhóm lái xe trở lại bãi đậu xe ngầm ở khách sạn, vô cùng náo nhiệt, đều chờ chốc nữa làm bữa liên hoan nhỏ.

Nhưng mà khi xe chạy vào bãi đậu xe, Ôn Ngưng đã cảm thấy có chút không thích hợp lắm, khi đèn xe chiếu về phía trước, cô nhìn thấy rõ ràng chiếc xe thể thao vừa quen thuộc lại bắt mắt nổi bật ở kia.

Chiếc xe kia dường như cô đã từng thấy ở gara Ngự Kiền Loan. Tuy rằng Giang Thứ nhiều siêu xe nhưng Ôn Ngưng từng thuận miệng nói một câu, chiếc xe kia ngồi thoải mái, sau này phần lớn thời gian, Giang Thứ đều dùng chiếc xe kia tới chở cô.

Hiện giờ chợt lóe qua, tuy cô không có cách nào xác định nhưng tâm lý ngầm có suy đoán.

Phần lớn diễn viên đều ở cùng tầng. Ôn Ngưng xuống xe nhìn nhóm diễn viên và nhân viên công tác đông đúc phía sau, hạ quyết tâm, ngay cả trang phục diễn còn chưa kịp thay đã chạy một mạch dẫn đầu, tìm thang máy trực tiếp lên thẳng tầng cô ở.

Tầng cuối ánh đèn mờ nhạt, Giang Thứ không chút để ý dựa vào trước cửa phòng Ôn Ngưng, trong tay cầm thẻ phòng, cứ thế chờ cô ở cửa, không tiến vào.

Cô gái nhỏ đến thở cũng không đều vội vàng chạy đến trước mặt anh.

Người đàn ông nhướng mày, thụ sủng nhược kinh mở hai tay.

Giây tiếp theo, Ôn Ngưng không khống chế được lực, theo quán tính lập tức tiến vào trong ngực anh.

Khóe môi Giang Thứ không kìm nén được mà cong lên, thuận thế ôm người trong ngực không buông tay: “Sao thế? Hôm nay chủ động như vậy?”

Ôn Ngưng tránh né, không thể thoát khỏi lồng ngực anh.

Phía sau một đám người chậm rì rì từ cửa thang máy đi ra, chưa chờ được khi nhìn thấy người, tiếng đã truyền ra trước: “Ôn Ngưng, chạy nhanh như vậy làm gì?”

Ôn Ngưng sợ tới mức đổ mồ hôi, vội đẩy anh: “Anh mau thả tôi ra, vào phòng! Đừng để mọi người thấy!”

Giang Thứ cà lơ phất phơ, cố ý trêu cô: “Thấy thì làm sao?”

“Anh đi vào trước đi!”

Giang Thứ thấy đám người sắp tới gần: “Chậc, vừa rồi muốn đi vào nhưng bây giờ có chút không muốn vào như vậy nữa.”

“Giang Thứ!”

Người đàn ông cười nói: “Nếu không thì như vậy đi, em hôn anh một cái anh lập tức đi vào.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Ngưng: “Sớm muộn gì tôi cũng giết anh ấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc