Phần lớn vì uống thuốc hạ sốt sẽ khiến phản ứng chậm chạp, mà Ôn Ngưng còn là người lơ ngơ, sau khi bị bệnh càng dễ quên hơn trước, không lâu sau đã ném chuyện mình bỏ Giang Thứ vào danh sách đen ra sau đầu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, cô không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Giang Thứ.
Bên ngoài của cô gái nhỏ không biểu hiện khác thường nhưng Vương Thanh lại phát hiện, dường như cô gái ít chú ý đến công nghệ này gần đây xem điện thoại nhiều hơn thấy rõ.
“Làm sao vậy?” Vương Thanh có chút lo lắng hỏi.
Ôn Ngưng lắc đầu: “Không có gì.”
Vương Thanh thấy cô không muốn nói thì cũng không hỏi lại, chỉ chuẩn bị tốt thuốc Giang Thứ dặn dò cho cô: “Uống thuốc đi, bệnh của em còn phải qua mấy ngày nữa mới khỏi.”
Ôn Ngưng nhìn thấy chỗ thuốc này thì càng khó chịu trong lòng.
Cái con rùa rụt cổ Giang Thứ này, quả thật là tên cặn bã rõ đầu rõ đuôi, mấy ngày trước còn thề son sắt với cô là sẽ không bỏ rơi cô, trong nháy mắt lại không tìm cô suốt mấy ngày.
Dường như Vương Thanh đã nhìn ra gì đó, ngượng ngùng mở miệng: “Nhớ Giang tổng sao? Mấy ngày nay ngài ấy không đến khách sạn gặp em sao?”
“Ai mà thèm nhớ anh ta!” Ôn Ngưng ít khi thể hiện dáng dấp của cô gái nhỏ, tức giận.
Vương Thanh vừa thấy dáng vẻ xa cách nghìn trùng này của cô thì liền biết mình đã đúng rồi: “Ai da, sự nghiệp gia đình của Giang tổng lớn, chắc chắn bận rất nhiều việc, chắc chắn do bận quá thôi, bị công việc quấn lấy không thoát nổi, hai ngày nữa sẽ tới tìm em thôi.”
Ôn Ngưng bĩu môi như cũ: “Ai muốn anh ta tới tìm em, chúng em chả có quan hệ gì hết.”
“A?” Vương Thanh cũng chỉ biết chút chuyện thừa thãi trong mối quan hệ của hai người mà thôi, sao cũng không rõ lắm. Đừng nói là Vương Thanh, ngay cả chính Ôn Ngưng cũng không rõ mối quan hệ bây giờ của cô và Giang Thứ là gì.
Vợ chồng sao? Bọn họ đã sớm ly hôn rồi.
Hay tình nhân? Sau khi ly hôn cô cũng chưa từng đồng ý muốn ở bên anh.
Bạn bè? Nào có bạn nào mà mỗi tối đều ở chung một phòng, không có gì làm còn bị anh mạnh bạo ôm hôn chứ.
Ôn Ngưng tức giận một mình một lát, ngửa đầu uống thuốc, bây giờ trong miệng đắng, trong lòng cũng đắng. Sau khi cô nhớ lại một loạt những lời nói với Giang Thứ vào tối hôm đó, thật sự thì đó cũng không phải xúc động nhất thời mà thốt ra. Cô đã nghĩ rất lâu, lúc uống say trong căn phòng rách nát đó cũng đã nói với anh một lần.
Chắc là sau khi nghe xong anh thấy mệt mỏi và phiền lòng, hoặc là vì chuyện khác. Nói tóm lại, mấy ngày nay anh không quay lại tìm cô thì cũng như là cho một đáp án.
Chuyện Ôn Ngưng không dám làm, anh cũng từ bỏ.
Cô gái nhỏ mất tập trung ôm cái ly, vốn dĩ chính cô muốn bước đi trước, cho dù không phải thì cuộc tình giày vò nhau này dừng ở đây cũng khá tốt, ít nhất sau này cũng không đau khổ hơn hiện tại được.
Đây là hiện thực, thế giới của người trưởng thành không có cổ tích, nhiều ngày như vậy mà anh không hề muốn liếc mắt qua cô một cái, có lẽ đã không còn muốn đến nữa.
Nhưng dù sao tuổi tác của cô gái nhỏ cũng không lớn, cứ lặp lại vòng tuần hoàn bị từ bỏ thì ít nhiều gì cũng thấy tủi thân.
Vương Thanh thấy vẻ mặt này của cô thì cũng không biết có nên mở miệng hay không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhỏ giọng hỏi: “Ngưng Ngưng, em và Giang tổng…… Còn……”
“Em và anh ta không còn gì nữa, anh ta cũng không đến tìm em nữa đâu.” Ôn Ngưng biết cô ấy muốn hỏi cái gì.
Vương Thanh tiếc nuối trong lòng, tuy nói bình thường cô ấy hay chọc ghẹo Giang Thứ là đùi vàng có thể giúp Ôn Ngưng vượt mọi chông gai, khi không nói đến bề ngoài và gia thế của Giang Thứ, từ sâu trong đáy lòng cô ấy vẫn luôn thấy hai người rất xứng đôi, càng tiếc khi Giang tổng không ở bên cô.
Vương Thanh lớn như vậy rồi, ngoại trừ ảnh hậu trong đoàn làm phim và chồng của cô ấy ra thì cô ấy chưa từng gặp người đàn ông cưng chiều một người phụ nữ đến mức đó, đến nỗi hận không thể dâng cơm lên tận miệng.
Nhưng chuyện tình cảm, người ngoài không đút tay vào được, vẻ mặt của Ôn Ngưng không giống như đang nói giỡn, cô ấy tiếc nuối cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng: “Không sao đâu, sau này chúng ta là ngôi sao lớn, có sắc có tiền, sợ không có đàn ông sao!”
Ôn Ngưng nở một nụ cười tươi, có điều nó còn khó coi hơn lúc khóc.
Vương Thanh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Người đại diện mấy ngày trước gọi điện thoại cho chị, có một chương trình muốn mời em, ngôi sao kia có danh tiếng, rất hợp với việc làm quen người mới, có điều lại hợp tác với nam nghệ sĩ, lúc đó chị cho rằng em Giang tổng…… Cho nên mới không dám đồng ý thay em, thế bây giờ em có muốn đi không?”
Ôn Ngưng đang làm sạch đầu ngón tay: “Đi, sao lại không đi được chứ, hợp tác với nam nghệ sĩ có sao đâu, sau đóng phim cùng các nam nghệ sĩ khác thì em đều nghe theo công ty sắp xếp.”
Dù sao cuộc sống tương lai của cô cũng chỉ còn công việc mà thôi.
Vương Thanh đồng ý.
Một thời gian sau, Thanh Lăng truyện thông báo chính thức đóng máy.
Bởi vì vài sự kiện trên hotsearch lúc trước, hơn nữa ảnh hậu Lương Tri cũng vui vẻ gia nhập, miếng bánh nhỏ nhoi này lập tức trở thành món ăn thơm ngon thượng hạng.
Giới giải trí thực tế như vậy đấy, độ hot tăng lên cùng với giá trị thương mại, suốt con đường đều thuận buồm xuôi gió.
Lúc phim chưa quay xong, nhà làm phim cũng vừa quay vừa cắt để đăng một đoạn phim ra bên ngoài.
Ngày tiếp theo sau khi đóng máy, họ nhân cơ hội tung ra, Thanh Lăng Truyện giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, trở thành bộ phim cổ trang hot nhất chưa từng có trước đây.
Trong thời gian đó, hình ảnh áo rồng dài vỏn vẹn hai phút của nam nữ chính trong đoạn phim đã được lan rộng khắp các trang mạng xã hội, danh tiếng của các diễn viên trong đoàn làm phim cũng tăng lên chóng mặt..
Ngay cả nơi Thanh Giác và Thanh Lăng mua đồ chơi bằng đường trong mấy tập đầu cũng trở thành nơi tập trung đông đúc.
Người bán đồ chơi bằng đường nói rằng lượng fans của cửa hàng trên Weibo đã tăng lên mấy chục vạn, vậy thì khỏi cần nói đến những diễn viên có nhiều đất diễn trong phim sẽ tăng chóng mặt bao nhiêu rồi.
Dù chênh lệch về độ bàn luận nhưng chỉ cần cùng nhau tranh thủ lúc còn hot mà nằm yên trên hot search là được.
Ôn Ngưng, chứng kiến sự lột xác từ một thiếu nữ ngây thơ đến một cô gái kiên cường, dù là nữ số 3 nhưng sự non nớt lúc trước đã biến mất theo thời gian. Đã thành công hơn nữ số hai Dư Tiêu Tiêu tranh đoạt nam chính với nữ chính kia rồi, tình cảm và kỹ năng diễn xuất cũng thay đổi, càng có thêm cơ hội tranh giải diễn viên xuất sắc nhất.
Cả đoàn phim vừa mới tuyên truyền mấy ngày, tất cả các diễn viên chính cũng nhận được vài giải thưởng, ảnh hậu Lương Tri luôn phát triển ở mảng điện ảnh lại nhận được danh hiệu ảnh hậu đầu tiên ở mảng truyền hình.
Một khi ảnh hậu vui vẻ thì vị tiên sinh ở nhà cô ấy cũng nhân cơ hội thể hiện trước mặt bà xã đại nhân, tổ chức tiệc ăn mừng mời hết đoàn phim tham dự, mặt trong mặt ngoài đều là vì cô vợ của mình, đơn giản là vung tiền như rác để đổi lấy một nụ cười của người đẹp mà thôi.
Đêm tổ chức tiệc mừng, Lương Tri cười tủm tỉm nói mấy câu, sau khi chiêu đãi mọi người xong thì thấy một mình Ôn Ngưng đứng ở bên cạnh nên cầm hai ly champagne qua.
Lúc hai người diễn chung ở đoàn phim khá là ăn ý, quan hệ cũng rất tốt.
Lương Tri đưa rượu đến, Ôn Ngưng xua xua tay ngượng ngùng cười: “Chị Lương Tri, em không uống rượu được.”
Lương Tri tỏ vẻ đã hiểu, lại đến bên cạnh cô, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Có phải Giang tổng nhà em không cho em uống rượu ở ngoài hay không? Lúc trước chị cũng vậy, Phó Kình Thâm nói chị uống rượu xong thì sẽ thành một đứa ngốc, bị bán đi cũng không biết. Mấy năm đầu thì quản nghiêm lắm, nhưng đây chỉ là champagne thôi, nồng độ cồn khá thấp còn dễ uống nữa, chúng ta lén uống đi, chị không nói cho Giang tổng đâu, giữ bí mật giúp em nhé.”
Ôn Ngưng hơi ngượng ngùng, cô và Giang Thứ đã sớm không còn trong mối quan hệ này rồi: “Chị Lương Tri, Giang Thứ…… Chúng em không có gì đâu……”
Lương Tri là một cô gái 5G, cuộc sống hạnh phúc không phải nhọc lòng gì, bình thường ngoại trừ làm diễn viên chính thì cũng là lướt mạng xã hội, chưa có tin nào mà không biết, chuyện của Ôn Ngưng và Giang Thứ cô ấy cũng nghe thấy không ít thì nhiều, hơn nữa lúc trước cô gái nhỏ cũng thường hỏi cô ấy vài vấn đề tính cảm, cô ấy liền biết vấn đề nằm ở đâu: “Xảy ra mâu thuẫn sao?”
Ôn Ngưng cười cười, ngay từ đầu cũng chưa nói cái gì, dù sao Lương Tri cũng hơn cô vài tuổi, trò chuyện vài câu cũng nói đến chuyện chính.
“Lo lắng chuyện sau này à?”
Ôn Ngưng gật đầu.
“Không cần lo đâu.” Lương Tri mới nói xong thì ông xã đang tiếp khác giúp cô ấy cũng đi đến đây, không coi ai ra gì mà dặn dò cô ấy uống ít một chút, khóe môi còn mang theo mùi rượu cứ hôn cô ấy, còn mặt dày cổ vũ cô ấy nữa.
Lương Tri nể tình, cười tủm tỉm: “Hôm nay Phó tổng thể hiện tốt đấy!”
Người đàn ông cưng chiều nhéo mặt cô ấy, sửa sang váy lại cho cô ấy rồi rời đi tiếp khách.
Ôn Ngưng nhìn thấy hai người quấn quýt cả buổi, Lương Tri nói: “Chuyện của ông xã nhà chị chắc em cũng đã nghe nói rồi, gia thế và gia sản của anh ấy cũng không khác gì Giang tổng nhà em lắm.”
Ôn Ngưng tự động xem nhẹ xưng hô “Giang tổng nhà em”, gật gật đầu, đúng là cô đã từng nghe Giang Thứ nói, hai nhà còn có quan hệ nữa.
Lương Tri: “Lúc trước chị cũng giống như em, cũng từng sợ hãi, cảm thấy chẳng may tương lai anh ấy thay lòng đổi dạ thì sao? Bọn chị cũng không có cách nào.”
Ôn Ngưng mím môi: “Không đâu, Phó tổng rất yêu chị.”
“Giang tổng cũng rất yêu em đấy.”
Ôn Ngưng không nói gì.
“Không cần nghĩ chuyện sau này, ít nhất bây giờ bọn em hạnh phúc là đủ rồi, kết cục tệ nhất cùng lắm chỉ là xa nhau, bây giờ đã không ở cùng nhau rồi, không phải đã nếm được mùi vị đau khổ nhất rồi sao?” Trình độ tẩy não của Lương Tri đã đạt đến thượng thừa, Ôn Ngưng nghe thôi cũng thấy có đạo lý.
Lương Tri nghẹn cười, lại chớp chớp mắt với cô, không thể kiềm được: “Hơn nữa em xem xem, chúng ta còn trẻ tuổi, bọn họ lại là mấy tên đàn ông lớn tuổi. Sau này không biết ai không cần ai đâu, gần đây Phó Kình Thâm đã cảm thấy nguy cơ rồi, em xem buổi tiệc mừng đêm nay đi. Là anh ấy muốn tạo cảm giác tồn tại với chị chứ đâu, ai bảo chúng ta tuổi trẻ xinh đẹp người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, tiểu thịt tươi* xếp hàng cả một xe chứ!”
*Tiểu thịt tươi: nam minh tinh đẹp trai, trẻ tuổi.
Ôn Ngưng bị lời này của cô ấy chọc cười, nhiều ngày như vậy, đêm nay là lần cô cười chân thật và nhẹ nhàng nhất.
**
Giang Thứ lâu lắc ở Hongkong hơn nửa tháng, những chuyện muốn tra cuối cùng cũng tra rõ rồi, kết quả máy bay mới vừa hạ cánh ở sân bay Hàn Thành thì tức giận không ít.
Nhậm Thiên Cao tới sân bay đón anh, mang một tin đến cho anh, thuận tiện xin nghỉ phép với anh.
“Giang tổng, phu nhân nhận một chương trình, sắp bắt đầu quay rồi.”
Giang Thứ “Ừm”: “Cô ấy thích thì cho cô ấy làm, quăng một chút tiền ra, đừng khiến cô ấy chịu khổ là được.”
Nhậm Thiên Cao bình tĩnh tiếp tục nói: “Ờm, là một chương trình yêu đương, là kiểu nam nữ nghệ sĩ tạm thời làm người yêu với nhau đấy.”
Giang Thứ vốn không quan tâm cũng dần đen mặt, mắt híp sâu: “Tôi xem xem có nam nghệ sĩ nào có gan đó.”
Nhậm Thiên Cao cũng không muốn quan tâm là vấn đề của nam nghệ sĩ nào, tiếp theo anh ta xin tạm nghỉ: “Giang tổng, lát nữa đưa ngài về xong tôi muốn xin nghỉ phép để tham gia tiệc sinh nhật con của một người bạn.”
Giang Thứ không quá quan tâm, không lên tiếng cũng xem như ngầm đồng ý.
Nhậm Thiên Cao ngại mình sống quá lâu, đổ thêm dầu vào lửa: “Là một người bạn ly hôn với chồng, sinh một cặp trai gái sinh đôi với người đàn ông khác thôi.”
Giang Thứ không thể nhịn được nữa: “Cậu lăn xuống xe ngay lập tức cho tôi.”