MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Lúc Ôn Ngưng đi vào trong phòng, mấy người còn tụ tập ở cửa nói chuyện đến vui vẻ, thấy cô tiến vào, sự sôi nổi vô thức trở nên im lặng, sau khi trao đổi ánh mắt, cực kỳ ăn ý mà dịch vị trí, gom lại thành một nhóm ở sofa bên trong cùng phòng bao.

Lúc Ôn Ngưng xuống lầu có hơi gấp, chỉ thay đổi quần áo, gần như mấy chuyện quen thuộc cũng không kịp làm, sợ để người khác chờ, cũng may nhân vật Tiểu Thanh Giác tuổi không lớn, trang điểm cũng tương đối tao nhã, cũng không hề có cảm giác không hài hòa khi mặc quần áo hiện đại kết hợp với gương mặt này.

Có điều mới bị Giang Thứ náo loạn một trận, mái tóc mềm mại cọ sát trong ổ chăn hồi lâu, hiện giờ nhìn quá có hơi lộn xộn, ít nhiều cũng hơi rối.

Điều này vốn không có gì, chẳng qua ở trong mắt người có ý riêng, kia quả thực là dáng vẻ sau khi kết thúc một trận mờ ám.

Vài người bên cạnh sofa vừa uống rượu vừa gào lên đòi nhà sản xuất hát karaoke, đè thấp giọng nói tiếp tục bát quái: “Mấy người nhìn xem, vừa nhìn là biết là xong việc, chậc, cũng không biết bị nào gấp gáp như vậy, chút thời gian như này mà cũng rút súng ra làm một trận.”

“Cô nói như vậy ngược lại tôi cũng thấy thế thật, cô xem cổ cô ấy kìa, có phải có một chỗ đỏ đỏ không.”

Mấy người chúi đầu vào nhau như gà con mổ thóc.

Nam diễn viên bên cạnh cầm đồ ăn đến trước mặt Ôn Ngưng, cười trêu chọc: “Có việc gì hả? Sao mà lâu như vậy? Đám này là quỷ chết đói đầu thai cô không biết ư, nếu không phải đạo diễn cất lại thay cô, nào đủ cho cho bọn ăn, cầm lấy đi.”

Ôn Ngưng không biết tại sao lại thế này, rõ ràng đối phương chỉ tùy tiện nói ra một câu, nhưng cô lại nhớ trong phòng mình còn giấu Giang Thứ, không có chút cảm giác có tật giật mình, cô ngượng ngùng nhận lấy đồ ăn, không được tự nhiên mà gãi gãi tóc, cố gắng tươi cười: “Không, không có việc gì, chỉ là tôi thay quần áo hơi chậm, trang phục diễn kia tương đối phiền toái.”

Nam diễn viên tương đối thẳng thắn, cũng không nhìn ra trong lòng cô gái đang loạn cào cào: “Không có chuyện gì thì tốt, tôi còn sợ có người tìm cô, làm chậm trễ chuyện của cô.”

Ôn Ngưng vội vàng lắc đầu: “Không có ai.”

Hai người vừa dứt lời, Tiêu Khuynh từ ngoài cửa đi vào, người trong phòng bao thấy anh ta thoáng có chút kinh ngạc.

Buổi sáng khi rời đoàn làm phim trạng thái của anh ta không tính là quá tốt, đạo diễn bị biểu hiện của anh làm cho tức giận hô cut mấy lần, lúc buổi chiều xin nghỉ, gần như có thể cho là tan rã trong không vui, ai cũng không ngờ đến cuộc tụ tập tối nay anh ta lại đến.

Nhưng mà ngay cả chính anh ta cũng không biết chuyện là thế nào, trong nhóm chat của đoàn phim đang thảo luận chuyện liên hoan, hỏi đến Ôn Ngưng, khi cô trả lời “Sao cũng được”, anh ta đã biết Ôn Ngưng sẽ đi nên không khống chế được bản thân muốn đi.

Trên tay Ôn Ngưng vừa mới nhận xiên nước và tôm hùm đất, còn chưa kịp ăn, đã bị Tiêu Khuynh cầm lấy trong lòng bàn tay, sau đó biểu cảm không vui tùy tiện ném đồ ăn lên bàn, giọng điệu không quá khách khí với diễn viên nam vừa rồi, nói: “Cô ấy không ăn cay, đừng đưa cô ấy ăn cái đó.”

Lời này không chỉ lộ ra sự quan tâm, còn không khỏi thêm cho quan hệ hai người một lớp mờ ám, biết rõ thói quen của đối phương, nghe ra dường như thật sự có một chân, không giống như chỉ là sao tác đơn giản như vậy.

Người xung quanh nghe được động tĩnh biểu cảm khác nhau, tuy trên mặt không biểu hiện ra ngoài, sôi nổi tiếp tục chuyện mình nhưng lỗ tai đã sớm dựng thẳng lên, sợ để sót chút tin tức bát quái.

Người người đều muốn nhìn xem Ôn Ngưng có phản ứng gì, mà cô dường như cũng không tính cho Tiêu Khuynh mặt mũi, biểu cảm còn mơ hồ mang theo thói quen không chút gợn sóng của Giang Thứ, thuận tay lấy đồ ăn về, cảm ơn nam diễn viên kia: “Không sao, tôi rất thích ăn cay, có thể anh Tiêu Khuynh ăn cơm ở đoàn phim tương đối ít, nhớ lầm.”

Một câu của Ôn Ngưng, phủi sạch sẽ quan hệ của hai người, sở thích không khớp không nói, giữa câu chữ còn ám chỉ hai người ngoại trừ ăn ở tập thể ở đoàn thì không ăn riêng, quan hệ riêng tư gì đó căn bản chưa từng có, Tiêu Khuynh mới nói mấy lời mờ ám cũng chỉ là tự mình đa tình.

Ôn Ngưng nói xong cầm đồ ăn ngồi xuống bên cạnh, ngay cả ánh mắt cũng không để lại cho anh ta.

Biểu cảm của Tiêu Khuynh hiển nhiên là cực kỳ xấu hổ, anh ta theo tới bên cạnh Ôn Ngưng, vội lấy di động tra, lướt vài cái, tìm ra dãy số: “Xin lỗi, tôi không biết, cái kia, buổi sáng nghe cô nói chuyện với trợ lý muốn thi khoa biểu diễn, buổi chiều khi tôi đi đã liên hệ với giáo viên phỏng vấn thi kỹ năng lúc trước của tôi, nghe nói lần này ông ấy cũng sẽ tham gia xét duyệt, giáo viên này có quan hệ khá tốt với tôi, nếu như cô muốn, tôi có thể nói thầy giúp cô…”

Lời Tiêu Khuynh còn chưa nói xong, Ôn Ngưng đã cau mày cắt ngang, cô rất ít khi không biết lịch sự như vậy, nhưng mà đối mặt với Tiêu Khuynh, cô thật sự là không lễ phép nổi: “Giúp tôi gì? Đi cửa sau sao? Ở trong mắt anh tôi thi khoa biểu diễn cũng chỉ có thể dựa vào người khác? Anh vẫn cảm thấy tôi giống như mấy lời đám fans anh nói trên mạng hả, không khác gì phế vật, chỉ có thể bám vào anh, hút máu cọ nhiệt độ?”

Tiêu Khuynh nhất thời nghẹn lời, anh ta chưa từng nghĩ tới Ôn Ngưng sẽ trực tiếp nói thẳng chuyện giữa hai người ra.

Huống hồ trong lòng anh ta biết rõ, cô chỉ nói bình luận của fans là đã cho anh ta mặt mũi, những lời hùa theo khó coi kia phần lớn là kết quả đoàn đội công ty anh ta tự mình tạo ra.

Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn anh ta, biểu cảm lạnh lùng như băng: “Chuyện kia tôi ở quê nên không thể nào chú ý được, sau này tôi cũng mới biết được, trợ lý và người đại diện đối xử tốt nhất với tôi đã vì những chuyện này của tôi mà gần như chịu đựng một ngày một đêm, Thanh Thanh cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, bởi vì xử lý những chuyện trên mạng mà anh mang đến cho chúng tôi, đã phải truyền dịch cũng bận rộn, thật sự cảm ơn anh.”

Tiêu Khuynh nắm chặt tay, không khỏi hoảng sợ, anh ta nhìn chằm chằm mặt Ôn Ngưng, không hiểu sao lại nghĩ đến vị Giang tổng đã từng tới phim trường rất nhiều lần kia, biểu cảm lạnh lùng như băng này gần như không khác gì anh ta.

Trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy bản thân có chút buồn cười, hóa ra lời người trong đoàn đội nói với anh vẫn luôn là sự thật, chỉ là bản thân anh ta không muốn tin mà thôi. Một cô nhóc trước đây một mình leo lên đoàn phim vân Sơn, có người sau lưng chứ đâu phải là diễn viên quèn mặc cho tư bản tùy ý nhào nặn trong giới giải trí.

Anh ta cúi đầu nhìn số điện thoại của giáo viên trong tay, thảo nào cô chướng mắt, nếu cô muốn, có người đàn ông phía sau căn bản cô không cần mở miệng.

***

“Tiêu Khuynh thật đúng là không biết tự lượng sức mình, chưa nói đến người khác, dù là Chu tổng đứng đầu công ty Ôn Ngưng hay là Giang tổng trước khi tìm cô ấy, người nào mà không mạnh hơn anh ta, còn đang quanh quẩn trong giới giải trí, lại còn đang dùng tiền mồ hôi nước mắt của fans hâm mộ, thế mà dám động đến người phụ nữ của nhân vật lớn?”

“Không chừng người ta có tin tức ngầm, biết được quan hệ giữa Ôn Ngưng và nhân vật lớn rạn nứt, nhân dịp mà chen vào? Tôi thấy trong khoảng thời gian này Giang tổng vẫn chưa đến tìm cô ấy…”

Cũng đúng, còn có vừa rồi cô ấy nói chuyện che che giấu giấu, cũng bị thấy trong phòng có người rồi, còn giả bộ không có, chắc chắn không phải Giang tổng, cô nói xem nếu như nữ diễn viên nào đó có được Giang tổng, còn không phải một ngày khoe khoang 800 lượt sao, giấu gì mà giấu, sợ đường đi của mình quá suôn sẻ sao?”

“Còn không phải sao?” Có người lại đè thấp giọng vài phần, “Giống như Dư Tiêu Tiêu lúc trước vậy, người ta ngay cả nhận cũng chả nhận ra cô ta, cô ta còn có thể khinh người như vậy.”

“Chắc là không phải một chân đạp hai thuyền chứ? Mấy người đàn ông thay phiên chơi…”

“Vãi chưởng, thế này thì còn trâu bò hơn Dư Tiêu Tiêu nhiều, rốt cuộc thì trông cũng xinh đẹp, Dư Tiêu Tiêu thua chính là ở gương mặt kia.”

“Nếu như một trong số họ biết, thì sao nhỉ?”

Tâm tư Dư Tiêu Tiêu bên cạnh vốn đang ở cuộc trò chuyện của nhóm người này, hiện giờ cho dù mấy cô nàng nói chuyện âm thanh nhỏ nhẹ, chuyện nên nghe được cô ta cũng nghe hết rồi. Lời trào phúng trong miệng mấy người đó về cô ta, không sót chữ nào đều lọt vào tai. Cô ta nhìn di động đang được nắm chặt trong tay, cuối cùng tựa như là hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

Thời gian dần trôi, người trong phòng dần buông thả, uống rượu ca hát, không khí tăng vọt, cực kỳ náo nhiệt.

Giới giải trí chính là mạng lưới quan hệ cỡ nhỏ, sau khi uống xong lại có không ít tổng giám đốc có mặt mũi trong giới đến.

Rất nhiều nghệ sĩ nhỏ trong lòng biết rõ, đây là cơ hội tốt bấu víu quan hệ, sôi nổi tiến lên mời rượu trò chuyện mơ tưởng về tương lai.

Rượu vừa vào bụng, người càng lúc càng làm càn, Ôn Ngưng vốn yên tĩnh ngồi trên sofa, thỉnh thoảng ăn chút gì đó còn bị cay quá mức, nào nghĩ đến một giám đốc bụng phệ cầm ly rượu đi thẳng về phía cô.

“Ôn Ngưng, đứng lên, giới thiệu một chút, đây là Dương tổng của giải trí Khúc Hoan. Dương tổng chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí, nghệ sĩ dưới trường công ty ông ấy, mỗi người đều có tên có tuổi.”

Ôn Ngưng hiếm khi ứng phó những trường hợp thế này, lập tức ngoan ngoãn đứng lên, cười cười: “Xin chào Dương tổng.”

“Haizzz, ở đây còn khuôn phép làm gì? Đến đây, uống với tôi vài ly.”

Dương tổng mặt mũi hồng hào, cầm ly rượu trắng muốn đặt vào tay Ôn Ngưng, đạo diễn cách đó không xa thấy thế, nhíu mày lập tức qua đây: “Cô gái nhỏ này tuổi không lớn, còn đang thi cử, đừng để cô ấy uống, không thích hợp.”

Dương tổng bị rượu xông lên đầu, nào nghe lời người khác khuyên: “Có cái gì mà không thích hợp? Chúng ta trong giới này, không phải đều là cô gái nhỏ sao? Uống rượu là phải rèn từ nhỏ, uống, hôm nay không uống chính là không cho nể mặt tôi.”

Ôn Ngưng do dự cầm ly rượu qua, lúc miệng ly thiếu chút nữa đặt kề bên miệng thì ngoài cửa đột nhiên xôn xao một trận, chưa đến vài giây, ly rượu trắng trên tay cô đã được người khác cầm đi. Lòng bàn tay người đàn ông hơi quét qua mu bàn tay cô, mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài.

Đợi đến khi cô ngẩng đầu, đã nhìn thấy người đàn ông ban nãy còn đang ở trong phòng cô ôm mì gói coi như bảo bối áo mũ chỉnh tề xuất hiện trước mắt, trên tay nắm lấy đế ly rượu trắng, yết hầu tinh xảo chuyển động lên xuống, sau đó uống cạn không còn một giọt, tùy tiện đặt chén rượu trên mặt bàn.

Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt mang theo chút lạnh lùng: “Dương tổng, ban nãy tôi không nghe rõ, ngài muốn ai cho ngài mặt mũi vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc