MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Ôn Ngưng cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, nhất định phải thừa nhận, những món này quả thực đều hợp khẩu vị của cô.

Cô không phải là người hay bắt bẻ, trước kia quen ăn nhờ ở đậu, có thể ăn no đã khó, rất ít khi có cơ hội lựa chọn, dần dần cô giấu hết cảm xúc của mình, yêu thích và chán ghét đều ít khi biểu đạt ra ngoài.

Nhưng nói thế nào thì vẫn là cô gái nhỏ bình thường, cho dù tính cách hiền lành cũng sẽ có thứ thiên vị, có thứ mình thích, chỉ là cô không nghĩ tới, bây giờ Giang Thứ lại có thể biết rõ ràng như vậy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn món ăn.

Giang Thứ ôm bát mì gói của mình, không tính là ưu nhã uống vài ngụm nước canh, đời này lần đầu tiên anh ăn mì gói, cực kỳ nể mặt Ôn Ngưng ăn sạch sẽ, đến giọt canh cũng không thừa.

Người đàn ông ăn xong, thuận tay rút giấy lau miệng, động tác tay không đẹp, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Ngưng, sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ: “Thật tốt.”

“Hử?” Ôn Ngưng không nghe rõ, đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp: “Cái gì?”

Dường như cô nghe thấy anh nói “Thật tốt”?

Ôn Ngưng nhìn bát mì sạch sẽ, khóe môi không nhịn được hơi cong lên: “Anh nói mỳ hả? Chỉ là mì gói bình thường thôi, đun nước nóng rồi cho thêm gia vị vào là được…”

Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói yếu dần, cô cảm giác được ánh mắt Giang Thứ dần tối đi.

Giang Thứ nghe cô nói xong, cong khóe môi, trong nụ cười có chút mệt mỏi rồi lại cực kỳ thỏa mãn: “Anh nói cảm giác này thật tốt.”

“Ngồi yên tĩnh đối diện với em, ăn món ăn do chính tay em làm, ăn no vừa ngẩng đầu là có thể thấy em.” Giang Thứ nói rất nghiêm túc.

Loại cảm giác ấm áp này đến nay anh lớn như vậy cũng rất ít khi có thể cảm nhận được.

Xuất thân anh như vậy, xác định từ khi bắt đầu đã không thể sống cuộc đời quá bình thường.

Trưởng bối nhà họ Giang bận rộn công việc, từ khi anh có ký ức, ở xung quanh chăm sóc anh đều là bảo mẫu người hầu, tình thân vốn mờ nhạt, gia đình bình thường rất dễ dàng được bố mẹ quan tâm, đối với anh mà nói đều coi là xa xỉ, sau này tình tình bố thay đổi lớn, giữa bố mẹ xuất hiện ngăn cách cực lớn, rất nhiều thứ đối với anh mà nói càng mong muốn mà càng không thể thành thật.

Sau này gặp người trên thương trường càng buồn cười hơn, xã giao đơn giản vì lợi ích, trên mặt mỗi người đều viết tính kế và được mất.

Chỉ có ở chỗ này của Ôn Ngưng, trạng thái toàn bộ cơ thể anh mới được thả lỏng, không pha trộn bất kỳ cảm xúc lung tung nào.

Mười mấy năm, cô vẫn giống như lúc nhỏ, người con gái duy nhất có thể khiến anh cảm thấy giải thoát và ấm áp.

Cho dù giờ phút này cô không muốn tha thứ không muốn tiếp nhận anh, anh cũng cảm thấy chỉ cần ở chung một chỗ với cô, cuộc sống đều có hy vọng.

Ôn Ngưng bị anh nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, thìa trong tay cầm lên rồi lại buông xuống.

Giang Thứ nhướng mày: “Không hợp khẩu vị?”

Người đàn ông nhìn cô, động tác tự nhiên gắp thêm cho cô mấy đũa: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao?”

Đầu nhỏ Ôn Ngưng cúi thấp: “Ngày mai còn phải đóng phim, ăn đêm quá nhiều dễ bị sưng mặt, có thể nhìn thấy rõ trong ống kính.”

Giang Thứ cười khẽ một tiếng đứng dậy, biết cô bị bản thân nhìn chằm chằm khó chịu, cũng không định nhiệt tình ghé trước mặt cô làm lỡ việc ăn của cô, khi đi qua bên cạnh cô, vẫn không nhịn được duỗi tay xoa đỉnh đầu cô: “Đúng vậy, Ngưng Ngưng chúng ta trưởng thành rồi, là nữ minh tinh, cái gì cũng phải chú ý chút.”

Ôn Ngưng không hé răng, Giang Thứ dù rời khỏi sofa nhỏ nhưng cũng không có ý định rời đi.

Anh lười biếng dựa trước tủ quần áo: “Ăn nhiều một chút, không đáng ngại.”  Khi anh nói, ánh mắt không có mục tiêu quan sát cả căn phòng này, ánh mắt liếc đến băng từ cũ đặt trên tủ đầu giường của cô.

Người đàn ông không chút để tâm đi qua, tiện tay cầm lên xem, hình ảnh trên băng từ theo thời gian đã lâu mà mơ hồ khó nhìn, nhưng anh vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra: “Chu Phỉ Phỉ? A, em cũng thích kiểu hoài cổ hả, cũng là người của thời đại nào rồi…”

Ngoài miệng Ôn Ngưng nói sợ bị sưng nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, Giang Thứ nói xong câu không đáng ngại, cô liền không khỏi yên lòng bắt đầu ăn, lúc hai hai má căng phồng, giọng nói cũng có chút hàm hồ: “Hử? Cái gì cơ?”

Biểu cảm Giang Thứ rõ ràng có chút ghen ghét, cả giọng điệu đều trở nên cực kỳ trẻ con, một chút tự giác nên có của đàn ông gần 30 tuổi cũng không có: “Chu Tự Hành đưa cho em? Anh ta đưa đồ thì em đặt ở đầu giường? Tịch thu."

Ôn Ngưng:???

Vẻ mặt cô gái nhỏ mông lung quay đầu lại, liếc mắt thấy băng từ anh đang chơi đùa trong tay, lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, trong giọng nói chuyện còn mang theo yếu ớt: “Anh trả lại cho tôi! Giang Thứ! Đó là đồ ông nội đưa cho tôi!”

Động tác cất vào túi của Giang Thứ dừng lại, hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào poster nhỏ trên băng từ, lại nhìn Ôn Ngưng, như suy tư gì đó đặt lại băng từ trên tủ đầu giường cho cô; “Được được được, trả lại em.”

Giọng nói nũng nịu thế kia làm nũng với anh, anh có thể không nghe cô sao?

“Không ăn?” Giang Thứ thấy cô lau miệng.

“No rồi.”

Nữ minh tính vẫn rất có tính tự giác của nữ minh tinh, Giang Thứ bất đắc dĩ thay cô thu dọn đồ ăn trên bàn, còn tương đối chủ động rửa sạch nồi nấu mì cũng bát lúc trước.

Trước kia anh nào đã trải qua những việc nặng đó, trong nhà có rất nhiều người giúp anh làm, người đàn ông này đơn giản là không muốn đi, lại sợ bị cô đuổi, nghĩ mọi cách tìm việc làm ăn vạ trong phòng này.

Sau khi Giang Thứ rửa xong, lại lau bàn cho cô một lượt, sau khi bận bịu xong xoay người đi tìm cô.

Cô gái nhỏ đã đánh răng xong, ngồi trước bàn đọc sách đưa lưng về phía anh, đèn bàn màu vang ấm áp chiếu lên người, cực kỳ ngoan ngoãn.

Chỉ là điều khiến anh không hài lòng lắm là vẫn chưa cởi chiếc áo khoác kia, bọc chặt cả người.

Anh bỗng nhiên nhớ tới nguyên nhân cô trùm chiếc áo khoác lớn này, người đàn ông nhớ lại cách ăn mặc của cô khi mới bước ra phòng tắm, lại chợt nhớ tới lời giải thích lúc sau của cô, tuy rằng biết rõ giờ phút này bản thân không xứng ghen không xứng quản, nhưng vẫn muốn xen vào muốn hỏi, sự bá đạo trong xương cốt muốn giấu cũng không giấu được: “Em vừa nói, áo ngủ kia là bên đại ngôn đưa tới?”

Ngòi bút đang viết đáp án trên đề của Ôn Ngưng dừng lại, không biết nghĩ đến hình ảnh nào đó, mặt lại hơi nóng lên: “Ừm…”

Giang Thứ “Chậc” một tiếng, cực kỳ không vui: “Đại ngôn đó mà em cũng nhận? Cái áo ngủ kia, vải vóc một chút như thế, không biết còn cho rằng thiếu tiền hay là thế nào mà ngay cả mảnh vải hoàn chỉnh cũng không mua được?”

Kỳ thực cô không phải là người đại diện cho áo ngủ, chỉ là kèm thêm của toàn nhãn hiệu. Bên thương hiệu kia gửi một lần rất nhiều sản phẩm, cái áo ngủ kia căn bản không cần cô mặc lên xuất hiện.

Nhưng mà thấy phản ứng này của Giang Thứ, Ôn ngưng cũng không biết sao, không khỏi rất muốn chọc tức anh: “Tôi đại diện thì làm sao? Tôi mặc không đẹp sao?”

Lời này cô vừa thốt ra, chính mình cũng giật người, sau đó lập tức xấu hổ, xoay người không dám nhìn anh.

Giang Thứ liếm môi, đẹp, sao mà không đẹp được. Ban nãy anh cũng như kia rồi, cô còn có gan hỏi anh đẹp hay không đẹp, chính là bởi vì quá đẹp nên chỉ có thể để một mình anh nhìn.

Không khí yên tĩnh mười mấy giây, Ôn Ngưng cảm thấy mười mấy giây này dài đến đáng sợ.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rực quay đầu lại, nhíu mày: “Ai da, anh đi nhanh đi!”

Giang Thứ đương nhiên không muốn, nào có chuyện nói đi là đi, anh biết đề tài kia tạm thời không nói tiếp được, sợ cô đuổi người, vội vàng nói sang chuyện khác: “Không phải, anh tùy tiện nói thôi, anh nhìn xem em đang làm gì, viết cái gì mà nghiêm túc như vậy…”

Ôn Ngưng trừng mắt liếc nhìn anh: “...”

Giang Thứ đi đến bên cạnh cô, còn thật sự nhìn chăm chú mấy lần: “Đề cấp ba?”

Không ngờ tới nha, anh lại có thể nhìn ra được: “Anh biết?”

“Sao nào? Cho rằng anh là học tra* dốt nát sao?” Người đàn ông cầm lấy bài thi của cô nhìn vài lần, sờ sờ đầu cô: “Trước kia khi ở Ngự Kiền Loan, anh còn từng dạy em tiếng Anh mà, quên rồi?”

*Học cho có, điểm thấp, nước đến chân mới nhảy.

Cô không quên, Ôn Ngưng cúi đầu, đột nhiên yên tĩnh, trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện đã từng xảy ra ở Ngự Kiền Loan.

Khi đó cả ngày cô ở nhà ngoại trừ chờ anh về, chính là cùng Giang Mông Mông học bài giải đề, rất nhiều khi anh trở về muộn, cô vẫn luôn giải đề đến khuya.

Giang Thứ thỉnh thoảng sẽ dạy cô học từ đơn, chẳng qua phần lớn tình hình là vác cô về phòng làm chuyện khác.

Lúc ấy cô cho rằng anh chẳng qua là lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, ngoại ngữ tương đối tốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng nên biết, gia nghiệp khổng lồ như vậy, một mình anh gánh vác, thậm chí tập đoàn anh tay trắng dựng nghiệp quay về còn có tiếng tăm lừng lẫy hơn Giang thị, bất kể là nói đến phương diện nào, anh cũng không phải là kẻ tầm thường, sao lại có thể là học tra bình thường.

Mặc dù tính tình trông vẻ cà lơ phất phơ nhưng thật ra rất ăn khớp.

Ôn Ngưng cắn đầu bút, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên thấy anh khi còn nhỏ, cô gái nhỏ khẽ mỉm cười nói khẽ: “Nhìn qua anh không giống như là một người sẽ thích đọc sách, khi còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy anh, thoạt nhìn bẩn thỉu, còn mặc quần rách, tình tình cũng hung dữ không tốt gì, vừa nhìn tựa như thường xuyên đánh nhau với người khác, một anh trai không nghe lời chút nào.”

Tiếng “anh trai” này thực sự bóp lấy nơi nào đó trong lòng Giang Thứ, cho dù không phải trực tiếp đang gọi anh.

Giọng nói của anh có hơi khàn: “Vậy lá gan của em còn lớn như thế, dám một mình chạy lên núi đưa cơm cho anh trai xấu như vậy?”

Rõ ràng đến bây giờ vẫn là cô gái nhỏ sợ tối.

Ôn Ngưng cúi đầu, mím môi, giọng nói tinh tế mềm mại: “Anh trai xấu xa như vậy không có người thương anh ấy, yêu anh ấy, giống như tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Có vài độc giả đau lòng Giang cẩu, thấy đều muốn tha thứ cho anh ta!

Đâu (Tác giả):??? Không phải chứ không phải chứ?? Giang cẩu cũng xứng?? Lập trường mọi người kiên định chút nào! Sao còn dễ dụ hơn Ngưng Ngưng!

Giang cẩu: Tôi còn cơ hội không?

Đâu (Tác giả):?! Có! Nhất định có! Ngài xem ngài muốn sinh con trai hay con gái?

Bình luận

Truyện đang đọc