MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Ôn Ngưng nghe xong, căm giận mà nhảy từ trên giường bệnh xuống: "Con của em mà lại cùng họ với anh? Anh có quan hệ gì với con em sao, Giang tổng?"

Giang Thứ đen mặt, suýt chút nữa đã chạy xuống giường bệnh, bắt người trở về: "Anh là bố của đứa nhỏ, em nói xem, anh có quan hệ gì?"

Ôn Ngưng không tìm được việc gì để làm, lại không muốn rảnh rỗi rồi lúng túng như thế, cô dứt khoát thu dọn sách vở và bài kiểm tra trên bàn, "Bụp bụp" vài tiếng đập sách rung trời phát ra từ hướng của cái bàn, cô thì thầm trong miệng: "Ai muốn sinh con với anh, vẫn còn chưa theo đuổi được em, thế mà cái này không được, cái kia cũng không được. Giang Thứ, có phải anh cảm thấy anh sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay không? Ôn Ngưng em chỉ có thể đi theo anh, sẽ không đi theo người khác, đúng không?"

Giang Thứ đứng dậy rồi đi xuống giường, đi đến bên cạnh cô, thấy cô dọn dẹp gì đó, anh đưa tay hỗ trợ cô theo bản năng, nghe một tràng dài mấy câu cô lẩm bẩm, anh cúi đầu nở nụ cười. Đúng vậy, bây giờ, cô gái nhỏ đã trưởng thành, cũng chú trọng cách ăn mặc hơn, lúc trước còn có thể khiến anh mê gần chết, đối với những người chưa từng trải việc đời thì càng miễn bàn.

Nhưng mà chuyện giữa hai người, lúc trước đã ồn ào ầm ĩ ở trên mạng, bất luận là sự cố hay là video clip, thậm chí ban đầu anh còn trực tiếp công khai lộ diện trong gameshow. Như vậy cũng đã lộ tin tức cho người có lòng mơ ước cô gái nhỏ của anh, Giang Thứ thật sự cho là vậy, Ôn Ngưng từng là của anh, sau này cũng chỉ có thể là của anh.

Địa vị của Giang Thứ tại Hàn Thành không thể kinh thường, người biết chuyện này đương nhiên không một ai có lá gan có ý nghĩ không an phận với Ôn Ngưng, cũng không phải người khác không thích cô mà là không ai có lá gan đó, không dám công khai đối kháng với Giang Thứ anh, hoặc đối đầu với Giang thị sau lưng anh.

Kết cục đã rõ ràng. 

Ôn Ngưng nghe thấy tiếng anh cười, ít nhiều gì cũng có hơi uất ức, sổ tay ghi chép những chuyện muốn làm với anh để tại trên bàn, lúc trước bị bài kiểm tra che lại, giờ phút này khi dọn xong sách giáo khoa thì nó lại xuất hiện trước mắt.

Cô vừa nhìn thấy quyển sổ này, lại càng giận vô cùng,  cô cầm lấy ba lô nhỏ trên sofa bên cạnh, nhét tất cả mọi thứ vào, kéo khóa lại rồi đeo lên vai, sau đó làm bộ rời khỏi.

Giang Thứ thấy tình huống càng lúc càng bất thường, dường như đã từng gặp rồi, vội vàng cầm cổ tay cô: "Đi đâu?"

Ôn Ngưng không thèm ngẩng đầu: "Về nhà."

"Em chờ anh một lát, anh thay quần áo, cùng nhau về."

Giang Thứ nói xong, vừa định đi đến tủ quần áo bên cạnh lấy áo khoác, Ôn Ngưng cũng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài: "Không cần tiễn, Ngự Kiền Loan và nhà tôi ở hai hướng khác nhau, Giang tổng không tiện đường, ngài ngoan ngoãn chờ ở bệnh viện đi. Còn có một liều thuốc vẫn chưa uống xong đó, tôi có lòng tốt đề nghị ngài nên uống thuốc đàng hoàng, đừng bỏ sót ngày nào, cố gắng chữa dứt bệnh, dù sao cũng đã 28 tuổi rồi, già rồi thì nên quan tâm bản thân mình nhiều một chút."

Ôn Ngưng, cô gái nhỏ trẻ trung, 20 tuổi, đeo ba lô của mình lên ngang vai rồi lập tức chuồn ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng dù sao trong lòng vẫn nhớ tới vết thương trên người anh, lo anh chạy theo mình khắp nơi nên đặc biệt xoay đầu, cảnh cáo anh với vẻ giận dỗi và hung hăng: "Không cho anh đi theo, ở trong bệnh viện chờ đi!"

Giang Thứ bị tức tới mức bật cười, chỉ quan tâm một vấn đề, 28 thì làm sao? 28 còn nhỏ hơn anh Vô Niên của cô một tuổi mà? Chỉ có một mình anh già thôi sao?

Người đàn ông không dám tức giận trước mặt cô, giờ phút này người đã chạy, anh kìm nén nóng nảy mà gọi cho Nhậm Thiên Cao.

Lúc Nhậm Thiên Cao nhận được điện thoại của Giang Thứ, đáy lòng tràn đầy kích động, phải biết rằng từ sau khi Giang tổng kêu anh đi Châu Phi, đã mấy ngày rồi cũng không chỉ thị anh làm việc đàng hoàng, anh cảm thấy tương lai bao la mờ mịt, rốt cuộc chỉ vì một cuộc điện thoại này khiến cảm giác đó biến mất.

"Ôn Ngưng đi rồi, có lẽ là về ngôi nhà nhỏ do cô ấy mua, cậu đến xem tình hình chút, đuổi theo tiễn cô ấy. Cô ấy đi rất vội, còn đang tức giận tôi, mọi chuyện cứ theo ý cô ấy, cô ấy muốn đi đâu thì đưa đi đó, đừng để cô ấy lái xe một mình, không an toàn, đến chỗ rồi thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ qua đó, cứ vậy trước đi."

***

Chương trình yêu đương đăng thông báo chính thức vào tám giờ tối, nguyên tắc và hình thức cơ bản của tiết mục không có gì thay đổi nhưng khách mời tham dự sẽ có sự thay đổi lớn.

Ngoại trừ Ôn Ngưng và một nữ diễn viên khác thì tất cả đều là gương mặt mới.

Thay đổi khách mời tham dự xem như là một điểm sáng để tuyên truyền, hơn nữa lúc trước vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà chương trình này đã có độ nóng cực cao, hiện giờ chỉ một cái thông báo chính thức, chương trình đã xông thẳng lên đứng đầu bản hotsearch trên Weibo.

Trong khu vực bình luận, hoạt động sôi nổi và ổn định nhất là từ nhóm fan couple.

Lúc trước bọn họ bị lực lượng fan cp nước ấm nấu ếch xanh của Tiêu Khuynh âm thầm đè ép mấy tháng, ngược lại đã thương tích đầy mình, sau này chính chủ tự mình phá gỡ couple, lại thêm gameshow yêu đương phát sóng, cả nhà họ Giang giúp Ôn Ngưng thanh minh, còn có cả video tỷ view lật ngược tình thế của Giang Thứ, video này phát ra khiến cho nhóm fan couple xem như chính chủ đã chính thức công khai.

Chính chủ lấy mạng ra để chứng thực couple đó! Chỉ cần tên đứng cùng một chỗ cũng có thể ngọt như đường.

Nhưng dần dần, có người phát hiện, danh sách tham dự này không có tên Giang tổng nha? Chẳng lẽ người hợp tác của Ôn Ngưng đổi rồi hả?

Tên không nằm cùng một danh sách thì không thể nào có đường.

Nhóm fan couple đương nhiên không cho phép có bất luận lời bàn tán nào làm họ dao động tâm trí, vội vàng khống chế bình luận.

[Giang tổng không phải là nghệ sĩ nói chung, đương nhiên không có tên trong danh sách nhóm nghệ sĩ, có chung danh sách chẳng khác nào bị đánh đồng rồi à? Thân phận người ta muốn tới là tới, muốn đi là đi đó.]

[Anti fan cũng đừng mừng vội, tôi thấy các người giả dạng người qua đường lâu lắm rồi nhỉ, sao nào, chắc là nhìn không quen em Ngưng nhà tụi tôi lên chương trình mà có người có thân phận như Giang tổng làm nền chứ gì?]

[Đâu phải nói toang là toang, Giang tổng người ta dùng mạng để chúng tôi ghép couple, các người muốn gỡ couple, đã phải hỏi xem anh ấy có đồng ý hay không chưa?]

[Dù có đổi người cũng không có khả năng đổi, cả đời này cũng không thể đổi người, trừ khi đại boss Giang thị đổi thành người khác.]

[Hừm...Lầu trên à, tuy tôi là người hâm mộ trung thành nhưng có phải Giang... Dường như đại boss Giang thị thật sự đã đổi rồi, hiện tại là Ngưng Ngưng nhà chúng ta, cho nên... Có khi nào người hợp tác với Ngưng Ngưng thật sự được đổi rồi không...?]

Bình luận kia vừa đăng lên không bao lâu, đã lập tức bị đẩy lên top 1.

Phản hồi phía dưới bình luận kia đều có chung một ý "Nhà tiên tri à?" "Tôi rảnh rỗi nên đi tới hít chút linh khí của nhà tiên tri thôi." "Người anh em, tính giúp tôi xem năm nay mệnh đào hoa của tôi sẽ nở lúc nào?"

Nguyên nhân chẳng vì gì khác, Ôn Ngưng tám trăm năm không đụng tới Weibo, khó khăn lắm mới lên báo bình an vì lý do đặc biệt, nhưng cô thiếu nữ quá thành thật trong cuộc sống hiện thực lại cầm nhầm điện thoại, onl nhầm nick của Giang Thứ thế mà lại lật bài* trả lời bình luận, việc làm này chưa từng có tiền lệ.

*thường nói về người nổi tiếng trả lời bình luận của fan.

Không ít người bình luận hàng đầu dưới bài thông báo chính thức làm một lượng lớn nhóm fan couple phát hoảng, sốt ruột chạy tới Weibo Ôn Ngưng hỏi vài câu. Họ vốn cũng chẳng ôm hi vọng cô gái nhỏ sẽ trả lời bình luận, ai ngờ cô không chỉ trả lời mà còn đưa ra một tin tức nóng hổi.

[Ngưng Ngưng, chị nói vài lời đi, Giang tổng sẽ tham gia đúng không?]

Ôn Ngưng: [Thật xin lỗi, Giang tổng không tham gia, người hợp tác sẽ có sắp xếp khác.]

[??? Chúng tôi đều đã thấy video clip ngày đó của Giang tổng, quả thật không giống như sẽ bỏ mặc cho chị hợp tác với người khác đâu? Hôm nay là ngày cá tháng tư đúng không?]

Ôn Ngưng: [Không phải ngày cá tháng tư, anh ấy bỏ được.]

Bốn chữ "Anh ấy bỏ được" kia liên tục đập vào mắt Giang Thứ, anh đứng trước cửa nhà Ôn Ngưng, nhìn chằm chằm câu trả lời của Ôn Ngưng đang được đẩy lên hotsearch, cảm thấy cô gái nhỏ lộ ra tủi thân trong những câu chữ này.

Không giống như lúc cậy mạnh, ngang ngược cãi nhau với anh trong bệnh viện, mà là uất ức và hờn dỗi.

Cô cần phải biết rằng làm sao anh có thể bỏ được.

Hai câu trả lời liên tiếp khiến cho người kia có hơi nhụt chí - [Ngưng Ngưng tại sao Giang tổng không tham gia mà chị vẫn tham gia thế...?]

Ôn Ngưng: [Không đền nổi tiền bồi thường hợp đồng nha, cười khóc.jpg]

Ngược lại Ôn Ngưng mang theo một chút ý đùa giỡn trong câu trả lời cuối cùng này, sau khi đóng Weibo lại, hiếm khi cô tiêu xài phung phí, cô đặt một phần lẩu tôm ở bên ngoài, thậm chí còn mua cho mình hai chai rượu trái cây, suy cho cùng thì lá gan cô vẫn còn nhỏ, không dám mua rượu mạnh.

Sau khi mua xong, cô chọn một bộ đồ ngủ và vào phòng tắm, cô tắm rửa từ đầu đến chân một cách thoải mái, đàn ông gì gì đó, đều vứt ra sau đầu hết đi, không đáng.

Cô vừa tắm xong, tùy ý sấy khô tóc, lúc tóc khô được một nửa thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cô vội vàng để máy sấy xuống, nghĩ thầm rằng đồ ăn mua bên ngoài đã đến nên không nhìn qua ô cửa nhỏ xem là ai, không hề nghĩ gì mà trực tiếp mở cửa ra.

Người đứng ngoài cửa là Giang Thứ. 

Anh miễn cưỡng dựa vào khung cửa, trên tay còn xách theo mấy túi lớn, thấy cô mở cửa, anh cong môi một cái: "Vẫn còn chịu mở cửa cho anh hả?" Được, không uổng công anh yêu em.

Nhưng mà một giây sau, Ôn Ngưng lập tức phá tan suy nghĩ tự mình đa tình của anh: "Sao lại là anh, em còn tưởng rằng đồ ăn em đặt mua đã tới..."

"?" Giang Thứ ngước mắt nhìn rồi nhướng mày, có chút không vui lắm: "Tưởng rằng đồ ăn mua ngoài? Em ở một mình lại không nhìn kỹ là ai mà dám mở cửa rồi hả?"

Anh vừa nói vừa nghiêng người đi vào, vòng qua Ôn Ngưng đang chặn ở cửa, trực tiếp đi vào trong nhà.

"Ai cho anh vào nhà vậy." Mặc dù Ôn Ngưng nói thầm ngoài miệng nhưng cũng sẽ không để anh ở ngoài.

Huống hồ trên tay anh còn cầm đồ ăn mà cô mua nha, đuổi người đi rồi, đồ ăn cô mua cũng sẽ bị cướp luôn, không đáng...

Giang Thứ cởi giày, dừng ở huyền quan* một chút, Ôn Ngưng thấy anh cúi đầu, chậm chạp không nhúc nhích, lập tức nhìn xuống theo ánh mắt anh. 

*Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.

Trên mặt đất ngay huyền quang trống không, cô gái nhỏ theo bản năng đi tới bên cạnh tủ giày rồi lấy ra một đôi dép lê có kiểu dáng y hệt đôi trên chân mình chỉ khác mỗi màu sắc và vứt xuống đất.

Một đôi xanh, một đôi hồng. 

Giang Thứ cong cong môi, lén cười trong vô thức, rồi lại nghiêm mặt: "Ai dạy em tự ý mở cửa vậy? Nếu lần sau không phải anh mà là người có ý đồ gây rối thì em phải làm sao đây? Hửm? Không có anh ở đây thì sao?"

Vấn đề này nói ra cũng thật nghiêm trọng nhưng Ôn Ngưng không nghĩ nhiều.

Trước đây, lúc cô làm việc nhà cho thím cũng thường bị đánh tới mức còn một nửa sức lực, cô đã sớm biết quá nhiều điều hiểm ác. Cô nghĩ không còn gì có thể tệ hơn tình huống lúc trước cho nên lúc sinh hoạt tại Hàn Thành, từ trước giờ cô đều không băn khoăn quá nhiều, cảm thấy mọi thứ tốt là được, hoặc có lẽ... Cô biết Giang Thứ có thể che chở cho mình, cho nên chuyện gì cũng không tới phiên cô quan tâm.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng cách nghĩ mất mặt như thế, mà bây giờ hai người cũng đang "chiến tranh lạnh", cô sẽ không thật sự nói ra miệng, chỉ nói thầm một câu: "Không ai dạy, làm gì có ai dạy em những thứ này..." Thật sự là thế, từ nhỏ cô đã không cha không mẹ, có thể sống tới lớn như vậy đều do trời cao đối xử không tệ với cô rồi.

Không hiểu sao trong lòng Giang Thứ thắt lại một chút, vừa nãy anh hơi tức giận, lúc nói chuyện cũng không dùng não, lúc này nghe cô nói như vậy, không hiểu sao lại đau lòng, anh khẽ thở dài một cái, buông đồ ăn trong tay ra, đưa tay xoa xoa phần tóc vẫn còn chưa khô hẳn của cô: "Em như thế, sau này con sẽ học theo em đó."

Ôn Ngưng mở túi lấy đồ ăn ra, trả lời theo bản năng: "Vậy thì anh dạy, cho bọn nhỏ học theo anh là được rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc