MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Ôn Ngưng cắn xuống một cái, chiêu này cũng đủ độc và tàn nhẫn, cô bị tên khốn này làm tức chết rồi, cô lo lắng mà còn tủi thân nhiều ngày như thế, kết quả lại phát hiện tất cả đều là giả?

Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của hai người có một chút mùi vị gỉ sắt nhàn nhạt nhưng mà Giang Thứ da dày thịt béo, đã có thói lỗ mãng từ bé, cũng chịu qua vô số vết thương lớn nhỏ, bị một vết thương nhỏ ngoài da vốn không có gì quan trọng, huống chi đây còn là do tâm can bảo bối của mình ra chiêu, anh chỉ xem đó là chút tình thú, hoàn toàn không để ý, cũng tựa như không hề phát hiện ra mà vẫn đắm chìm trong sự chủ động của cô gái nhỏ.

Đợi tới lúc Ôn Ngưng đẩy anh ra một cái, anh nhìn vài lần thấy biểu cảm không đúng lắm của cô, lúc này mới nhướng nhướng mày, khẽ cười một tiếng rồi ôm lấy cô với vẻ lười nhác, ngón tay cái tùy ý lau khóe môi rướm máu một cái, sau đó mới liếc nhìn màu sắc dính trên ngón tay, giọng nói anh khàn khàn: "Sao vậy? Ai chọc em không vui, nói anh nghe được không, hửm? Anh giúp em trừng trị hắn."

Ông Ngưng phồng má, dáng vẻ vừa dễ thương lại vừa hung dữ, cô hiếm khi nổi cáu, có lẽ tất cả tức giận của đời này đều phát trên người Giang Thứ, bởi vậy lúc cô nghiêm mặt thật sự làm người ta sợ tới mức không đứng dậy nổi nhưng vị trí của cô trong lòng Giang Thứ vô cùng đặc biệt, cho nên khi anh nhìn thấy biểu cảm này của cô, anh chỉ cảm thấy đáng yêu muốn chết.

Anh hận không thể khảm cô vào máu thịt của mình.

Giang Thứ nói xong, lại không tự giác mà dựa vào càng gần, Ông Ngưng nhăn mày lại, ngón tay thon dài để trên ngực của anh, đẩy người về sau. 

Anh vẫn không biết xấu hổ như thư thế, đầu sỏ gây chuyện mà lại vừa ăn cướp vừa la làng, Ôn Ngưng vô cùng tức giận, cô cong một chân đang bị anh chụp ở trong chăn lên, nâng đầu gối về phía "vật kia" của anh rồi húc một cước. 

Một cước vừa chuẩn, bây giờ Giang Thứ thật sự ăn đau bèn "A" một tiếng, nếu đổi lại là người ngoài, lúc này vẫn không chắc là còn mạng nói chuyện đâu, sao có thể giống Ôn Ngưng vậy chứ! Sau khi gây án lại còn được anh ôm vào trong ngực không buông, sau khi anh hít một hơi thật sâu, vô thức cong môi, giọng nói có hơi ủ rủ: "Bảo bối, em có biết em vừa mới làm tổn thương anh không hả? Không nặng cũng không nhẹ nhưng không phải “chỗ đứng” kia đều là của em sao? Nếu bị thương tổn gì thì sau này ai là người chịu thiệt, hửm?

Hai má Ôn Ngưng đỏ ửng mà trừng mắt với anh, không hé răng. 

Giang Thứ tiếp tục nói: "Bởi vì là em nên dù có hoành hành ở nơi này, anh cũng không có cách nào. Nếu đổi lại là người khác thử xem? Hửm?" Anh nói xong rồi đưa tay nâng cằm Ôn Ngưng lên, khiến cho cô ngửa đầu nhìn mình, "Nếu là người khác, thử xem hắn ta có thể còn tồn tại trong Hàn Thành này được nữa không."

Ôn Ngưng hơi quay mặt đi, lườm bàn tay không đứng đắn của anh, hoàn toàn không có một chút sợ hãi đối với lời nói tàn nhẫn của anh, có lẽ cô biết chắc chắn anh không dám động vào cô, cũng không nỡ làm gì cô.

"Đúng nha!" Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, "Giang tổng oai phong lẫm liệt, ở Hàn Thành này, làm gì có ai dám động vào ngài, mọi việc đều do ngài nắm trong lòng bàn tay, ngay cả việc mất trí nhớ này, chỉ cần nói mất trí nhớ là có thể mất trí nhớ, toàn bộ bệnh viện! Tất cả bác sĩ y tá học hành nhiều năm như vậy, coi như là công cốc, chẩn đoán bệnh cũng phải phụ thuộc vào một doanh nhân trong giới tài chính, như vậy, không phải Giang tổng rất lợi hại sao?" 

Ngón tay tròn tròn đang chạm mặt cô của Giang Thứ cứng đờ, người đàn ông có tố chất tâm lý mạnh, từ trước đến giờ thấy biến đều không sợ, bây giờ hoàn toàn bị một vài câu nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ làm tim đập rộn ràng, không hiểu sao tâm trạng lại bắt đầu hốt hoảng.

"Ngưng Ngưng, anh..." Giang Thứ chỉ gọi tên cô, người thành thạo kỹ năng ăn nói như rót lời đường mật vào tai người trong những cuộc đàm phán, bây giờ lại không thể nói nổi một câu biện giải. 

"Sao vậy? Giang tổng, có phải lời tôi vừa nói đã kíc.h thích đến ngài hay không? Bây giờ ngài còn có thể chịu được kíc.h thích này không?" Đã nhiều ngày như vậy, không biết anh đã dùng những lời này để chặn cô bao nhiêu lần, lừa gạt cô làm không ít chuyện ái muội, Ôn Ngưng nghĩ như vậy, lập tức vừa xấu hổ, vừa hận không thể cắn anh thêm mấy cái nữa.

Giang Thứ nhìn thấy trong tay cô cầm di động, nghĩ thầm rằng tám mươi phần trăm chuyện này đã bị lộ chân tướng, biết lúc này cô đang tức giận, cũng không dám giả vờ với cô nữa, thái độ thẳng thắn để được khoan hồng: "Chẳng phải anh lo lắng em không nhận ra anh thì không muốn ở bên cạnh anh sao? Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh nhiều hơn thôi, anh, anh sai rồi, em muốn hành hạ trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh đều tự nguyện chịu đựng, có được không em? Anh là tên khốn không biết xấu hổ, em đừng tức giận bản thân nữa, anh đau lòng."

Giang Thứ nói xong, muốn đưa tay ôm cô, lại bị Ôn Ngưng hung hăng trừng một cái, người đàn ông luôn bá đạo từ trước đến nay lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cánh tay cường tráng dừng trên thân thể cô vài giây rồi lại thu về.

May mà vẫn còn ổn, cô không quay đầu bước đi, thậm chí còn sẵn lòng nằm chung một cái giường để nói chuyện với anh, dù cho ngữ khí có hơi tệ nhưng anh hoàn toàn thấy không sao cả, ngay cả chính anh cũng không rõ rốt cuộc là đã bắt đầu từ khi nào, một thiếu gia nhà giàu, sống an nhàn sung sướng, duy ngã độc tôn* từ nhỏ như anh, thế mà giờ đây lại dễ dàng thỏa mãn tới như vậy.

*duy ngã độc tôn: trên trời dưới đất, chỉ ta là nhất.

Giang Thứ không nói lời gì nữa, im lặng, chờ đợi tiểu tổ tông trước mặt xử lý. 

Ôn Ngưng nhướng mi, giương mắt liếc nhìn anh, cao giọng nói: "Sao nào, bây giờ Giang tổng lại nhớ hết rồi hả?"

"Nhớ lại cũng tốt, đúng lúc tôi muốn hỏi ngài một chút, lúc nãy ngài nói, nếu đổi lại là người khác, không chừng sẽ có kết cục gì đó, người nào khác?"

Trong lòng Giang Thứ có hơi hoảng hốt, cô nhóc này học thói hư của anh, cái tốt không học lại đi học tật xấu, giọng điệu và thần thái này, đều y hệt dáng vẻ trước kia, khi anh giở trò xấu trước mặt người bên ngoài.

"Hiện tại ngài đã nhớ rõ ràng rồi, chi bằng nói cho tôi nghe một chút, có mấy người khác, cũng giẫm ngài giống vừa nãy?" Mỗi lần Ôn Ngưng mở miệng đều là một tiếng "Ngài", từng câu từng chữ chọc thẳng vào lồng ngực Giang Thứ. Hiện tại, cô gái nhỏ nóng nảy trước mặt này lại chính là người trên đầu quả tim anh, anh theo đuổi lâu như vậy mà vẫn không chịu quay về, không cho anh danh phận, cũng không cho cơ hội. Anh nào dám trêu chọc, tuyệt đối không thể đụng vào. 

"Chưa hề có! Chỉ có một mình em có cơ hội và lá gan như vậy thôi." Lời của Giang Thứ là thật, anh có thân phận và địa vị như vậy, người ngoài gặp anh một lần cũng khó, chưa nói đến chuyện trước giờ anh không thích đụng chạm với những oanh oanh yến yến kia. Nếu mà thật sự có cơ hội, vậy thì tiểu thư danh viện nào không biết nắm bắt cho thật tốt, khúm núm theo sau, dỗ dành tính tình nóng nảy của anh, ai dám không hiểu chuyện mà động tay động chân giống như Ôn Ngưng chứ.

Lúc này, coi như câu trả lời nằm trong dự kiến của Ôn Ngưng, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, dù thế nào thì cũng có chút vui vẻ và đắc ý nho nhỏ. 

Sau khi Giang Thứ tỉnh táo xong, anh cũng là một người giỏi ăn nói và giỏi quan sát sắc mặt, thấy biểu cảm của cô rõ ràng đã thả lỏng hơn lúc nãy không ít, môi mỏng hé mở, hướng dẫn từng bước: "Ghen sao?" Phản ứng của anh lúc này... tim còn đập nhanh hơn hồi nãy, chỉ khác là hồi nãy đập vì hốt hoảng, bây giờ là vui vẻ.

Chỉ khi cô đặt anh ở trong lòng thì mới để ý tới việc đó, mới có thể ghen.

"Đây chỉ là ý ngoài lời nói, ngài cũng xứng sao?"

Sau khi Giang Thứ tự động làm thủ tục ly hôn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết địa vị bản thân mình trước mặt cô đã thấp hơn, vội vàng đáp lại: "Không có, không có, anh không xứng."

Ông Ngưng mấp máy môi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như cũ, dự định tiếp tục tính toán nợ cũ: "Tôi thấy cũng không phải không có cơ hội, Giang tổng nói ngoài miệng như vậy nhưng mà tôi thấy cũng không ít em gái mưa nhào vào lòng ngài rồi."

Mặc dù ngoài miệng Giang Thứ nói không xứng nhưng trong đáy lòng lại mừng thầm, tâm can bảo bối ghen tị vì anh. Thực xin lỗi, anh mừng sắp điên rồi, thái độ của anh cũng tương đối đứng đắn mà tiến hành bày tỏ quan điểm: "Các cô ấy nhào tới là chuyện của họ, em cũng biết, phần lớn họ đến là vì thân phận của anh, họ chỉ muốn tiền bạc và quyền lực. Đúng lúc anh và anh em của anh đang độc thân, đương nhiên bọn họ cứ nhìn chằm chằm nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng đồng ý, luôn luôn giữ khoảng cách. Thật đó, Ngưng Ngưng, nếu không tin thì em đi hỏi bọn Hạ Trình đi, Nhậm Thiên Cao cũng có thể chứng minh."

"Anh độc thân?" Ôn Ngưng hỏi một câu.

Giang Thứ trầm tư trong khoảnh khắc rồi cong môi một cái: "Nếu như em đồng ý thì anh không còn độc thân nữa rồi." Anh nói xong, lại đến trước mặt cô, sáp lại gần.

Chẳng qua lại bị Ôn Ngưng dùng tay đẩy ng,ực trở về như cũ, anh cũng không giận, cuối cùng còn đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay non mềm của cô. 

Đầu óc của Ôn Ngưng lại giúp anh sửa chữa cách dùng từ rõ ràng và thỏa đáng hơn một chút: "Giang tổng, ngài không được gọi là độc thân, ngài chỉ là ông chú già đã qua một lần đò."

Giang Thứ: "..."

Nguy, không hổ là người mà anh nhìn trúng! Tiểu tổ tông này, ngay cả kỹ năng khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng cũng rèn luyện vô cùng thành thục.

Nhưng mà anh đâu còn cách nào khác, mẹ nó, đây là thói quen do anh nuông chiều mà có.

Giang Thứ lại hạ thấp khí thế xuống một chút nữa, giọng nói cũng dịu dàng hơn, ngữ điệu như đang cầu xin cô vậy: "Vâng, anh thảm như thế đó, vậy Ôn tiểu thư không thể không thương xót mà cho anh một danh phận sao?"

"Giang tổng, tôi không làm từ thiện."

Ôn Ngưng hất cằm, dáng vẻ vừa ngang ngược lại vừa kiêu ngạo: "Không dối gạt Giang tổng, hiện tại cũng không ít sói nhỏ muốn theo đuổi tôi, ngài là ông chú già đã qua một lần đò, thật sự không phải là mối nhân duyên tốt, muốn cơ hội sao? Xếp hàng đi thôi."

Giang Thứ bị một câu này của cô làm cho tức giận không nhẹ, thế nhưng lại không dám phát giận với cô, ngay cả lúc nhịn không nổi mà chụp cằm cô lại, anh cũng không dám dùng sức.

Ôn Ngưng nói xong, ôm gối đầu đi đến phòng cách vách, tốc độ xuống giường vô cùng nhanh, nhanh tới mức Giang Thứ không kịp bắt cô trở lại.

Tiếng đóng cửa "Ầm ầm" vang lên điếc cả tai, Ôn Ngưng đi một cách khá dứt khoát.

Ôn Ngưng không về.

Giang Thứ có hơi uất ức, đi xuống giường và gõ cửa mấy lần, thế mà cô gái nhỏ bên trong không động tĩnh.

"Không phải nói sẽ giúp anh ngủ ngon sao?"

Rốt cục Ôn Ngưng cũng trả lời lại: "Mất trí nhớ, không nhớ rõ."

Lần đầu tiên Giang Thứ hiểu được mùi vị tự lấy đá đập chân mình. 

Nhưng mà nhớ lại, dường như tảng đá này là do Nhậm Thiên Cao di chuyển nhỉ?

Mặt anh tối lại ngồi lên trên giường bệnh, càng không ngừng nghĩ về "sói nhỏ" và "ông chú già đã qua một lần đò", càng nghĩ càng thấy chua xót, càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

Loại cảm giác ăn giấm này vẫn liên tục cho tới sáng ngày thứ hai.

Giang Thứ không ngủ cả đêm, là ngủ không được, mấy buổi tối hôm trước đều ngủ chung với Ôn Ngưng nhưng mà tối hôm qua, ngay cả người cũng không thấy.

Không dễ gì thấy nắng vàng rực rỡ chiếu vào, anh cau mày, có một chút bối rối nhưng mà đang lúc chuẩn bị thiu thiu ngủ thì Ôn Ngưng từ phòng trong đi ra. 

Giỏi lắm, ngay cả phong cách mặc quần áo cũng không thay đổi, không hề rộng thùng thình như mấy hôm trước, từ trên xuống dưới đều được che phủ rất kín, anh muốn động tay động chân cũng không có điều kiện và cơ hội.

"Dậy rồi à?" Ôn Ngưng hỏi.

Giang Thứ gật đầu, "Ừm" một tiếng, không hề dám yêu cầu bất cứ chuyện gì.

Ôn Ngưng quét mắt liếc nhìn anh một cái: "Em đói bụng, anh đói không?"

"Đói!" Thái độ Giang Thứ tương đối đứng đắn, vốn đang suy nghĩ muốn có chút lợi ích cũng lập tức vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, "Chúng ta cùng nhau ăn sáng đi."

Ngược lại Ôn Ngưng không cự tuyệt: "Muốn ăn gì?"

Giang Thứ vểnh môi một cái: "Ăn gì cũng được, em nấu gì anh cũng thích."

Ôn Ngưng nhướng nhướng mày: "Anh còn muốn em làm à?"

Giang Thứ nháy mắt mấy cái: "Không không không, anh gọi người ta mang tới." Nào dám phiền tới em, bây giờ, tiểu tổ tông này là lớn nhất!

Hiện tại, Giang thứ làm gì có tiếng nói nữa, một chút ý kiến cũng không dám, chỉ biết gật đầu.

Trong thời gian chờ đợi thức ăn ngoài đến, Ôn Ngưng không nói chuyện, Giang Thứ cũng không dám đáp lời.

Anh chán muốn chết, lại nghĩ tới "sói nhỏ" mà cô nói vào tôi hôm qua, vì muốn biết rõ ràng nên mò mẫm tìm điện thoại rồi mở khóa.

Giao diện tin nhắn tối hôm qua Ôn Ngưng nhắn vẫn còn chưa đóng, giờ phút nào mở ra vẫn là mấy tin nhắn kia như cũ.

Mẹ nó, chính là vì mấy cái tin nhắn này!

Giang Thứ kìm tức giận lại, anh gửi cho cậu ta một tin nhắn: "Sói nhỏ có ý gì?"

Nhậm Thiên Cao bên kia trả lời rất nhanh: "Báo cáo Giang tổng, sói nhỏ là chỉ những cậu thanh niên đẹp trai trẻ tuổi khỏe mạnh, tiểu thịt tươi thơm ngon, quan trọng là TRẺ TUỔI và KHỎE MẠNH, bây giờ rất nhiều phụ nữ có tiền thường không thích theo đuổi những ông chú già có tiền có quyền, thậm chí là từng ly dị, bọn họ đều tự nỗ lực thành phú bà, càng thích cảm giác kích thích khi theo đuổi tiểu thịt tươi ở khắp nơi, tương đối ưu ái với những chàng trai sói nhỏ."

Giang Thứ xem từng câu từng chữ xong thì nghiến chặt hàm răng, suýt chút nữ là bóp nát di động.

Đúng lúc đồ ăn mùa ngoài cũng đến, Ôn Ngưng thừa dịp Giang Thứ không chú ý liền múc một muỗng, đút vào miệng anh.

Giang Thứ hưởng thụ hầu hạ trong lo sợ, sao tự dưng mới ngủ một giấc mà bảo bối của anh đã hết tức giận rồi? Lại còn chủ động đút đồ ăn sáng cho anh nữa?

Không ăn không phải là đàn ông!

Thậm chí anh không thèm quan tâm trên thìa có gì, chỉ há mồm thuận theo cô. 

Một giây sau, động tác của anh cứng đờ.

Ông Ngưng bón cho anh một thìa gà tây cực cay, tương ớt tràn đầy cả một thìa lại còn vô cùng "cẩn thận" dùng sức đè tại vết thương trên môi, nơi mà cô cắn chảy máu vào tối hôm qua.

Giang Thứ bị cay tới mức chết lặng nhưng tới khi ngẩng đầu, đối với với ánh mắt vô tội của cô gái nhỏ thì không thể nào tức giận được. 

Anh cầm di động, rũ mắt xuống nhìn màn hình, ảnh đại diện của Nhậm Thiên Cao còn sáng. 

Giang Thứ chịu đựng đau đớn trên môi, gửi một tin nhắn qua cho cậu ta.

"Nhậm Thiên Cao."

"Dạ, Giang tổng!"

"Cậu lập tức lấy một phiếu đến Châu Phi, mười năm sau cũng không được trở lại."

Bình luận

Truyện đang đọc