MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Vài ngày sau khi Giang Thứ tỉnh dậy, Ôn Ngưng mới tìm lại chiếc điện thoại mình mất lúc trước.

Chiếc điện thoại trải qua quá nhiều trắc trở như vậy nhưng nó vẫn có thể tiếp tục sử dụng nữa, chỉ bị tắt nguồn do hết pin, cô thừa dịp Giang Thứ uống thuốc rồi đi ngủ mới sạc pin mở máy.

Điện thoại vừa mới mở ra đã bị dọa sợ.

Vài trăm cuộc gọi nhỡ và cũng bị nổ tin nhắn.

Nhậm Thiên Cao đè tin tức, fans trên mạng không có thông tin chính xác nào từ Ôn Ngưng nên ai cũng gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

Ôn Ngưng cắn ngón tay ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Giang Thứ, trong lòng cảm động và áy náy, vội gọi điện thoại cho Vương Thanh.

“Hu hu hu!! Cuối cùng em cũng nghe điện thoại của chị rồi! Làm chị sợ muốn chết!” Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôm đó, vì hợp đồng với chương trình nên trên nguyên tắc là người đại diện và trợ lý không được đi theo. Thêm cả việc cộng sự của Ôn Ngưng lại là Giang Thứ, Vương Thanh tự cho rằng có Giang tổng ở bên Ôn Ngưng thì hoàn toàn không cần lo lắng, mình cũng không cần làm cái bóng đèn to lớn làm gì nên nhẹ nhàng thưởng cho mình một kỳ nghỉ nhỏ. 

Nào biết chưa đặt chân lên đảo bao lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy tin tức trên hot search.

Sau chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thiết bị phát sóng trực tiếp cũng bị hủy hoại, trên mạng chỉ truyền nhau đoạn Giang Thứ quay đầu vọt vào tòa nhà mà thôi, sau đó đưa Ôn Ngưng ra khỏi đống hoang tàn đó thế nào thì không ai trên mạng có tin tức cả 

Vương Thanh không ở hiện trường, thậm chí còn không biết Ôn Ngưng có được cứu ra hay không, trên mạng chậm chạp không có tin tức, càng vào thời điểm thế này càng dễ dàng nghĩ nhiều, hai người được công chúng chú ý lại hoàn toàn không có chút tin tức nào chính là chuyện đáng sợ nhất.

Với Vương Thanh mà nói thì Ôn Ngưng cũng chỉ là một nghệ sĩ nổi tiếng từng được mình dẫn dắt mà thôi, đặc biệt chứ không đồng nghĩa là sẽ mãi mãi, cô ấy từng nhận không ít nghệ sĩ có chút danh tiếng nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, thậm chí có khi mắt cũng đặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn không đặt trợ lý nhỏ vào mắt.

Nhưng Ôn Ngưng lại không như vậy, người bên cạnh đối xử tốt với cô bao nhiêu thì cô sẽ trả lại gấp vạn lần. Khi hai cô gái từ tiếp xúc với nhau thì cũng chỉ là hai người mờ nhạt không chút tiếng tăm gì, nâng đỡ và giúp nhau trưởng thành, chị em thân thiết.

Sau khi Ôn Ngưng tức giận cũng chưa từng xa cách cô ấy, mà lúc Ôn Ngưng bị bạo lực mạng thì cô ấy cũng không rời bỏ cô. 

Hai người là chị em, cũng là chiến hữu.

Ôn Ngưng ôm điện thoại, xin lỗi báo bình an cho Vương Thanh: “Em không sao hết, thật xin lỗi Thanh Thanh, thời gian trước Giang Thứ vẫn chưa tỉnh lại nên em thật sự không chú ý, điện thoại cũng mới được trợ lý của anh ấy tìm giúp, em khiến chị lo lắng rồi……”

Vương Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Chị lo lắng thì có sao đâu, hai người không sao là tốt! Em không biết đâu, lúc chị mới vừa nhìn thấy phần phát sóng trực tiếp trên mạng thì sắp bị hù chết rồi đấy. Cộng đồng mạng đều nói em không ra được, bị vùi ở bên trong thì chị cũng không biết nên làm sao bây giờ! Vừa mới đặt chân lên hòn đảo kia, cũng chưa giẫm lên bờ cát quá lâu thì đã lập tức chạy về Hàn Thành rồi……”

Ôn Ngưng cười cười, dường như cô chưa từng có cảm giác được người khác nhớ thương mỗi phút mỗi giây này bao giờ, hiện tại lại được tình yêu vây quanh, cô luôn cảm thấy thật ra mình cũng rất may mắn. 

Có lẽ tiếng nói chuyện phiếm của hai người hơi lớn, Ôn Ngưng còn ngồi ở bên cạnh Giang Thứ nên người đàn ông ngủ vì uống thuốc lúc nãy lại không thành thật, giật giật người, dấu hiệu của việc sắp tỉnh.

Ôn Ngưng cố tình đè giọng lại nhưng không bao lâu sau, cánh tay rắn chắc đã vòng lên từ phía sau.

Mấy ngày này, dường như cánh tay của Giang Thứ đã treo trên người cô vậy, chỉ cần tỉnh lại thì không ngừng động tay động chân loạn chạm, cũng kéo cô lại gần, ôm vào trong ngực.

Hỏi ra thì lại nói mình đau đầu mất trí nhớ nên không thể bị kí,ch thích, thật sự rất không biết xấu hổ.

Tính tình của Ôn Ngưng vốn đã mềm mại, không hay dở chứng, chỉ có hơi lạnh nhạt với anh từ sau khi ly hôn một chút, bây giờ anh lại liều mạng cứu mình, dù sao cô cũng không thể so đo với anh được. Lúc nào cũng đồng ý với anh, bị chiếm tiện nghi cũng chỉ có thể nhịn, dù sao nếu xét hết thì anh cũng không chỉ làm như vậy……

Ôn Ngưng ngồi hơi xa, bây giờ Giang Thứ đã khôi phục được chức năng ngồi dậy, động tác có thể hơi quá. Khi hơi mở mắt mà không thấy Ôn Ngưng ở bên cạnh thì không quan tâm lại gần ôm người, rõ ràng trên cánh tay còn có vết thương, sức lực vẫn lớn như cũ, ôm cô chặt lại, sau đó gối lên đầu cô gái nhỏ, đôi tay ôm eo cô, nghe hương thơm quen thuộc trên người cô, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ôn Ngưng cúi đầu, cái ót chưa tháo băng của Giang Thứ hiện lên trước mắt cô, cho dù bây giờ đã không giống còn nhiễm máu như lúc mới bị nhưng Ôn Ngưng thấy vậy vẫn rất đau lòng.

Cô gái nhỏ cho anh gối đầu lên mình như thế, không nỡ đẩy ra. Ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc ngắn đen như mực của anh mà không để ý đến khóe môi hơi cong lên của anh.

Nhưng một lát sau, cô mới phát hiện mu bàn tay đang ôm chặt hông mình cắm tiêm truyền nước biển, tiêm đã hơi lệch, còn mơ hồ nhìn thấy chút máu.

Ôn Ngưng hơi lo lắng một chút, lại thấy anh đã ngủ sâu nên không đành lòng đánh thức anh, vội lôi kéo cánh tay anh, cố hết sức di chuyển người đàn ông to lớn vào giữa giường. 

Giang Thứ hơi nhíu mày, đối với chuyện không thể gối lên đùi cô ngủ này thì hơi khổ sở.

Bên đầu dây kia là Vương Thanh, còn đang buồn bực vì sao Ôn Ngưng lại đột nhiên biến mất, nhưng ngay sau đó lại là âm thanh sột sột soạt soạt.

Cô gái nhỏ đá dép ngồi quỳ ở trên giường, vốn định vậy thì càng dễ nhưng ai ngờ còn không dịch người được đã bị Giang Thứ đè xuống hôn một cái.

Ôn Ngưng hoảng sợ, theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đến lúc phản ứng lại mà mở mắt ra thì mình đang ở trạng thái nằm thẳng trên giường bệnh. Mà trước mặt là dung nhan lúc ngủ của người đàn ông này. 

Ôn Ngưng mở to mắt, tim đập càng mạnh càng nhanh, ngực của Giang Thứ kề sát trái tim của cô, cô cũng lo lắng trái tim đập không khống chế được của mình sẽ đánh thức người đàn ông bên cạnh.

Chờ đến khi an tĩnh lại, cô gái nhỏ chớp chớp mắt, bất giác vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên chân mày bình thường tỏ ra lạnh lùng của Giang Thứ.

Cơ hội như vậy rất ít có.

Lúc mới vừa kết hôn, lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật với nhau, khi đó Ôn Ngưng còn chìm trong ảo tưởng với cuộc hôn nhân bình dị ấm áp và tràn ngập hạnh phúc, ảo tưởng gối kế bên có ai nằm, sẽ không giật mình vào lúc nửa đêm, ảo tưởng được nói chúc ngủ ngon, sáng sớm dậy vẫn còn đang ôm nhau là một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng khi làm chuyện đó xong lại bị cảnh báo lạnh băng rằng mình không có thói quen cùng chăn gối với người khác, lúc ngủ cũng không thích bị đụng tới.

Khi đó Ôn Ngưng không có lá gan hó hé gì với anh, chỉ dám nghe lời, phải lẻ loi một mình ngủ trên sofa nhỏ, tất cả ảo tưởng đối với cuộc sống hôn nhân tương lai đều không thực hiện được! 

Ban đêm Giang Thứ làm tàn nhẫn, ban ngày lại rời đi sớm, mỗi khi Ôn Ngưng mở mắt đều chỉ có thể nhìn thấy một chiếc giường không chút độ ấm nào.

Không cần nói đến bây giờ, thân mật đến mức ngay cả lông mi cũng dính vào nhau.

Có điều cô cũng chỉ thoáng mềm yếu trong chốc lát, trong lòng còn nhớ mu bàn tay của anh vẫn còn truyền dịch, vội nhẹ nhàng đấy người đàn ông sang bên cạnh: “Giang Thứ, anh nằm ngay một chút được không? Kim tiêm sắp rơi ra rồi……”

Có điều Giang Thứ có vẻ như ngủ không dậy, cô cũng chỉ nói miệng thôi chứ không trông cậy anh sẽ nghe thấy.

Nhưng cô không ngờ rằng, người đàn ông một giây trước còn nhắm mắt đè ở phía trên cô, một giây sau đã bắt đầu động tay động chân, cũng không màng mu bàn tay của mình đã thấm máu, bàn tay to thừa cơ đưa vào áo len của cô.

Trong áo len của Ôn Ngưng rộng rãi, phía dưới là một chiếc váy, vốn cảm thấy mặc ở nhà như vậy khá thoải mái, cũng tiện chăm sóc Giang Thứ, ai ngờ rằng lại tiện cho tên háo sắc thối tha không biết xấu hổ này chứ.

Giang Thứ vẫn mơ mơ màng màng, đôi mắt cũng không mở to nhưng động tác trên tay lại chính xác lưu loát, hoàn toàn không giống như người mất trí nhớ, hai người ly hôn lâu như vậy, Ôn Ngưng cũng không cho anh chạm vào, nhưng khi anh bắt đầu làm thì dường như khá thuận buồm xuôi gió, cực kỳ giống câu anh nói vào mấy ngày hôm trước, là một thứ gì đó như đi vào sâu trong xương máu anh, không thể nào quên được.

Bây giờ anh lại không nhớ rõ gì, giờ phút này cũng trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, Ôn Ngưng chỉ cảm thấy mình giống như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chiếm tiện nghi của anh.

Nhưng rõ ràng là anh động tay trước! 

“Giang Thứ……” Cô gái nhỏ lôi kéo tay anh, gương mặt đỏ bừng, không dám đặt lực chú ý lên chỗ bàn tay to của anh lướt qua. 

“Ừm.” Người đàn ông đáp lời, một lát sau bàn tay nâng cằm cô lên, rõ ràng phòng bệnh không có đèn nhưng cũng có thể chạm đến đúng môi của Ôn Ngưng.

Thâm chí anh còn không buông tha bất cứ chỗ da thịt nào lộ ra trong không khí, hôn môi, sau đó lại đến cái tai nhạy cảm, thậm chí còn từng chút ngậm lên vành tai mềm mại của cô, rồi sau đó lại không muốn buông ra.

Ôn Ngưng cứng đờ đến mức không dám nhúc nhích, lo lắng mình kháng cự sẽ làm anh bị thương, lại lo lắng anh làm chuyện quá phận thì sẽ bị thương.

“Giang Thứ…… Giang Thứ.” Khó khăn lắm cô gái nhớ mới rút một tay ra được, để ở trong không khí, sau khi do dự vài giây thì cẩn thận vòng lên vòng eo thon chắc của anh.

Eo của đàn ông không mềm mại như con gái, một khi ôm liền biết đã rèn luyện nhiều năm, cho dù ở trên giường hơn nửa tháng vì bị thương thì vẫn săn chắc như cũ, không có một chút thịt thừa nào.

Ôn Ngưng đỏ bừng rồi nóng cả mặt, không đành lòng cự tuyệt.

Giang Thứ hơi mở mắt, vẻ mặt hơi không được tự nhiên lắm, cố gắng kìm không cho khóe môi giơ lên, giọng nói hơi khàn, thấp thấp, đến từ tận đáy lòng: “Xin lỗi, vừa mới gặp một giấc mơ, trong mộng rất nhớ em, sau đó em đã trở lại……”

Ôn Ngưng cắn môi, ánh mắt có chút thẹn thùng trốn tránh, tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy người anh ra: “Kim tiêm của anh bị lệch rồi, mau nằm ngay ngắn lại……”

“Có phải em tức giận hay không?” Ngón tay của Giang Thứ vẫn x.oa nắn vành tai cô như cũ: “Có phải trước kia anh cũng như vậy hay không? Xin lỗi, anh không nhớ rõ, anh cho rằng chúng ta là vợ chồng nên thường làm chuyện này……”

Trong đầu Ôn Ngưng lập tức hiện lên vô số hình ảnh mặt đỏ tim đập trước khi ly hôn, sao anh lại không như vậy được, dường như còn hơn cả hôm nay……!

“Ưm?” Ôn Ngưng gấp đến co quắp ngón chân……

“Em thơm quá đi……”

Ôn Ngưng cảm thấy trong nháy mắt mình cũng không biết nên thở như thế nào. 

Giây tiếp theo, cũng quên mất âm thanh không ngừng phá ra của Vương Thanh: “Ngưng Ngưng!! Em sao vậy? Sao đột nhiên không nói nữa? Ngưng Ngưng?!! Cái gì mà thơm quá vậy!!!”

Cô gái nhỏ lập tức không quan tâm mà bò khỏi ngực anh, mặt vô cùng đỏ, nắm chặt điện thoại: “Em…… em kêu người, kêu bác sĩ thay dịch nên…… đi……  đi ra ngoài trước……”

Giang Thứ rũ mắt nơi trống trải trong lòng ngực, khóe môi cũng cười tự giễu: “Chậc……”

Bình luận

Truyện đang đọc