MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Có câu nói của Giang Thứ, Ôn Ngưng cũng tự nhiên cảm thấy yên tâm, nửa đêm về sáng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong ngực anh, hơn nữa còn ngủ rất sâu. 

Thậm chí sáng hôm sau, ekip stylist đã đến Ngự Kiền Loan, Ôn Ngưng vẫn còn uể oải ôm Giang Thứ không muốn rời giường. 

Thật sự là do tối qua ngủ quá muộn.

Giang Thứ thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô, không nỡ trực tiếp đánh thức, ôm người rồi lại dỗ cô ngủ một lát, tay chân nhẹ nhàng rời giường đi chuẩn bị, rửa mặt thay trang phục. 

Trong lúc nhất thời, toàn bộ lầu một của Ngự Kiền Loan bị một đám người khiến chật như nêm cối, đây có lẽ là lần đầu tiên náo nhiệt nhất trong nhiều năm qua ở biệt thự, trong sảnh, mỗi người đều bày thế chờ quân địch, mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu...

Chỉ thiếu sự xuất hiện của cô dâu. 

Ôn Ngưng vẫn chưa dậy, Giang Mông Mông đợi một lúc, trong lúc bất chấp béo lên mà ăn hết vài chiếc bánh cưới của hôn lễ xong, cuối cùng không thể đợi nổi nữa, đã đi chạy lên lầu hai. 

Người đầy một phòng này, ngoại trừ Giang Thứ và Hi Hi cũng chỉ có mình cô bé không sợ chết mới có lá gan này thôi. 

Ôn Ngưng đang ngủ trong phòng ngủ chính, lúc Giang Mông Mông vừa về nước cũng ở Ngự Kiền Loan, coi như ngựa quen đường, chẳng qua là còn chưa đến đầu cầu thang, đã bị Giang Thứ mặc âu phục phẳng phiu dùng một tay ngăn lại. 

Ánh mắt anh lạnh nhạt liếc nhìn người đàn ông sau lưng Giang Mông Mông, nhíu mày: "Trông con bé cho kỹ vào."

Mặt Chu Tự Hành không biến sắc, vẻ mặt vẫn luôn cưng chiều, chỉ đưa tay ra kéo cô vợ nhỏ nhà mình đến bên cạnh, không cho anh trai cô bắt nạt, về phần trông coi, anh làm gì có suất trông Giang Mông Mông chứ. 

Cô bé bị anh trai bắt nạt đã quen, lại không nhận ra sự kỳ lạ giữa hai người đàn ông, chỉ một lòng lo lắng cho Ôn Ngưng còn đang ngủ: "Anh, sao Ngưng Ngưng còn chưa dậy? Thế này không được đâu, để em đi gọi."

Giang Thứ không cho phép người quấy rầy đến Ôn Ngưng, tất nhiên cũng không để Giang Mông Mông có cơ hội lên lầu: "Để cô ấy ngủ thêm một lát, đừng đi lên làm phiền cô ấy."

Giang Mông Mông là con gái, tất nhiên biết chuyện hôn lễ quan trọng thế nào với cuộc đời chính mình, Ôn Ngưng đã tiếc nuối một lần, lần này không thể để sự cố gì xảy ra nữa, bởi vậy thoạt nhìn còn sốt ruột hơn Giang Thứ nhiều. 

Nhưng trong mắt Giang Thứ, chẳng có chuyện nào quan trọng hơn việc để cho Ôn Ngưng nghỉ ngơi cho tốt. 

Giang Mông Mông lay anh trai đang chắn trước mặt mình: "Ôi anh ơi, anh để em đi lên đi, chậm nữa là qua giờ lành đó, cánh ông nội đã tính rồi đó."

Giang Thứ tương đối khinh thường mấy kiểu nói thế này: "Giang Mông Mông, một cô gái trẻ tuổi như em sao lại có thể có tư tưởng phong kiến mê tín như vậy?" Anh liếc mắt nhìn Chu Tự Hành: "Ở bên cạnh một tên đàn ông "có tuổi" lâu rồi quả là không tốt."

Chu Tự Hành: "..."

Giang Mông Mông: "..."

Giang Thứ: "Cuộc sống sau này chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy là được rồi, cần lấy giờ lành cái gì."

Giang Mông Mông lập tức thay đổi suy nghĩ: "Vậy nhiều người chờ như vậy thì sao, không thể để mọi người mất công chờ chứ?"

Ý của cô bé thật ra là lo lắng Ôn Ngưng lâu không xuất hiện quá, lại khiến mọi người hiểu lầm có sự cố gì, trong lòng lại coi thường cô, rồi lại trở thành đề tài nói chuyện trong các cuộc trà dư tửu hậu, cô bé thân thiết với chị dâu, tất nhiên không nỡ để chị ấy thành trung tâm của chủ đề như vậy."

Giang Thứ đã quen kiêu ngạo, đời này sống như vậy, cũng quen để người khác chờ rồi, chẳng cảm thấy có vấn đề gì: "Đợi thì đợi, không đợi được có giỏi thì cứ đi."

Anh lại muốn xem thử một chút, thằng cháu nào có bản lĩnh, dám có ý kiến với việc bà xã anh ngủ thêm một lát. 

Sự thật chứng minh, không có tên nhóc nào dám, đây chính là việc lớn của nhà họ Giang, chuyện quan trọng của Giang Thứ, không người nào dám có nửa lời oán thán. 

Có điều Giang Mông Mông có thể nghĩ đến, đương nhiên trong lòng Giang Thứ cũng có thể nhận ra, gọi Nhậm Thiên Cao: "Chuẩn bị tiền lì xì chưa?"

Nhậm Thiên Cao: "Đã chuẩn bị xong, Giang tổng. Hơn mười xe đều đã đang chờ ở bên ngoài rồi đó ạ."

Giang Thứ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng coi như hài lòng: "Gọi mấy người, đi phát cho vui."

Nhậm Thiên Cao nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nhận nhiệm vụ, phát toàn bộ đống lì xì có thể dùng để mua vài căn nhà view biển ở Hàn Thành.  

Vẫn không quên giấu đi cho mình hai cái, người có tiền đúng là tùy hứng. 

Giang Mông Mông quen thói tiêu tiền như nước, trái lại không có phản ứng lớn như Nhậm Thiên Cao, lúc này lại thể hiện ra điểm chung duy nhất của hai anh em cùng cha cùng mẹ, dùng tiền không chớp mắt, cô cảm thấy cách làm này của anh trai vẫn tương đối đúng đắn. 

Chỉ có điều vẫn tiếp tục tìm đường chết như vừa rồi, cô bé Giang Mông Mông cứng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên đáng khinh bỉ, mờ ám nháy mắt mấy cái với Giang Thứ, hạ thấp giọng nói: "Anh, có phải tối qua anh lại bắt nạt Ngưng Ngưng hay không? Chắc chắn là giày vò tới rất khuya thì phải? Anh, sao anh có thể như vậy chứ!"

Không thèm nhìn tình huống trọng đại thế nào, không biết chăm sóc Ngưng Ngưng!

Giang Mông thông qua việc tự bổ não*, cảm thấy bất công thay cho Ôn Ngưng. 

*Bổ não: tưởng tượng

Chẳng qua là! Tối qua Giang Thứ quả thực không làm.

Có điều dù không làm, anh cũng lười phản bác lại cô nàng, ngầm thừa nhận, không chỉ vậy, anh còn tiện thể liếc nhìn Chu Tự Hành đang che ở đằng trước Giang Mông Mông: "Không phải chuyện thường ở huyện à? Thì ra hai người lại không thể giày vò đến rất khuya à? Haizzz.. xem ra người đàn ông hơn ba mười đã "có tuổi" không được à."

Chu Tự Hành: "..."

Giang Thứ lớn rồi còn ngây thơ làm một phen tự cho mình hơn người, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, chặn Giang Mông Mông ở dưới lầu, còn mình thì đi lên phòng ngủ ở tầng hai. 

Ôn Ngưng đã mơ màng tỉnh lại, vừa nhắm mắt vừa đưa tay mò mẫm bên cạnh mình. 

Lần đầu tiên tìm thì không sờ thấy người, yếu ớt dẩu môi lên, lần thứ hai mò thì đúng lúc Giang Thứ chạy tới, vẻ mặt lập tức thả lỏng. 

Giọng Giang Thứ hơi trầm, có chút dỗ dành, cực kỳ dịu dàng, giọng điệu hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lúc nói chuyện với Giang Mông Mông và Chu Tự Hành: "Bảo bối, tỉnh rồi à? Dậy kết hôn nhé?"

Cũng không rõ Ôn Ngưng trề môi thì thầm nói cái gì đó, mơ hồ rất khó nghe rõ. 

Nhưng một giây sau, Giang Thứ biến thành cháu trai duy nhất bị chửi cả một hồi. 

"Sao anh không gọi em dậy chứ?"

"Anh có biết mặc quần áo cô dâu mất bao lâu không..."

"Ngủ nhiều quá dậy, mặt sưng hết lên rồi đây này!"

"Giang Thứ, có phải anh không muốn lấy em, cố ý làm trò này."

Ôn Ngưng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm vô cùng tủi thân, mà Giang Thứ lại càng oan ức hơn cô, nhưng lại không dám có nửa câu oán thán. 

Danh phận đàng hoàng sắp tới tay rồi, anh cũng không có can đảm trêu chọc cô. 

Cơ số người sang trọng, có tiếng tăm trong giới thượng lưu đã đến hôn lễ này rồi nhưng kết quả, chỉ có mình Ôn Ngưng có thể trị được anh. 

May mà Giang Thứ cũng đã thực sự căn thời gian rồi, anh biết hôm nay quan trọng thế nào trong lòng cũng có chừng mực, tuy nói là để Ôn Ngưng ngủ nhiều hơn một chút nhưng thời gian đi lên gọi cô cũng vừa khít. 

Toàn bộ hôn lễ được tiến hành rất thuận lợi, lo lắng "không xinh đẹp, mặt bị sưng" của cô gái nhỏ hoàn toàn không hề xảy ra một chút nào.

Trùm đầu trắng tinh khẽ đón gió khẽ tung bay, giống như trước đây cực kỳ khiến người ta kinh ngạc. 

Tay cô cầm hoa, đi từng bước từng bước về phía Giang Thứ. 

Tim Giang Thứ cũng theo từng bước tới gần hơn một chút của cô mà ngập đầy hạnh phúc lên. 

Trong hôn lễ trước mắt bao người, thông suốt chứng thực phương châm cơ bản "Lấy Ôn Ngưng làm gốc! Lấy Ôn Ngưng làm nóc, Ôn Ngưng làm chủ, Ôn Ngưng là quan trọng nhất", Giang Thứ không nói nhiều nhưng người ở đây đều biết, lời thề trong hôn lễ "Mặc kệ sinh lão bệnh tử", Giang Thứ thật sự làm được, anh từng dùng tính mạng để đổi lấy vợ mình trở về, bắt đầu từ hôm nay, cả đời sau này của Ôn Ngưng sẽ giao cho anh. 

Ôn Ngưng và Giang Thứ có thân phận đặc biệt, độ chú ý cũng cao, ngay hôm hôn lễ, vì đề phòng ngộ nhỡ, Giang Thứ không cho phép bất cứ một phương tiện truyền thông nào tham gia, sau đó chỉ qua tay Nhậm Thiên Cao sắp xếp lại rồi chọn một đoạn tư liệu tuyệt đẹp, đưa lên tất cả phương tiện. 

Dù video hôn lễ rất ngắn, nhưng đám fans CP đều có thể cắt bỏ hoa đi, tương đối thỏa mãn, cộng thêm mấy vị trưởng bối dường như có chút không chịu yếu thế, tranh nhau công khai số tiền lớn mừng Ôn Ngưng vào lễ kết hôn, dẫn tới đám cư dân mạng lướt qua đều chua xót đến mức không lướt nổi nữa, hâm mộ đến mức muốn xuyên hồn vào Ôn Ngưng. 

[Trước kia tôi còn đồng cảm với cảnh ngộ khi còn bé của Ôn Ngưng, bây giờ tôi chỉ muốn đồng cảm với chính mình…]

[Tôi đã bắt đầu đồng cảm với chính mình từ lâu rồi.]

[Quả thật là ai ai cũng cưng chiều, tôi thương tâm đến mức năm ngón tay chạm đất. Mọi người hôn nhân là mộ phần* nhưng nếu mộ phần mà chất như thế này, tôi bằng lòng lập tức được chôn luôn!!!]

*Mộ phần: trích từ câu gốc là "Hôn nhân là mộ phần của tình yêu."

[Mấy vị trưởng bối trong nhà đều coi trọng Ôn Ngưng ha, mời đồng chí nào lúc trước nói đây chẳng qua là trò đùa của người có tiền tự giác đi ra cho tại hạ tát một phát, chincamon]

[Cô ấy vốn chính là công chúa thực sự nhá.]

[Thậm chí là, rõ ràng là hôn lễ của hai người, Giang tổng hoàn toàn không có họ tên.]

[Sặc, ha ha ha ha ha, nhất thời tôi không biết nên thấy bản thân mình đáng thương hay Giang tổng nữa rồi.]

Đáng nhẽ kết thúc hôn lê phải là tuần trăng mật, nhưng tính ra, Ôn Ngưng đã lớn như vậy, thực ra còn chưa từng du lịch thật sự bao giờ, nhưng là thời gian hôn lễ là do bậc cha chú quyết định, chọn đúng lúc cuối kỳ, Ôn Ngưng tranh thủ thời gian kết hôn xong, còn phải tiến hành thi các môn cuối kỳ của chương trình học, nhất thời không thể phân thân. 

Chuyện này với Giang Thứ mà nói, cũng vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, tất cả phiền toái phải nhường đường cho anh, nhưng Ôn Ngưng lại không muốn làm người cá biệt trong trường học nữa, cứ muốn hoàn thành xong việc học rồi tính chuyện khác, Giang Thứ bất đắc dĩ chỉ có thể gác lại kế hoạch tuần trăng mật. 

Vì vậy, Ôn Ngưng cũng không thể không giả trá thật nhiều, liên tiếp rất nhiều rất nhiều đêm, cô đều được lôi ra chỉ để vỗ về người đàn ông "có tuổi" vừa mới kết hôn đã bị cô chơi một vố. 

Giang Thứ không tình nguyện nhưng được cô dốc sức vỗ về cũng coi như hài lòng, bèn để mặc cô lùi tuần trăng mật sang nghỉ hè năm thứ hai. 

Chỉ có điều vẫn phải "ăn thịt"! Thịt cần ăn mặn*, anh cũng không ăn ít đi xíu nào, không tủi thân mình chút nào.

*Lái xe (开的车): còn có nghĩa khác là "ăn mặn".

Lúc Ôn Ngưng thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối kỳ, cũng sắp sửa cuối năm rồi. 

Bên công ty Giang Thứ lại bắt đầu bận bịu, cũng một lần nữa cho một loạt công việc lớn nhỏ trước kia trì hoãn vì tuần trăng mật vào thời gian biểu, nhất thời không thể phân thân. 

Ngược lại, Ôn Ngưng không hề lo được lo mất giống như trước kia, bây giờ cô lăn lộn trong giới giải trí đến mức phong sinh thủy khởi, cúp ảnh hậu tới tay, sau lưng thì có người lớn ủng hộ trong tối ngoài sáng, tài nguyên như nước chảy cuồn cuộn tới, nếu như cô muốn thì một phút cũng không thể rảnh rỗi.

Chỉ là Giang Thứ thương cô, không muốn cô quá mệt nhọc, Vương Thanh bị Giang Thứ hối lộ, nhận cũng rất nghiêm túc, cũng không giống như trước kia cho Ôn Ngưng nhận quá trời tiết mục có tiếng phải lộ mặt nhiều. 

Bất kể là tăng độ hot hay tiền bạc, Ôn Ngưng cũng chẳrng cần lắm. 

Cô rảnh rang một thời gian, ở nhà nuôi Hi Hi, đi dạo phố với Mông Mông, trải qua cuộc sống của phu nhân giàu có cũng rất tự tại thảnh thơi. 

Mặc dù Giang Thứ bận công việc nhưng cũng không như trước vài ngày không về nhà, dù là rút bớt thời gian nghỉ ngơi cũng phải về nhà ăn bữa cơm với Ôn Ngưng.  

Ôn Ngưng đau lòng cho anh cứ chạy đi chạy lại hai đầu, sau đó... đề nghị, buổi trưa đến công ty anh ăn cơm cùng anh, dù sao đúng lúc cô ở nhà cũng không có việc gì làm. 

Tất nhiên là Giang Thứ vui vẻ, chỉ vừa nghỉ là vợ mình muốn tới công ty ăn cơm cùng, đã cảm thấy hãnh diện một cách khó hiểu. 

Cảm giác hơn người rất mạnh. 

Hôm nay là ngày đầu tiên Ôn Ngưng muốn tới. 

Đến bữa cơm trưa, Giang tổng bị cảm giác hơn người che lấp nhưng lại không có chỗ khoe khoang, thật sự không chịu được, gọi nội bộ, kêu Nhậm Thiên Cao tới. 

Nhậm Thiên Cao: "Giang tổng, xin hỏi ngài có gì cần căn dặn?"

Giang Thứ lười biếng khẽ dựa vào bên ghế của ông chủ, buông tay, vẻ mặt khiến người khác khó hiểu vô cùng. 

Nhậm Thiên Cao: "?"

Giang Thứ giả bộ như lơ đãng hỏi anh: "Trợ lý Nhậm, vợ cậu có từng tới công ty thăm cậu chưa?"

Nhậm Thiên Cao gật đầu: "Giang tổng, tôi đã ly hôn từ lâu rồi."

"Ồ ~" Giang Thứ con người này không có chút tình người, không chút đồng cảm chút nào: "Tiếc quá nhỉ! Có điều lát nữa vợ tôi qua muốn cùng tôi ăn bữa trưa, hơn nữa còn tự mình làm mang đến."

Vẻ mặt cực kỳ đắc ý này, cực kỳ giống khổng tước xòe lông, kiêu ngạo lại cuồng vọng, cảm giác hơn người che kín tất cả. 

Nhậm Thiên Cao:...

**

Tác giả lại nói ra suy nghĩ của mình:

Nhậm Thiên Cao:??? Có phải Giang tổng bị bệnh không hả trời?

Giang Khổng Tước:  Hôm nay khoe vợ tôi đến ăn cơm cùng, chương sau xin mời cậu đến nhà ta uống rượu mừng hai bé cưng thai long phượng. 

Đôi lời editor: 

Nhậm Thiên Cao

Ai phải đi phát cả xe lì xì cho đám cưới? Tui.

Ai đã bị vợ ly hôn còn bị boss kéo tới nhét cơm chó cho bằng được? Cũng là tuii. 

Thương anh quá!! Có chị xinh đẹp nào hốt anh đi không???

Bình luận

Truyện đang đọc