MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Từ tin tức trên mạng ông cụ Chu biết được chuyện cháu gái ngoại nhỏ của mình đi lĩnh chứng nhận kết hôn của mình với Giang Thứ. 

Từ sau khi bản thảo bôi đen Ôn Ngưng đăng ngập tràn khắp mọi nẻo đường trên mạng thì Giang Thứ và Chu Tự Hành tự mình xuất hiện bảo vệ, ông cụ Chu cũng đã từ trên mạng biết được tầng quan hệ này với Ôn Ngưng. 

Con gái nhà họ Chu mất sớm, kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh có lẽ chính là nỗi đau xót mà cả đời này ông cụ Chu không thể đụng vào. 

Dù thế nào ông cũng không nghĩ tới năm đó con gái đột ngột qua đời nhà mình vẫn còn để lại cháu gái còn quấn tã, nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày ngày ông nghe băng từ của hơn hai mươi năm trước sống qua ngày thì chẳng còn cách nào khác. 

Lúc trước nhìn thấy hotsearch, ông vốn làm việc nghỉ ngơi có quy luật lại trắng đêm khó ngủ, một người yên lặng ngồi trong phòng đã từng là của con gái mình suốt một đêm, băng từ phát đi phát lại bên tai nhiều lần, âm thanh trầm thấp qua hàng chục năm mang theo tiếng rè rè soẹt soẹt, tay ông cụ nghiêm túc giữ máy tính trong tay, trong đó phát đi phát lại đoạn video ngắn của Ôn Ngưng. 

Mãi cho đến rạng sáng bốn năm giờ, cuối cùng ông cụ gọi điện thoại cho Chu Tự Hành. 

Trong giọng nói của ông thậm chí còn mang theo sự kích động, nhưng vẫn cố nén xuống, nghe giống như chỉ là để tìm con mình tâm sự hỏi han: "Năm đó chị gái con mất, con mới bao lớn chứ... Tự Nhi còn chưa hiểu hết chuyện, cứ luôn quấn quít mẹ con, nói muốn đi Hồng Kông thăm chị, vậy mà nhoáng một cái, đã qua bao lâu..."

Chu Tự Hành im lặng không lên tiếng, anh biết rõ bố mình cập nhật tin tức nhanh chóng, lúc này chắc là đã sớm biết đến sự tồn tại của Ôn Ngưng, gọi cuộc gọi này, anh cũng biết rõ ý định của ông. 

Ông cụ Chu nói tiếp: "Con gái nhà họ Chu chúng ta, sao lại đều số khổ như vậy? Tự Hành con nói xem, đây không phải tất cả là do bố sai ư? Lúc trước nếu chị gái con có thể ở trong Hàn Thành của chúng ta, ở bên cạnh ta và mẹ con, liệu có khi nào không phải chịu những đau khổ đó rồi hay không... Rõ ràng lúc trước anh rể của con đã sẵn sàng buông bỏ tất cả mọi thứ ở Hồng Kông, cũng đã qua đây với chị gái con, sao chúng ta lại không đồng ý cơ chứ..."

Tuy nói trước kia Chu Tự Hành còn nhỏ tuổi, nhưng nguyên nhân trong đó, sau này lúc anh ta lén điều tra thân thế của Ôn Ngưng, cũng đã dò hỏi được toàn bộ. 

Anh rể ở trong một gia tộc có tiếng ở Hồng Kông, nhưng năm đó phần lớn các gia tộc có tiếng ở Hồng Kông đều không sạch sẽ, gia tộc khổng lồ dẫn tới đấu đá nhau dữ dội, nhà họ Chu lại là gia đình cao quý, tất nhiên là phản đối mãnh liệt.

Sau đó chị gái đi theo anh rể tới phát triển ở Hồng Kông, trong thời gian ngắn cho ra mấy ca khúc cực hot, chưa tới hai năm, hai người quyết định chuyện hôn nhân đã xác định ở Hàn Thành, rồi nhanh chóng có Ôn Ngưng. 

Nghe nói lúc trước hai người gặp phải tai nạn xe cộ cùng nhau qua đời, lúc đầu là vì anh rể thương chị gái bỏ nhà đi không được chúc phúc, dẫn chị ấy trở lại quê hương để tĩnh dưỡng, sinh sống, đẻ con, dự định mang theo con gái quay lại thăm nhà họ Chu, nhưng nào ai biết rằng từ đó về sau lại là vĩnh viễn chia cách. 

Hai người rời Hàn Thành nhiều năm, ngoại trừ đoạn tuyệt quan hệ gia tộc, không có người quen, Ôn Ngưng cũng là hai người cố gắng hơi thở cuối cùng giao phó cho người khác. 

Lúc đó ông nội Ôn làm hậu cần trong bệnh viện Ôn Ngưng được sinh ra, chăm sóc cho hai vợ chồng đến từ Hồng Kông. 

Mà năm đó bệnh của Giang Thứ, cũng nhờ vào bé Ôn Ngưng vừa mới sinh ra mà được cứu. 

Ngày trước ông nội Giang định ra hôn ước thì vui mừng ngóng trông bé Ôn Ngưng lớn lên mạnh khỏe ở nhà họ Chu, nào đâu biết không rõ bao nhiêu năm sau quay lại, ông nội Giang định dẫn Giang Thứ tới viếng thăm nhà lại hoàn toàn không dò la được tin tức gì về cháu gái chưa lập gia đình cùng với cặp vợ chồng trước đây. 

Cho đến tận một năm trước, ông nội Ôn bệnh nặng mãi không khỏi, một lần nữa quay lại bệnh viện lúc trước đi khám, mới liên hệ lại toàn bộ một lần nữa. 

Đời người vẫn luôn có trời xui đất khiến.  

Trên mạng có rất nhiều bàn luận về thân thế và cảnh ngộ, ông cụ Chu xem không ít, đau lòng đến không muốn tin. 

Chu Tự Hành lại nói chắc như đinh đóng cột cho ông biết, đại đa số là sự thật. 

Trong chốc lát ông cụ Chu nói không nên lời, một người vốn cứng cỏi, giọng nói lại tắc nghẹn. 

Ông cụ Chu chỉ có một cô con gái như vậy, đã sớm lìa xa mình, lại không dẫn theo cháu gái, trong lúc nhất thời không biết giải thích chuyện ở chung với Ôn Ngưng  thế nào. 

Sau đó thông qua Chu Tự Hành, ông đã từng nhiều lần muốn gặp mặt Ôn Ngưng. 

Nhưng mà ông sốt ruột muốn đền bù, đối với cô cháu gái ngoại mới tìm lại được là giữ lại dòng máu như nhau, cô đã từng sống khổ sở cũng không ghi hận, nhưng cũng không phải là thánh nhân gì đó, chỉ có thể giới hạn trong việc không ghi hận, tình cảm cũng không phải đền bù được bằng vật chất. 

Nếu đúng là tiền tài có tác dụng với cô thì lúc trước Giang Thứ cũng không cần phải mất nhiều công sức như vậy mới có thể lừa gạt được cô gái nhỏ về nhà. 

Có lẽ ngay từ đầu không có chuyện ly hôn này, nếu thực sự tính cả gia tài, cả Hàn Thành còn có nhà ai có thể vượt qua nhà họ Giang chứ. 

Ông cụ Chu không gặp được Ôn Ngưng vài lần, trừ thở dài cũng chẳng có cách nào. 

Chỉ là lúc này thấy tin tức cháu gái ngoại kết hôn, ít nhiều cũng có chút đa cảm, mình là người gần gũi nhất về huyết thống với Ôn Ngưng, nhưng kết quả là, ngay cả chuyện lớn cả đời của cô gái nhỏ cũng không được qua tay mình lo liệu. 

Cũng giống như mẹ của Ôn Ngưng lúc trước vậy, hôn lễ ở Hồng Kông đằng xa, nhà họ Chu bọn họ ngay cả lộ mặt cũng không thấy một ai. 

Ngày đó nhận được điện thoại của Chu Tự Hành, ông cụ Chu vẫn đang ôm máy phát băng từ kiểu cũ của con gái mình hát năm đó. nghe được Chu Tự Hành nói Ôn Ngưng và Giang Thứ muốn tới nhà họ Chu trao đổi về hôn lễ với mình, ông cụ Chu lớn tuổi, thậm chí cả hốc mắt cũng rơm rớm. 

Kích động không nói nên lời. 

Thật ra chuyện này là do Giang Thứ nhắc đến. 

Đại khái là suy nghĩ của anh giống với suy nghĩ của bố Ôn Ngưng năm đó, kết hôn là chuyện lớn cả đời, ngày trước lần đầu Ôn Ngưng trở về nhà họ Giang bọn họ, trong mắt anh, cũng chỉ là gả tới nhà họ Giang, cũng chẳng có liên quan gì tới anh, thế nên không có mặt ở hôn lễ, ngay cả chút thể diện cơ bản nhất cũng không cho, hoàn toàn không coi cô là vợ mà đối xử. 

Nhưng bây giờ thì khác, anh muốn lấy cô, không phải cô gả cho nhà họ Giang mà là gả cho Giang Thứ anh. 

Ôn Ngưng là người vợ duy nhất anh muốn cưới đời này, tự nhiên anh muốn cho cô tất cả những gì mình có thể có, kể cả cảm giác an toàn và lời chúc phúc của tất cả mọi người. 

Anh không muốn để cô có bất cứ khuyết điểm nào, người họ ngoại trong hôn lễ, do gia trưởng bên nhà gái trịnh trọng mời tới, chuyện đó phu nhân của anh cũng phải có, anh không muốn người ngoài có bất cứ cơ hội nào coi thường Ôn Ngưng, dù thực ra người sai không phải anh, chỉ là do nhà mẹ đẻ.

Anh vẫn muốn giúp cô ra sức thực hiện.

Thời điểm xe dừng lại trước cửa nhà họ Chu, thoạt nhìn Ôn Ngưng căng thẳng hơn Giang Thứ rất nhiều. 

Cô gái ngồi ngay ngắn, hai tay ngoan ngoãn để trên hai chân, lưng cũng thẳng, biểu cảm trên mặt cứng ngắc, ngay cả cười cũng sẽ không, giống như học sinh tiểu học gặp giáo viên chủ nhiệm lớp mình vậy. 

Giang Thứ quay đầu liếc cô, cảm thấy thú vị, bàn tay lớn nắm lấy nắm tay nhỏ của cô, dỗ dành: "Đó là ông ngoại của em, sẽ luôn che chở cho em đó, anh tiền trảm hậu tấu bắt cóc mất cháu gái ngoại của nhà ông ấy rồi, người nên căng thẳng phải là anh, mà anh cũng không căng thẳng, vậy em hồi hộp nhiều như vậy làm gì? Lo lắng cho chồng ư?"

Lúc này Ôn Ngưng nào có tâm trạng nói đùa với anh, phồng má trừng mắt liếc anh, cái miệng nhỏ nhắn xẹp lại không trả lời. 

Giang Thứ khẽ cười một tiếng, nụ cười hết sức cưng chiều: "Đã biết ngang ngược với anh rồi, ngay cả anh em cũng chẳng sợ, còn sợ ông ngoại em làm cái gì? Ông ấy không đấu lại anh đâu."

Ôn Ngưng chẳng muốn phản ứng với anh, nhưng bàn tay nhỏ bị anh nắm chặt như vậy, lại thật sự yên tâm không ít. 

Khiến Ôn Ngưng bất ngờ là, hai người vừa mới xuống xe, tất cả già trẻ cao thấp nhà họ Chu đều tập hợp lại ở cửa ra vào đón chào, ông cụ Chu đứng đầu, nói chung đều là ý của ông. 

Ôn Ngưng cũng không biết, lúc trước người nhà của cô không muốn, vì sao hôm nay mọi người lại có thái độ này. 

Ông cụ Chu dẫn Ôn Ngưng đi làm quen một vòng người, Giang Thứ biết rõ ý đồ của ông, đây cũng là trước mặt tất cả mọi người, thừa nhận thân phận của cô. 

Nhận cô về nhà. 

Về sau Ôn Ngưng biết mình là con gái của ngôi sao Hồng Kông trên poster băng từ, đã lén nghe đi nghe lại rất nhiều lần những bài hát này, cho nên hôm nay chỉ cần vừa nghe thấy, đã có thể ngay lập tức nghe ra. 

Nhiều khi, huyết thống kỳ diệu như vậy, dù là cô vừa sinh ra, mẹ đã qua đời, nhưng với giọng hát này bên tai, lại cứ có cảm giác quên thuộc và khiến người ta yên tâm. 

Trong phòng hai ông cháu nói chuyện rất lâu, Giang Thứ lười biếng dựa bên ngoài cửa trông coi, cho hai người đủ không gian riêng. 

Chu Tự Hành: "Thần kinh."

Lúc Ôn Ngưng đi ra, cảm giác căng thẳng ban đầu đã biến mất hoàn toàn, trên mặt cười híp mắt, nhìn ra được lựa chọn lần này của anh là chính xác rồi. 

Cô gái nhỏ ôm cánh tay anh xuống lầu, nụ cười trên mặt cũng vẫn không tắt. 

Giang Thứ nói: "Vui vẻ như vậy ư?"

Ôn Ngưng gật đầu, kiễng mũi chân lên nói thầm vào tai anh: "Giang Thứ, em không phải là đứa bé bị vứt bỏ."

"Bố mẹ em chỉ là không cẩn thận qua đời, em vô tình bị vứt bỏ ở bên ngoài thôi, không phải là không cần em."

Trong lòng Giang Thứ không khỏi chua xót một chút, lúc trước cô vẫn chưa từng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, thì ra là vẫn tự cho mình là đứa bé bị vứt bỏ. 

Người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô, vuốt ve: "Ai nỡ lòng nào bỏ em lại chứ."

Lúc này tâm trạng Ôn Ngưng mừng rỡ, lại có tâm trạng tán gẫu với anh: "Anh đó, chẳng phải trước kia anh cũng không cần em đó ư, hứ!"

Giang Thư tự bê đá đập chân mình, vội vàng dỗ dành nói: "Trước kia suy cho cùng anh cũng chỉ là đồ khốn nạn, ông đây xem thường hắn ta đầu tiên, Ngưng Ngưng nhớ đến hắn làm gì, quên hẳn hắn ta đi, sau này sống vui vẻ cùng anh, chồng thương em."

Ôn Ngưng: "..."

Ông cụ Chu trò chuyện qua, sau đó, cuối cùng một mình tìm Giang Thứ. 

Lúc trước không có tự tin, nhưng bây giờ xem như đã có rồi. 

Hai người đôi bên nói chuyện thẳng thắn. 

Ông cụ Chu: "Một mình cậu lừa gạt Ngưng Ngưng đi lấy chứng nhận, không thương lượng với tôi trước, việc này tôi cứ tính trên đầu cậu nhé."

"Sau đó tôi còn nghe nói, lần kết hôn đầu trước đó, ngay cả hôn lễ cậu cũng không tới tham gia, cậu có biết cậu khiến Ngưng Ngưng mất mặt trước bao nhiêu người không! Lúc trước có lẽ con bé có bao nhiêu sợ hãi bao nhiêu không biết làm thế nào! Một người bên cạnh cũng không có..."

Không có người bên nhà mẹ đẻ, nhà chồng cũng không coi trọng, con bé cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, lại mình mình chịu đựng tất cả, nghe thấy làm sao có thể khiến người ta không đau lòng cho được. 

Giang Thứ cũng có cảm giác mình cực kỳ cực kỳ không phải là người. 

"Tôi biết, nhà họ Chu chúng tôi vốn không có tư cách nói những lời này, nhưng dù sao Ngưng Ngưng cũng là cháu gái ngoại của tôi, cậu phải biết, sau lưng con bé có người đó, nhà mẹ đẻ con bé yêu thương nó đó."

Giang Thứ nghiêm túc gật đầu, đây chính là người bên nhà nhà mẹ đẻ đang làm chỗ dựa cho Ôn Ngưng, cũng là mục đích quan trọng nhất của anh

Anh muốn cân nhắc tất cả vì Ôn Ngưng, thậm chí thay cô tìm chỗ dựa vững chắc để chống đỡ cùng với mình, tính toán tất cả kể cả chính mình.

"Hôm nay hai cháu đã đi tới bước này, tôi cũng không nói gì thêm nữa, dù sao cũng đều là vì tốt cho Ôn Ngưng."

Giang Thứ: "Vâng, ý của cháu cũng như vậy."

"Hôn lễ lần này nhất định phải long trọng, mấy người cũng không cần lo lắng lễ nghi bên nhà mẹ đẻ bên đây, tôi cũng hi vọng, không, là nhất định phải, nhà họ Giang các cậu phải đưa ra thành ý lớn nhất, chỉ có thể dùng thứ tốt nhất mới xứng với Ngưng Ngưng nhà chúng tôi." Ông cụ Chu hùng hồn lên tiếng. 

Giang Thứ gật đầu: "Cần phải như vậy ạ, cô ấy đáng giá."

Sau đó quyết định thời gian cho hôn lễ, Giang Thứ lại bắt đầu làm càn chuyện khác. 

Hôn lễ lần trước, Ôn Ngưng không tham gia chuẩn bị cho hôn lễ vẫn mệt lử, thực sự là bị Giang Thứ làm cho mệt đến không ra hình dạng. 

Mỗi lúc trời tối đều phải gọi chồng mình là "anh trai", loại sở thích biến thái này chẳng có ai yêu thích nổi. 

Sau này có một hôm buổi tối, Giang Thứ làm đến cực hạn rồi, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Ngưng Ngưng, khoang ghế sau trống rồi."

"Hửm?" Giờ phút này đại não Ôn Ngưng vẫn đang trạng thái trống rỗng, cũng không hiểu ý của anh. 

"Chúng ta sinh bé gái nhé?"

Tiếng hít thở đan xen, Ôn Ngưng đột nhiên hiểu rõ ý của anh, đôi má ửng hồng, giọng nói cũng dịu dàng: "Ừm...

Bình luận

Truyện đang đọc