MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ năm phút, Giang Thứ dậy trước Ôn Ngưng. 

Nói trắng ra, cả đêm qua anh không hề ngủ, không phải không ngủ được mà là không nỡ ngủ.

Cơ hội có thể ôm Ngưng Ngưng ngủ như vậy, từ sau ly hôn thì hiếm khi có, đêm qua anh chui vào trong chỗ trống, vừa ôm cô đã lập tức không nỡ bỏ, tựa như là chàng trai trẻ đang có mối tình đầu, anh cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cứ như vậy mà nửa tỉnh nửa mê hơn cả một đêm, sáng ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại, cả người Ôn Ngưng đã gối lên ngực của anh, hai bàn tay nhỏ bắt lấy áo ngủ bằng vải của anh, thật sự ngủ rất sâu.

Ban đầu Giang Thứ không dám nhích nhích, về sau nhịn không được nên lén hôn cô một hồi, thừa dịp cô còn chưa tỉnh lại đã rón rén trở về giường bệnh bên ngoài.

Tình cảm, nói tới cũng thật là kỳ diệu, khi người trong lòng ở bên cạnh, bất kể là ngủ hay tỉnh đều có một loại cảm giác an toàn không lý do.

Hiếm khi Ôn Ngưng có được giấc ngủ không mộng mơ, ngủ vô cùng ngon, nhưng mà Giang Thứ vừa mới đi khỏi thì cô cũng có dấu hiệu tỉnh lại, ôm chăn lớn lật qua lật lại ở trên giường, lăn qua lăn lại một hơi, không thể nào ngủ tiếp được.

Đôi mắt mông lung buồn ngủ hơi mở to, theo bản năng mà đưa tay thăm dò vị trí bên cạnh một chút.

Không, không có ai.

Ông Ngưng nhíu mà, tối qua sau khi cô ngủ, dường như có cảm giác có người ôm cô, vòng tay ấm áp kia khiến cô vô cùng an tâm, cô tưởng là Giang Thứ nhưng bây giờ xem ra, có thể là cô đang nằm mơ nhỉ?

Loại cảm giác tự mình đa tình này khiến người ta cảm thấy quá hổ thẹn, có lẽ tối hôm qua lúc đi ngủ, anh không ngừng nhắc tới chuyện ngủ chung cho nên cô mới mơ loại giấc mơ không tốt này nhỉ? Trong lúc này, Ôn Ngưng không thể tìm lời giải thích nào hợp lý hơn để an ủi chính mình, chỉ cảm thấy việc hiểu lầm Giang Thứ lén lút vào ngủ chung khiến cô xấu hổ vô cùng. 

Sau cảm giác xấu hổ, khó tránh khỏi còn có chút mất mát.

Rốt cuộc tên khốn này bị làm sao thế nhỉ, trước kia lúc chưa nói theo đuổi cô thì mỗi ngày đều động tay động chân, tới khi thật sự bắt đầu theo đuổi cô thì không làm gì cả, cứ để cho cô tự mình đa tình.

Ôn Ngưng ôm chăn ngồi tựa vào đầu giường, tùy ý liếc qua cánh cửa đang đóng chặt, cô nhớ rõ tối qua cửa này chưa khóa trái, thậm chí không cần chìa khóa vẫn có thể trực tiếp vào đây, thế mà Giang Thứ lại... Thờ ơ!

Cô gái nhỏ vừa nhớ lại vừa thay quần áo rồi xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong lúc đó cũng không ngừng hối hận bản thân mình không tốt mà xem nhẹ cúc áo trước ngực mình hiển nhiên đã bị cài sai vị trí và trong gương là một dấu vết màu hồng hồng hết sức rõ ràng ở gần xương quai xanh.

Lúc Ôn Ngưng rửa mặt rồi đi ra ngoài thì Giang Thứ vẫn nằm chợp mắt trên giường bệnh. 

Từ giàu xuống nghèo rất khó, anh đang ôm tâm can bảo bối mềm mại thơm mát trong lòng suốt cả đêm, lúc này trở lại giường bệnh lạnh như băng, trong lòng cô đơn, không ai quấn mình, ngay cả trong không khí cũng không có mùi hương thoang thoảng của cô, loại chênh lệch giữa dòng sông và mặt biển quá lớn, cho nên sau khi anh ra ngoài thì không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Chẳng qua lúc nghe âm thanh mở cửa của Ôn Ngưng, anh vì giấu giếm hành vi của mình nên chỉ có thể giả vờ ngủ chưa dậy.

Ông Ngưng đi đến bên cạnh giường, cô dằn lại nóng nảy của bản thân mà cẩn thận kiểm tra miệng vết thương còn chưa khỏi của anh trước, thật ra đã không còn vấn đề gì, đa số những chỗ trầy da đã kết vảy, vài chỗ kết vảy còn đang từ từ bong ra, cũng không cần phải bôi thuốc nữa, chỉ còn lại một nửa số thuốc do bác sĩ kê đơn để đảm bảo hồi phục hoàn toàn còn chưa uống hết.

Nghĩ vậy, Ôn Ngưng giúp anh rót một ly nước nóng để trên bàn bên cạnh đầu giường, nghĩ thầm, chờ anh tỉnh lại thì nước cũng vừa ấm.

Làm xong những việc này, cô yên lặng đứng bên cạnh giường anh, im lặng nhìn một hồi, thấy anh ngủ sâu như vậy, không hề có dáng vẻ nhớ về cô. Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà tức giận với người đàn ông giờ phút này vẫn đang mím chặt môi và "ngủ say", cô gái nhỏ giơ tay bấm một cái lên cánh tay cường tráng của anh.

Một cái vẫn chưa hả giận, cô dứt khoát tới gần, ôm tay anh rồi cắn một cái.

Từ đầu Giang Thứ không đau cũng không ngứa vì trong tiềm thức Ôn Ngưng không muốn dùng lực mạnh, anh lại da dày thịt béo. Nhưng mà trên cánh tay truyền đến hơi thở ấm áp khiến anh ngưa ngứa, anh không ngủ mà chỉ giả vờ, giờ phút này có hơi không giả vờ nổi, anh cúi đầu nở nụ cười, không chờ Ôn Ngưng kịp phản ứng, đã nắm lấy cổ tay cô một cái, hơi sử dụng chút lực đã kéo cô đến trước mặt.

Ông Ngưng không có chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức kêu ra tiếng, cô vốn ỷ vào anh đang ngủ say nên muốn bắt nạt anh một chút, trong nháy mắt lại ngã lên người anh.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai má Ôn Ngưng không tự giác mà nóng lên.

Cảm thấy giống như đứa trẻ ăn vụng bị phát hiện vậy, hổ thẹn vô cùng

Không chỉ có vậy, loại người không biết xấu hổ như Giang Thứ lại càng không tính buông tha cho cô, anh nâng cằm cô khiến cô nhìn về phía mình, rồi sau đó cong môi, cười với vẻ lười biếng: "Làm vậy là sao đây? Muốn cắn thì cắn thôi, nè, em cứ cắn đi." Ngón tay anh cọ cọ vào môi mình, vết thương trên khóe môi trước kia bị Ôn Ngưng cắn giờ đã lành rồi, "Không phải em thích cắn chỗ này nhất hả?"

Ôn Ngưng ngước mắt lên, cái cằm nhọn đặt trên ngực anh, mím môi nhìn có vẻ rất uất ức.

Giang Thứ duỗi tay phải từ trong chăn ra, nhéo nhéo đôi má đang phồng lên của cô một cách cưng chiều, trong lòng ngưa ngứa, cảm thấy trái tim đã run rẩy.

Giận dỗi cũng ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu muốn chết.

Thậm chí, anh còn có chút hưởng thụ cảm giác bị cô tùy ý hành hạ, cho dù là cố tình gây sự, anh cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần nghĩ rằng có lẽ đời này cô chỉ làm nũng với mỗi mình anh thì tính chiếm hữu đáng chết từ sâu trong nội tâm của anh lập tức được thỏa mãn một cách tuyệt đối.

Ôn Ngừng trừng mắt nhìn anh vài lần, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng từ trước đến nay cô không phải là người nóng nảy nhưng đứng trước mặt Giang Thứ, cô lại như đang thay đổi vậy, có lẽ là đoán chắc rằng anh sẽ chịu đựng được mình chăng?

Giang Thứ cúi đầu cười, bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của cô, tiếng nói trầm ấm còn có hơi khàn khàn: "Được rồi, đứng dậy đi, đừng quyến rũ anh, dù sao anh cũng là người đứng đắn, thật sự không thể làm ở bệnh viện, muốn thì đi theo anh về Ngự Kiền Loan làm nhé?"

"Giang Thứ!" Ôn Ngưng thật sự bị cái tên đàn ông không biết xấu hổ này tức chết rồi nhưng mà không chờ cô đứng dậy, phía ngoài phòng bệnh lập tức vang lên một tràn tiếng đập cửa.

Nhậm Thiên Cao vừa vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh như thế này.

Phu nhân đè lên người Giang tổng, hai gò má đỏ ửng, vẻ mặt Giang tổng đều tràn đầy hưởng thụ và vui vẻ, một tay còn lại vẫn dính chặt trên lưng phu nhân không rời.

Tiếng kêu "Giang Thứ" kia của phu nhân... Chắc chắn là muốn tố cáo.

Đúng là không phải người, thật sự không còn là người rồi! Nhậm Thiên cao tự xưng mình đã đi theo làm việc bên cạnh Giang Thứ nhiều năm như vậy, ngược lại anh không ngờ rằng người mình luôn coi là tấm gương lại không phải là người, đây là bệnh viện đó...!

Thật sự là quấy rầy rồi...

Giờ phút này anh đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan.

Ôn Ngưng quay đầu nhìn thấy có người tới, lập tức dùng cả tay và chân nhằm đào thoát từ trong lòng Giang Thứ, luống cuống sửa sang lại đầu tóc và nếp nhăn trên y phục, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì rồi lập tức ngồi trước cửa sổ, kéo một bài kiểm tra trên bàn qua xem.

Lại nhìn lại biểu cảm trên mặt Giang Thứ, vẻ mặt đó như là hận không thể giết Nhậm Thiên Cao cho rồi.

Lần này Nhâm Thiên cao đến, không phải là tìm Giang Thứ, nếu như nhất định phải rõ ràng thì bây giờ Ôn Ngưng mới là bà chủ chân chính của anh, không phải là phu nhân của ông chủ mà thật sự là bà chủ của anh.

Về công, Giang tổng đã giao cho cô tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, anh nhận lương từ công ty, đương nhiên bà chủ là Ôn Ngưng. 

Về tư, anh càng phải vâng lời của cô, ngay cả Giang tổng cũng nghe lời cô răm rắp huống chi là một tên nhân viên như anh.

Trong khoảng thời gian này, Nhậm Thiên Cao tiếp tục đảm nhận công việc trợ lý của Vương Thanh - người đang nghỉ phép ở hải đảo, chính là vì muốn tăng cảm giác tồn tại trước mặt Ôn Ngưng, để cô giúp mình cầu xin.

Bây giờ xem ra, chỉ sợ cầu xin cũng không thể dùng, có lẽ ngay cả Châu Phi anh cũng không được đi, giờ nên tìm một miếng đất sạch sẽ, rồi lập một phần mộ cho mình mới là hành động thực tế nhất.

Dưới ánh mắt chết chóc của Giang Thứ, Nhậm Thiên Cao nơm nớp lo sợ mà cầm bản lịch trình chương trình yêu đương và kịch bản - sau khi đã được bộ phận điện ảnh chỉnh đốn và xử lý lại, anh đi đến bên cạnh bàn rồi đưa cho Ôn Ngưng.

Cúi đầu nhìn xuống, bài kiểm tra của phu nhân đã cầm ngược rồi... Quả nhiên lúc này anh ta vừa mới phá hư việc tốt của hai người...

"À... Ôn tiểu..." Nhậm Thiên Cao liếc nhìn Giang tổng như hổ rình mồi trên giường bệnh kia, sau khi cân nhắc lợi hại, anh vẫn nên sửa miệng lại, "Phu nhân, đây là lịch trình và kịch bản của gameshow “Hẹn ước cùng chàng”, tôi đã lấy kịch bản gốc và kịch bản sau khi chỉnh sửa qua đây cho ngài, tôi còn liên hệ tổ đạo diễn và biên kịch, sau một hồi trao đổi, bọn họ đã đặc biệt đánh dấu và ghi chú những đoạn chuyển biến tình cảm giúp ngài, hy vọng ngài có thể hỗ trợ phối hợp."

Ông Ngưng không ngờ anh ta có thể làm việc tỉ mỉ như vậy, vốn bởi vì Vương Thanh không có ở đây nên thuận miệng nhờ anh giúp một chút việc nhỏ, không ngờ anh lại suy xét chu đáo như vậy. Cô không khỏi cảm thán, không hổ là người đi theo bên cạnh Giang Thứ, người giúp anh làm nhiều việc như thế, không có chút năng lực sao có thể ổn định, vững vàng ở vị trí đó nhiều năm.

Còn về phần Giang Thứ... Ôn Ngưng thừa nhận, tại phương diện nào đấy, thậm chí là rất nhiều phương diện, anh quả thật có tư cách kiêu ngạo, thuộc hạ đã có năng lực vượt trội, huống hồ anh còn là một người lão đạo, người trên càng thành công hơn người dưới chính là đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.

Nhưng mà loại cảm giác xa không thể chạm dường như đã biến mất từ rất lâu về trước, anh ở trước mặt cô mà nói, chính là người sẽ ghen, cũng sẽ chơi xấu, cũng là một người đàn ông có thể gánh vác mọi việc.

Suy nghĩ của Ôn Ngưng lập tức bay hơi xa, tới lúc giật mình thì vội vàng nói cám ơn Nhậm Thiên Cao.

Trái tim Nhậm Thiên Cao suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, Giang tổng vẫn còn nhìn chằm chằm phía sau đó nha, đây chính là chuyện thuộc bổn phận của anh, anh có tư cách gì mà nhận lời cảm ơn của phu nhân?! Thậm chí Giang tổng cũng không xứng, anh ta lại càng không xứng.

Không khí trong phòng bệnh đóng băng lại chỉ vì câu "cám ơn" kia của Ôn Ngưng, Nhậm Thiên Cao sợ chết khiếp, vừa xong việc đã chạy mất dép.

Ngược lại, Ông Ngưng không hề phát giác rằng người đàn ông thành công vừa mới được cô sùng bái ở sau lưng đang bắt đầu ăn giấm chua một cách ngây thơ và khó hiểu.

Cô liếc nhìn kịch bản, lại lấy lịch trình gameshow ra xem, phía sau tập tài liệu có đính kèm một phần danh sách khách quý được mời, ánh mắt cô lướt nhanh từ trên xuống dưới một lần, mày hơi cau lại, cảm thấy mình xem thiếu nên nhìn lại một lần nữa.

Không có Giang Thứ, thật sự không có.

Cô cảm thấy có hơi mất mát, lại vội vàng an ủi chính mình, có lẽ anh lại muốn giống như lần trước vậy, chơi bài bất ngờ, đánh tiếng trước với tổ tiết mục nhỉ? Cũng không phải anh chưa làm chuyện này bao giờ.

Ôn Ngưng cầm lịch trình, do dự một hồi rồi vẫn quyết định nên trực tiếp hỏi anh một chút.

Cô quay người lại, ánh mắt Giang Thứ vẫn chưa từng rời khỏi người cô.

"Giang Thứ, còn chương trình kia, anh thật sự... Không đi sao?"

Chẳng lẽ anh thật sự tự nguyện hợp tác cho cô và người khác? Khoan hãy nói anh có tự nguyện hay không mà đổi lại là cô, nếu anh không đi thì cô cũng không muốn đi.

Giang Thứ không ngờ cô lại nhắc tới cái này, nhướng mày, nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng: "Không đi."

Bình luận

Truyện đang đọc