MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Một tiếng "bảo bối" trầm thấp của Giang Thứ khiến trái tim nhỏ bé của Ôn Ngưng mềm xuống một chút, cô không nhớ rõ từ khi nào, anh thường xuyên thích kêu cô như vậy. 

Nếu nói ra, chắc có lẽ từ sau khi ông nội ốm đau nằm trên giường, Ôn Ngưng chưa bao giờ được người nào thật sự xem như bảo bối, tri kỷ.

Đối với cô, xưng hô như vậy vốn là xa lạ, thế mà hôm nay có thể nghe thành thói quen. 

Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh cúi đầu, bàn tay trái mịn màng của cô bị anh nắm trong lòng bàn tay, không muốn buông ra. Ngón tay lại vẫn vô tình mà nhẹ nhàng xoa xoa các khớp ngón tay của cô, động tác vô cùng tự nhiên lại vô cùng thân thiết, còn mang theo một chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Ôn Ngưng nhìn đến xuất thần, cô luôn cho rằng Giang Thứ là người đàn ông có thể một tay che trời, không gì không làm được, chỉ có cô có thể có thứ làm anh khó xử cũng sẽ khiến anh bất đắc dĩ mà bó tay chịu trói.

Anh ngây thơ đi tranh giành tình cảm, thậm chí còn bị một vài câu nói đùa của cô mà mất đi bình tĩnh vốn có, những người trong lời cô vừa nói, ngay cả tư cách nhìn thẳng anh còn chưa có chứ đừng nói ganh đua tranh luận cao thấp với anh.

Giang Thứ sờ sờ đầu ngón tay cô, không ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ, giọng điệu mang theo sự thương lượng: "Không đi có được không? Em muốn đóng gameshow, anh sẽ đầu tư cho em một cái, muốn thể loại như thế nào đều được, miễn là đừng..."

Ôn Ngưng thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm tay cô, cô không kiêng nể gì mà nhìn anh, khóe môi cong cong, kìm nén tiếng cười: "Đúng là không đi phải bồi thường nha, trái với điều khoản hợp đồng rồi."

"Anh bồi thường, không thành vấn đề." Giỡn gì vậy? Thứ mà kiếp này Giang Thứ anh không thiếu nhất là tiền, càng chưa từng buồn phiền vì tiền, trong mắt anh, chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết, vậy có thể ầm ĩ được gì chứ?

Giờ phút nào trong lòng Giang tổng tạm thời không có uy hiếp nào nữa, cũng không để ý sắc mặt người nghèo ở kia, mà vẫn sống trong mộng như cũ.

Bỗng nhiên Ôn Ngưng nhớ ra gì đó, nhắc nhở: "Anh làm gì còn nhiều tiền như vậy, vừa đầu tư gameshow, vừa bồi thường hợp đồng, Giang tổng thật lợi hại, đã học được cách giấu quỹ đen rồi."

Chẳng qua cô gái nhỏ chỉ cố ý tranh cãi, ngược lại trong lòng chưa bao giờ nghĩ đến một phần tài sản của anh, cô không phải người tham lam, tự mình kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống là được, chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất kỳ ai.

"?" Giang Thứ nhướng mày, giật mình không thôi. Một giây sau, mới nhớ xưa đâu bằng nay, hiện giờ tập đoàn của mình và toàn bộ tài sản đã đưa cho tiểu tổ tông trước mặt này, cùng lắm anh chỉ làm công thay cô, hiển nhiên không có địa vị gì, càng đừng nói về tiền bạc.

Tuy nói lấy năng lực của anh, thậm chí không cần hai năm, anh có thể tái tạo lại một Giang gia thịnh thế, tài phú trên người anh không chỉ là những sản nghiệp có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà là thủ đoạn và nhân lực không ai có thể so sánh được. Nhưng đó không phải chuyện quan trọng, anh không hề để tâm vào những chuyện vụn vặt, đối mặt với Ôn Ngưng, không thể lý luận, chỉ có thể dỗ dành.

Anh rất hiểu đạo lý này, Giang Thứ lập tức hạ khí thế xuống thấp một chút: "Anh nào dám, quỹ đen? Không tồn tại đâu, nhiều lắm chỉ là lấy bớt tiền tiêu vặt của Giang Mông Mông thôi."

Lúc này Ôn Ngưng thật sự không nhịn được mà bị lời này của anh chọc cười ra tiếng: "Mông Mông mà biết sẽ quậy chết anh, đến lúc đó, chắc chắn em sẽ không giúp anh."

Giang Thứ nghe xong, cong môi cười khẽ với vẻ nuông chiều, anh không biết mình đã đợi một màn này bao lâu, chờ cô không kháng cự mà trò chuyện bình thường với mình về việc nhà, trên mặt có nụ cười, thậm chí chính cô cũng không nhận thấy được, theo như lời cô nói, trong tiềm thức đã thay đổi về thân phận lúc xưa.

Điệu bộ y hệt chị dâu lại còn vô cùng đoan trang, hai chữ "quỹ đen" không thể sử dụng cho mối quan hệ bạn bè bình thường.

"Nhẫn tâm như vậy sao? Không phải tiền bạc của anh đều dùng để nuôi em rồi hả?" Tuy miệng người đàn ông nói vậy nhưng trên mặt là vẻ thỏa mãn.

Ông Ngưng giương cằm lên, cổ nhỏ hiện lên một đường cong tinh tế, mang theo một chút tự cao: "Ai cần anh nuôi hả?"

Giang Thứ lập tức chiều theo ý của cô: "Được được được, hiện tại Ngưng Ngưng của chúng ta là tiểu phú bà rồi."

Ôn Ngưng nũng nịu trừng mắt nhìn anh.

Giang Thứ cười với vẻ cà lơ phất phơ, dù cho bị cô trừng, nhưng trong đầu tràn đầy sự tự hiểu, cũng vô cùng ngọt ngào thoải mái.

Ôn Ngưng tán gẫu với anh xong, cô thu tay trái trong lòng bàn tay anh về.

Chân mày Giang Thứ hơi nhíu, tuy nói không nỡ buông tay nhưng cũng không có cách khác, đành phải nghiêm túc ngồi về ghế lái của mình, khởi động xe, chạy về hướng sân bay.

Tháng năm, Hàn Thành vẫn chưa nghênh đón mùa hè, lúc này lại là buổi tối, lúc Giang Thứ lái xe đã mở mui xe, giờ phút này sợ cô bị gió lạnh thổi cảm mạo nên ấn nút đóng mui lại.

Ôn Ngưng đang từ từ nhắm mắt để cảm nhận hơi lạnh kia quất vào mặt, trong khoảng thời gian ngắn liền cảm thấy có hơi ngột ngạt, vội vàng gọi anh: "Có thể mở lại không? Em muốn hóng gió mà." Âm cuối hơi mất tự nhiên mà kéo dài một cái, đánh thẳng vào trong lòng Giang Thứ.

Người trong lòng làm nũng với mình, ai có thể nhịn được? Chứ Giang Thứ nhịn không được.

Nhưng mà anh sợ cô cảm lạnh, vẫn không nhịn được mà lải nhải vài câu, giọng điệu y hệt như người cha già: "Mới tháng Năm, bây giờ ngồi xe hóng gió, lúc về sẽ cảm cúm. Nếu muốn hóng gió thì chờ trời nóng, bất cứ khi nào anh cũng có thể chở em đi vòng vòng."

Ôn Ngưng cũng không biết thế nào nhưng cô chỉ muốn chống lại Giang Thứ thôi. Lập tức bộc phát tính cáu kỉnh, dường như biết đối phương tự nguyện cho mình ngang ngược nên không kiêng nể gì: "Vậy anh lái xe chậm chút nha, anh mở một chút thôi."

Lần này Giang Thứ thật sự không chống lại được, dù cho có lo lắng cho cô nhưng tay đã không khống chế được mà làm theo ý cô, đè nút xuống một cái, mui xe lập tức mở ra lần nữa: "Chỉ mở ra chút thôi đó."

Ôn Ngưng đạt được ước muốn, thỏa mãn híp mắt, dựa lưng vào ghế, hai tay tự nhiên giơ lên mà cảm nhận mùi cỏ xanh và hương gió đêm, khóe môi cong, cười đến vẻ mặt vui vẻ, khoái trá.

Giang Thứ thả chậm tốc độ, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn cô.

Cô đã từng ngồi trên xe anh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, dáng vẻ nghiêm chỉnh tựa như học sinh tiểu học, ngay cả tay cũng không dám đặt loạn, chỉ cần anh không mở miệng, cô tuyệt đối sẽ không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ, lúc nào ngửa mặt nhìn anh cũng kèm theo vẻ khiếp sợ. Mãi cho tới khi cô phải rời khỏi, cô mới nói với anh, tốc độ chạy xe của anh quá nhanh, cô vẫn luôn vô cùng sợ hãi.

Nhưng tại thời điểm này, cô đã tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng cho anh biết, nói yêu cầu với anh, ngang ngược như thế nhưng anh cũng chỉ có thể chiều ý cô. Thậm chí, cô không còn nhát gan, sợ sệt, cả người có sức sống, hoạt bát hơn rất nhiều.

Từ tận đáy lòng Giang Thứ cảm thấy vô cùng may mắn, may mà anh không đánh mất một mặt này của cô. 

Ôn Ngưng hưởng thụ trong khoảnh khắc, vừa lúc bị một cơn gió ập vào mặt, nhịn không được mà ho khan một tiếng.

Lúc này Giang Thứ mới đóng mui xe lại, bên trong xe kín kẽ không một khe hở.

Ôn Ngưng cũng không nói nữa, người nào đó đã tự trách bản thân mình không tốt, sao lại cứ ho khan ngay lúc này.

"Đẹp không?" Giọng nói Giang Thứ trầm ấm, bỗng nhiên mở miệng.

Ôn Ngưng như là đứa trẻ làm chuyện xấu bị người bắt gặp, đỏ mặt mở to mắt, còn có hơi ngang ngược, có hơi mất tự nhiên: "Cũng được, tùy tiện ngắm mà thôi." Nhưng mà nói thật, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có nhan sắc tốt hơn Giang Thứ.

Cũng khó trách trước đó có nhiều thiên kim tiểu thư lao vào anh như vậy.

Giang Thứ khẽ cười, hiếm khi không tiếp tục nói gì.

Ông Ngưng nghĩ nghĩ, hỏi anh: "Tại sao anh không muốn cho em tham gia chương trình gameshow kia vậy?" Thật ra mặc dù gameshow bắt đầu khai máy nhưng không thể nhanh như vậy, giai đoạn trước khi quay còn tốn một khoảng thời gian, dù sao cũng phải chuẩn bị hơn nửa tháng. Về phần vết thương của Giang Thứ, cô đã tìm hiểu qua nhưng cơ bản chỉ một tuần là có thể tốt lên rồi.

Dù sao Giang Thứ là người không thích chụp ảnh, ảnh chụp trên tạp chí cũng hiếm, cô đã từng muốn chụp ảnh chung với anh nhưng anh không đồng ý, rất không thích.

Nếu anh đồng ý tiếp tục tham gia thì vẫn rất tốt, ngược lại Ôn Ngưng nghĩ thừa cơ hội này, có thể ghi hình lại từng chút từng chút khoảnh khắc hai người ở chung.

Hiện giờ Giang Thứ lái xe cẩn thận hơn lúc trước nhiều, không điên cuồng sôi nổi nữa, bởi vì người ngồi bên cạnh là người anh muốn đi cùng cả đời.

Anh quẹo một khúc cua, bảo đảm xung quanh không có chiếc xe nào cái, sau đó mới thả lỏng mà thật sự trả lời: "Ý em là gameshow nào?"

"Yêu! Gameshows yêu đương đó."

Giang Thứ: "Đàn ông tham gia gameshow đó là dạng người thế nào?"

Ôn Ngưng thoáng nhớ lại một phen: "Chính là nhóm thành viên nam mà em nói với anh đó, diễn viên nổi tiếng và vận động viên các loại."

"Ừm." Giang Thứ nhàn nhạt nói một tiếng.

Giang Thứ: "Cho nên em kêu anh đồng ý thả em đi quay chương trình, cho em tham gia tiết mục yêu đương à?"

Ôn Ngưng cắn môi, nén cười: "Nói mới nhớ, dù sao em cũng chưa từng yêu đương lần nào, nhiều khi trải nghiệm xong cũng có thể giúp nâng cao kỹ thuật diễn."

Giang Thứ cắn chặt răng, giấm chua lại tràn lên: "Ngay cả kết hôn em cũng làm rồi, muốn trải nghiệm gì lại không được chứ."

"Nhưng mà ly hôn rồi nha, có phải cũng xem là chưa từng yêu đương không? Lúc trước kết hôn với anh cũng chưa từng hẹn hò, đúng lúc bây giờ bổ sung." Câu nói của Ôn Ngưng có hàm ý khác, cô có thể nói ra miệng là đã dùng dũng khí rất lớn, không biết Giang Thứ có nghe được ẩn ý trong đó không.

Cuối cùng anh cũng suy ngẫm được những lời nói này, anh vẫn cảm thấy thẹn thùng. Tuy đã một đống tuổi nhưng anh vẫn chưa từng theo đuổi người khác bao giờ.

Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh một cái, có thể nhìn thấy rõ dưới cằm người đàn ông lạnh lùng này hiện lên một chút đỏ hồng, rõ ràng đã làm chuyện còn quá đáng với cô hơn cả chuyện đó, khi ấy còn mặt không đỏ tim không đập, lại còn thuận lợi được như mong muốn, thế mà bây giờ lại có lúc ngây thơ như vậy.

Ôn Ngưng không nhịn được mà che miệng cười trộm.

"Em khó theo đuổi như thế, còn đầu anh thì như khúc gỗ mục, em vào giữa một đống sói, đều là tuổi trẻ tài cao, độ cạnh tranh cũng lớn. Ngưng Ngưng, em không thể tàn nhẫn như thế, làm gì thì cũng phải theo thứ tự trước và sau, cho dù là xếp hàng thì chắc chắn anh cũng được là người đầu tiên chứ?"

"Vậy à..." Ôn Ngưng ra vẻ suy nghĩ, sau đó cho ra kết luận, "Quả thật Giang tổng là người trong nhóm người xếp hàng, là người lớn tuổi nhất, sơ sơ như vậy đã không chiếm được bao nhiêu ưu thế..."

Sắc mặt Giang Thứ trầm xuống, cả người đều lộ ra một chút đau xót, giọng điệu cũng hơi bất lực: "Tuổi đã lớn như thế mà cũng không cho người ta cơ hội..."

Ôn Ngưng cúi đầu cười ra tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Từ khi nào mà Giang tổng không tự tin tới vậy... Vừa rồi em chỉ nói chưa từng yêu đương, đúng lúc bây giờ bổ sung."

Hai tay Giang Thứ siết chặt tay lái theo bản năng, sau đó trực tiếp dừng xe bên đường, trái tim đã không kìm được mà nhảy nhót: "Bảo bối, em có ý gì?"

Ôn Ngưng phồng má, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Có ý muốn tham gia gameshow."

Anh không đi thì thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc