MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Sau khi Genji rời đi Hạ Dương liền đóng cửa phòng lại, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, sau đó cầm lấy một bộ đồ ngủ đơn giản mà thay vào.

Hạ Dương mở túi đựng chiếc máy tính mà Genji đưa, bên trong là một chiếc máy tính hơi cũ, dòng máy này cũng đã ra cách đây lâu rồi.

Hạ Dương nhìn model của máy, cô phát hiện đây là máy có cấu hình rất tốt, loại này lúc trước mua khẳng định là rất mắc.

Cũng đúng thôi, chủ nhân của nó là phó chủ tịch mà, ai đâu lại để ông ấy sử dụng một chiếc máy tính rẻ tiền chứ.

Hạ Dương mở túi dụng cụ của mình ra, cô quyết định hôm nay sẽ ở luôn trong phòng không ra ngoài.

Lúc Taishi tìm đến phòng của Hạ Dương thì cũng đã là buổi trưa, anh do dự nhìn cánh cửa phòng cô mấy giây, sau đó mới chậm rãi đưa tay lên gõ.

Hạ Dương còn đang đắm chìm vào các phụ kiện của máy tính, nghe tiếng gõ cửa cô liền mở điện thoại lên xem giờ, phát hiện đã là buổi trưa nên cô nghĩ người đến là nhân viên của khách sạn.

Genji nói đến giờ thì bên khách sạn sẽ mang thức ăn đến tận phòng cho cô, bây giờ có lẽ là mang bữa trưa đến rồi.

Hạ Dương đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.

Bộ dạng cô lúc này có hơi luộm thuộm, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun rộng rãi và quần ngắn, mái tóc dài được cô tùy ý vấn lại bằng một chiếc cờ lê.

Khuôn mặt không chút son phấn, hai tay áo còn được cô xoắn cao lên lộ ra hai cánh tay trắng nõn, đôi chân dài lúc này cũng không mang dép mà chỉ tùy ý dẫm trên sàn nhà đi ra.

Cửa vừa mở cả hai người đều kinh ngạc nhìn nhau.

Hạ Dương kinh ngạc vì không nghĩ người đến là Taishi, còn Taishi kinh ngạc là bởi vì dáng vẻ của cô.


“Anh…anh sao lại ở đây?” Hạ Dương khẩn trương đến độ nói vấp.

Taishi thu hồi ánh nhìn của mình, tay giơ túi thức ăn lên nói “Tôi mang thức ăn đến cho cô.”
“Không phải bên phía khách sạn sẽ cung cấp thức ăn sao?” Hạ Dương khó hiểu hỏi.

“Tôi sợ cô ăn không quen nên nói họ không cần mang lên rồi.” Vừa nói ánh mắt Taishi vừa lướt qua hai cánh tay của Hạ Dương.

“Khụ” Hạ Dương xấu hổ vội vàng xả hai tay áo xuống.

Taishi nhướng mày “Không định mời tôi vào sao?”
“À, à anh vào đi.” Nói xong cô liền nghiêng người sang một bên.

Taishi mang thức ăn để lên bàn, anh nhìn đống dụng cụ dưới nền nhà hỏi “Vẫn chưa sửa xong sao?”
“Vẫn chưa.

Em cũng chỉ mới tháo ra thôi, vẫn chưa kiểm tra bên trong nữa.” Nói xong cô tiến lại cầm lấy một chai nước trên bàn.

Hạ Dương chỉ mới vừa cầm chai nước lên, Taishi đã đưa tay ra “Đưa cho tôi.”
Hạ Dương khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa chai nước cho anh.

Taishi cầm lấy chai nước sau đó nhẹ nhàng vặn nắp ra, cuối cùng lại đưa chai nước cho Hạ Dương.

“Khụ..cái này là em định mở nắp cho anh.”
“Tôi biết, nhưng mà tôi là đàn ông, em không cần lo cho tôi đến vậy đâu.”
Ý của anh là anh là đàn ông, anh mới là người phải lo cho cô sao?
Hai mắt Hạ Dương sáng lên, cô vui vẻ cầm lấy chai nước đưa lên miệng uống.

“Cô ngồi trực tiếp trên sàn nhà sao?” Ánh mắt Taishi lướt qua đống đồ trên sàn rồi lướt đến hai chân của Hạ Dương.

Cô gái ngốc này mặc quần ngắn như vậy mà còn ngồi trên sàn nhà, cô không biết lạnh là gì sao?
Sắc mặt của Taishi rõ ràng là không tốt.

Không hiểu sao Hạ Dương cũng cảm thấy chột dạ theo, cô cúi đầu lí nhí nói “Em cảm thấy ngồi trên sàn thì sẽ tiện làm việc hơn.”
Nhìn bộ dạng hối lỗi của Hạ Dương Taishi cũng không đành lòng làm khó cô nữa.

Anh đưa tay mở túi thức ăn ra.

“Đến đây ăn cơm đi.

Lần sau dù là ở trong phòng thì cũng nên mặc nhiều một chút, sàn nhà cũng rất lạnh, cô nên mang tất vào rồi hả bước đi.”
Hạ Dương gật gật đầu bước đến “Em biết rồi.”
Đây là lần thứ hai cô ăn cơm cùng với Taishi.

Cũng không khác lần đầu là mấy, hai người đều im lặng, chỉ có Hạ Dương là lâu lâu sẽ lén nhìn Taishi vài lần.

Cuối cùng vẫn là Hạ Dương lấy hết can đảm lên tiếng trước “Ừm…vậy buổi tối chúng ta ăn gì đây?”
Taishi không trả lời ngay mà ngẩng đầu lên nhìn cô.


Taishi đột nhiên phát hiện cô bé trước mặt rất đáng yêu, bộ dạng cô không xinh đẹp như các minh tinh, nhưng lại có nhiều nét đẹp riêng.

Cô thích anh nên ở trước mặt anh lần nào cũng khẩn trương lo lắng, cô để ý chăm chút bản thân mình nhưng lần nào cũng bị anh bắt gặp ở trạng thái luộm thuộm.

Sau đó cô lại xấu hổ mà không dám nhìn vào anh, không hiểu sao lần nào Taishi cũng cảm thấy dáng vẻ này của cô không xấu, ngược lại trong mắt anh còn rất có sức hút.

Thấy Taishi không trả lời mà nhìn mình chằm chằm, Hạ Dương liền cảm thấy kinh hãi.

Không phải chứ, chẳng lẽ cô ăn đến độ mặt dính đầy cơm rồi sao? Vừa nghĩ đến đó Hạ Dương vội vàng đưa tay lau qua lau lại mặt.

Taishi bật cười, trong vô thức anh liền đưa tay giúp cô vén một vài sợi tóc lên.

Đôi mắt còn mang theo ý cười nói “Sao lại cùng cờ lê để vấn tóc thế kia?”
Hạ Dương ngơ ngác, xúc cảm từ tay anh truyền đến vẫn còn rất rõ ràng, khuôn mặt cô lúc này không nhịn được liền đỏ lên.

“Sao vậy? Sao em lại ngơ ngác rồi.”
Hạ Dương sực tỉnh, cô vội vàng cúi đầu ăn cơm “Không có, không có gì đâu.”
Hạ Dương vẫn còn cảm giác e ngại nên không hề nhận ra Taishi đã thay đổi cách xưng hô.

Anh không còn gọi cô là ‘cô ‘ nữa, mà thay vào đó là ‘em’.

“Tối nay tôi có tham gia một buổi tiệc, em có muốn đi cùng không?”
Hạ Dương như không tin vào tai mình, cô ngẩng đầu lên nhìn Taishi, run giọng hỏi “Em…em có thể đi cùng anh sao?”
“Có thể.

Nhưng buổi tối trời rất lạnh, em nhớ mặc ấm vào là được rồi.”
“Thật..thật sao?”
“Ừ.”
Taishi ăn xong thì bỏ đũa xuống, anh nhìn Hạ Dương một cái rồi cất giọng hỏi “Tôi phát hiện em rất hay nói lắp, là do thói quen sao?”
“Không… à không phải, chỉ khi nào em khẩn trương quá thì mới nói lắp thôi.” Thật sự cô không dám nói ra là vì anh nên cô mới nói lắp như vậy.

“Khẩn trương sao? Tôi làm em khẩn trương à?”

“Không…không có.” Hạ Dương không kiềm chế được lại nói lắp, khuôn mặt cô vì khẩn trương mà lại tiếp tục đỏ lên.

Taishi nhìn thấy vậy thì không đành lòng trêu cô nữa, anh đẩy thêm thức ăn về phía cô “Tôi đùa thôi, em ăn cơm tiếp đi.”
Hạ Dương muốn khóc, cô không ngờ Taishi là người thích trêu chọc người khác đến vậy.

Cô bị dọa đến nỗi không còn nuốt nỗi cơm.

“Em no rồi.”
Taishi nhíu mày “Ăn ít như vậy mà đã no sao?”
Hạ Dương lại khẩn trương “Em no thật đó.”
Taishi nhìn nhìn Hạ Dương, anh nghĩ là cô ăn không hợp khẩu vị, vì vậy không ép cô ăn nữa mà đứng dậy thu dọn.

“Để..để em làm cho.” Hạ Dương vội vàng đứng dậy theo.

“Tôi trở về nhân tiện mang ra ngoài vứt luôn.”
Khuôn mặt Hạ Dương lộ vẻ mất mát “Anh phải về rồi sao?”
“Ừm” Taishi gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ không nỡ của Hạ Dương Taishi như bừng tỉnh, anh nhận ra trong vô thức hình như anh đã đi quá giới hạn của mình, vô tình đã để cho cô có thêm hi vọng rồi.

Taishi hắng giọng, anh hơi nghiêm túc nói “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nhận lời Genji tới chăm sóc em thôi.”
Thấy Hạ Dương không trả lời, Taishi vội trốn tránh “Tôi về đây, sáu giờ chiều tôi sẽ đợi em ở sảnh khách sạn.”
Hạ Dương im lặng gật gật đầu, trong lòng cô hiện tại không rõ là cảm giác gì.

Anh quan tâm cô như vậy chỉ là do Genji nhờ vả thôi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc