MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Hạ Dương vốn dĩ định đi đến cửa hàng tiện lợi để làm việc, nhân tiện chờ Takeshi đi làm về.

Nhưng đi được một đoạn cô lại phát hiện mình bỏ quên điện thoại ở trong phòng, dù muốn hay không muốn cô vẫn phải quay trở về.

Mặc dù đã lường trước những việc có thể xảy ra khi cô quay về, nhưng Hạ Dương vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thấy Hiroko đang ôm lấy Taishi.

Cánh cửa nhà mở ra cũng khiến hai người bên trong giật mình, Taishi hốt hoảng, anh vội vàng gạt tay của Hiroko ra.

Khuôn mặt Hiroko vẫn giàn giụa nước mắt, dán vẻ vừa đáng thương vừa khiến người khác nhìn thấy đều phải đau lòng.

Nhưng khi cô ấy nhìn qua Hạ Dương, bên trong ánh mắt lại toát ra vẻ thách thức cùng chán ghét.

Hạ Dương bối rối “Em…em chỉ quay lại lấy điện thoại rồi sẽ đi ngay.” Thật sự cô không nghĩ đến sẽ phá rối hai người này, mặc dù Taishi là chồng hợp pháp của cô, nhưng cô biết trái tim của anh không hề thuộc về cô.

Trái tim của anh thuộc về người anh yêu, mà cô lại không phải là người đó.

Hạ Dương vừa đau lòng lại vừa bối rối, cô nhanh chóng chạy nhanh vào phòng mình.

Hạ Dương đi vào phòng rồi, Taishi liền kéo Hiroko ra cửa “Những chuyện cần nói anh cũng đã nói xong rồi, anh không trách em.

Nếu em đã lựa chọn người kia rồi thì đừng nên đến đây nữa, dù em có cố chấp như thế nào thì cũng không thay đổi được việc anh đã có vợ rồi.


Em mau về đi.” Nói xong cũng không chờ Hiroko trả lời, anh cầm lấy túi xách nhét vào tay cô rồi đưa tay đóng luôn cửa.

Hạ Dương phải điều chỉnh tâm trạng mấy lần mới có thể chậm rãi đưa tay lên mở cửa, dù sao ban nãy hai người kia cũng đã bị cô phá rối rồi, bây giờ cô đi ra nữa chắc hai người họ cũng sẽ không bất ngờ lắm đâu.

Nhưng khi Hạ Dương vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Taishi đang đứng ở đó, tay anh còn đưa lên ở không trung như thể định gõ cửa phòng cô.

Hạ Dương kinh ngạc, cô nhìn thoáng qua phía sau của Taishi, không nhìn thấy Hiroko đâu nữa, hai người này ban nãy còn thân mật với nhau lắm mà, sao cô vừa vào phòng một cái đã trở nên yên tĩnh như vậy rồi.

Taishi không nói lời nào, anh tiến đến ép Hạ Dương vào tường trong phòng của cô “Em định đi tìm người kia sao?”
Hạ Dương nhíu mày, mất mấy giây sau cô mới hiểu người kia trong miệng Taishi chính là Takeshi.

Cô lắc đầu muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Taishi giữ lấy.

Anh ép Hạ Dương vào trong tường, đôi mắt còn nhìn thẳng vào mắt cô hỏi “Em không ghen sao?”
Hạ Dương lại lắc đầu “Có gì mà em phải ghen chứ?”
“Em từng nói thích tôi mà.

Vì sao bây giờ lại không ghen?”
Hạ Dương cảm thấy tim mình như bị chính Taishi bóp chặt, cô nhỏ giọng nói “Em có tư cách để ghen sao? Hai người vốn dĩ là của nhau, nếu như em không xuất hiện, hoàn cảnh hiện tại của hai người cũng sẽ không trở nên như thế này.”
Taishi im lặng, anh không nghĩ đến sẽ khiến Hạ Dương khó chịu và suy nghĩ nhiều đến vậy.

Hạ Dương hít vào một hơi, cô lấy hết dũng khí nói “Chúng ta ly hôn đi.”

Taishi sững sờ, anh không thể tin mà hỏi lại “Ly hôn??”
“Đúng vậy, em biết anh chỉ muốn chịu trách nhiệm chuyện kia mới kết hôn với em.

Ban đầu gia đình em cũng nghĩ là em sẽ có thai, mới ép buộc chúng ta đi đăng ký.

Nhưng hiện tại em đã không sao nữa rồi, em cũng không có mang thai, vậy nên…chúng ta ly hôn đi.” Câu cuối cùng Hạ Dương như nức nở nói.

Cô không thể chịu đựng được phải mang tiếng cướp chồng người khác, cũng không chịu đựng được Taishi cứ mãi nhớ thương tình cũ.

Càng không chấp nhận việc anh và Hiroko cứ lượn lờ trước mặt cô.

Cô yêu Taishi là thật, nhưng cô không muốn Taishi phải lựa chọn, thứ cô cần là trái tim của anh chứ không phải chỉ mỗi thân xác anh.

Ban đầu Taishi rõ ràng không phải là của cô, vậy nên bây giờ cô trả anh lại cũng là điều hiển nhiên mà thôi, cô không thể níu kéo người không yêu mình, như vậy càng khiến cô tổn thương, cũng khiến cho Taishi phải đau khổ.

Taishi trầm giọng “Em đang nói gì vậy? Nếu tôi đã kết hôn với em thì mãi mãi sẽ không ly hôn.”
Hạ Dương bật khóc, cô nhìn Taishi nói “Vậy còn người anh yêu thì sao? Em không cần anh phải cố chấp ở bên cạnh em, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không thuộc về em rồi.

Tất cả là tại em, em trở về sẽ nói rõ ràng với ba mẹ em, họ sẽ không làm khó anh đâu.”
Taishi kiên định lắc đầu, anh nắm lấy hai vai của Hạ Dương nói “Tôi đã nói rồi, cả đời này tôi sẽ chỉ kết hôn một lần, tôi sẽ không ly hôn với em.


Huống chi tôi đã hứa với gia đình em sẽ chăm sóc em thật tốt.

Có thể Hiroko đến khiến em hiểu lầm, nhưng tôi và cô ấy cũng chỉ là quá khứ, chúng tôi mãi mãi cũng sẽ không thể quay trở lại được.”
Nhìn thấy Hạ Dương khóc Taishi cảm thấy rất đau lòng, anh chầm chậm ôm cô vào lòng nói “Đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, tôi xin lỗi vì đã làm em khó chịu.

Nhưng tôi muốn nói rõ ràng với em, tôi và Hiroko từng ở bên nhau rất lâu, nhất thời có thể tôi vẫn chưa quên được cô ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng quên đi thật nhanh.

Sẽ không để cô ấy ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, vậy nên đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, cũng đừng rời đi có được không?”
Hạ Dương vẫn nức nở “Tại sao lại phải cố chấp đến như vậy? Anh không cảm thấy có lỗi với Hiroko sao?”
“Tôi đã có vợ rồi, sao còn có thể quan tâm đến cảm nhận của người khác.”
Thật sự Taishi rất muốn nói cho Hạ Dương biết, người phản bội không phải là anh, trong chuyện này người chịu nhiều tổn thương nhất chính là cô.

Nhưng Taishi không phải là người như vậy, dù đã chia tay, anh vẫn muốn giữ một hình tượng tốt đẹp cho người cũ.

Thấy Hạ Dương có vẻ bình tĩnh hơn, Taishi liền buông cô ra nói “Buổi chiều em muốn ăn gì? Tôi nấu cho em ăn.”
Hạ Dương vừa lau nước mắt vừa lắc đầu “Không cần đâu, em có hẹn rồi.”
Taishi nghiêm mặt “Em có hẹn với người kia?”
Hạ Dương mím môi nói “Bọn em chỉ gặp nhau vì công việc, em còn có một số việc cần đưa lại cho anh ấy.” Trong lòng Hạ Dương vẫn còn khó chịu, rõ ràng anh vừa mới ôm ấp với một người khác, còn cô chưa làm gì đã bị anh quản rồi.

Khoảng cách của hai người vẫn chưa giãn ra, Taishi nghe cô nói vậy liền ghé sát vào tai cô nói “Vậy em đi nhanh rồi về, tôi ở nhà nấu cơm đợi em về cùng ăn.”
Hơi thở nóng bỏng của Taishi khiến tai Hạ Dương đỏ lên, cô cúi đầu e thẹn nói “Em định ăn tối ở cửa hàng tiện lợi luôn.”
Taishi giận dỗi nói “Em thà chọn ăn tối cùng cậu ta chứ không muốn ăn cùng tôi sao, em chán ghét tôi đến như vậy sao?”
Hạ Dương vội vàng xua tay “Không có, em…em chỉ không muốn làm phiền đến anh mà thôi.” Cô cảm thấy ăn cùng với Takeshi còn tự nhiên hơn là ăn cùng với Taishi.

“Em là vợ tôi, nấu cơm cho em sao có thể nói là phiền.”

Nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dương đã ửng đỏ, Taishi mỉm cười, anh buông cô ra, cất giọng nói vừa dịu dàng vừa trầm ấm “Tôi đi cùng em, tôi cũng định mua đồ về nấu bữa tối.”
Hạ Dương tự nhiên thấy áp lực ngang, cô ấp úng hỏi “Anh…anh cũng đi cùng sao?”
“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không thể đi cùng em sao?”
Hạ Dương bị Taishi áp bức đến đổ mồ hôi, cô mếu máo nói “Được, được hết, anh muốn làm gì cũng đều được cả.”
Taishi bật cười “Thật sao? Tôi muốn làm gì cũng được?” Dứt lời còn tiến sát lại gần Hạ Dương hơn.

Hạ Dương ngại ngùng, cả người cô cứng đờ đứng sát vào vách tường, vừa ngại vừa gấp giọng nói “ Ý em…ý em không phải là vậy.”
“Vậy thì là ý gì?
Hạ Dương cảm thấy hết đường trả lời.

Khuôn mặt của Taishi đang cúi sát vào mặt cô, khiến tim cô nhộn nhạo, theo bản năng mà cúi đầu trốn tránh.

Cô không ngờ đến Taishi còn có mặt vô lại như vậy.

Taishi nhìn thấy biểu cảm của cô thì bật cười, anh cúi thấp đầu hôn lên trán cô một cái “Được rồi, không trêu em nữa.”
Hạ Dương cảm thấy đầu mình lâng lâng, cô không xác định được mà ngẩng đầu lên nhìn Taishi.

Anh thật sự vừa hôn cô sao?
Taishi nhướng mày “Sao vậy?”
“Không có, không có.

Vậy chúng ta mau đi thôi.” Vừa nói xong liền né tránh cánh tay của Taishi mà chạy trối chết ra ngoài.

Trên người Taishi từ nãy giờ vẫn mặc một bộ đồ tập, anh cũng bước ra ngoài sao đó nói với Hạ Dương “Đợi tôi thay đồ đã.”.


Bình luận

Truyện đang đọc