MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Hạ Dương gọi điện cho Tuấn Vỹ xong, lại gọi hỏi thăm thêm một vài người bạn thân của mình, cuối cùng mặt trời gần khuất bóng cô mới chậm rãi đi ra khỏi nhà lần nữa.

Hạ Dương cầm theo tài liệu và máy tính của mình đến cửa hàng tiện lợi.

Takeshi vẫn chưa về đến, vậy nên cô không gấp mà mua một gói cơm nắm, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện với chị thu ngân trong cửa hàng.

Nhân viên của cửa hàng tiện lợi có ba người, mỗi người đều làm một ca, cả ba Hạ Dương đều quen biết.

Hiện tại cửa hàng đang đến giờ giao ca, ngoại trừ hai người nhân viên đang bàn giao ca ra còn có ông chủ cửa hàng nữa.

Người này Hạ Dương cũng đã gặp một vài lần, cũng có nói chuyện vài câu nên coi như là có quen biết.

Hôm nay cô đặt biệt nói nhiều hơn mọi ngày, hết hỏi thăm người này lại trêu ghẹo người kia, đến ông chủ cũng bị cô trêu vài câu.

Mấy người họ thấy Hạ Dương đáng yêu, nói chuyện cũng vui, vì vậy đã tặng thêm cho cô vài gói ăn vặt.

Hạ Dương vui vẻ vừa ăn vừa tám chuyện, thẳng đến khi Takeshi về đến cô mới ngưng lại.

Takeshi là khách quen của cửa hàng, ngoại trừ những ngày tăng ca làm thêm giờ ra, ngày nào khi tan làm anh đều sẽ ghé qua đây ăn tối.

Đợi cho Takeshi ăn tối xong, Hạ Dương liền đưa tài liệu cho anh "Mấy cái này em làm xong rồi, ngày mai anh giúp em đem đến công ty nhé."
Takeshi cầm lấy, cảm thán "Sao em giỏi vậy, mấy cái này khó vậy mà em cũng làm xong trước thời hạn.

Haizzz hay là em đến công ty anh làm chính thức đi, với năng lực của em lương chắc chắn sẽ rất cao."
Hạ Dương lắc đầu cười "Không cần đâu, đây là công việc cuối cùng em làm.

Ngày mai anh giúp em xin nghĩ việc luôn nha." nói xong liền đẩy đến một phong thư.
Takeshi kinh ngạc, anh nhìn Hạ Dương "Sao lại nghĩ việc?"
Hạ Dương cười chua xót "Em phải rời khỏi đây rồi."
Không đợi cho Takeshi phản ứng, cô chuyển đến máy tính của anh một file lập trình "Cái này là em làm tặng cho anh, sau này anh dùng nó để soát lỗi lập trình sẽ được nhanh và hiệu quả hơn."
Takeshi sửng sốt, anh mở file ra xem thử, vừa xem vừa há hốc mồm "Cái này mà em cũng làm được?"
Hạ Dương bật cười "Em làm xong lâu rồi, vốn dĩ định tặng cho anh sớm hơn nhưng có vài lỗi cần khắc phục lại, bây giờ cũng coi như hoàn thiện hết rồi." từ lúc cô đến đây tới giờ, có thể nói Takeshi là người giúp cô nhiều nhất.

Anh chàng này là một người cuồng công việc, nhờ có anh mà cô có thể có được công việc, tuy lương không cao nhưng cũng đã giúp cô ổn định được cuộc sống.
Takeshi thở dài, anh tiếc nuối hỏi "Khi nào em sẽ rời đi."
"Ngày mai em sẽ đi."
Takeshi nhíu mày "Sao lại gấp gáp như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hạ Dương lắc đầu "Cũng không hẳn, chỉ là việc cá nhân của em thôi."
Bàn giao hết mọi việc cho Takeshi, Hạ Dương cũng xin nghĩ bên việc phiên dịch, cuối cùng khi về đến nhà cũng hơn tám giờ tối.

Nhìn điện thoại vẫn im lặng như cũ, Hạ Dương thở dài một hơi, cả ngày hôm nay Taishi không hề gọi hay nhắn cho cô bất kỳ tin nhắn nào.

Cô nghĩ có lẽ sau khi gặp lại Hiroko, anh đã không còn tâm trí nào mà quan tâm đến cô nữa.
Hạ Dương không khóc, cô chỉ cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, sau tất cả chỉ đành lựa chọn âm thầm mà rời đi.
Sáng ngày hôm sau Hạ Dương dậy rất sớm, đồ đạc cô cũng đã thu dọn xong từ tối qua.

Hạ Dương chỉ mang hết quần áo của mình đi, những thứ còn lại trong căn nhà, bao gồm cả những thứ Taishi mua cho cô, Hạ Dương đều bỏ lại hết.
Cô ăn mặc kín đáo, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo dày nữa.

Từ lúc sinh non, sức khỏe cô rất yếu, lại rất sợ lạnh, lần nào đi ra ngoài cũng bị Taishi quấn cho kín mít.

Nghĩ đến Taishi, nước mắt Hạ Dương khẽ rơi xuống, cô đưa tay lau vội đi nước mắt của mình, sau đó lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng và một chiếc chìa khóa.


Đây là thẻ mà Taishi đưa cho cô, cô vẫn chưa có cơ hội dùng đến, còn kia là chìa khóa nhà, cô trả lại hết cho anh, hiện tại cũng chỉ có thể ôm một trái tim vỡ tan mà rời đi.
Hạ Dương kéo vali đi ra ngoài, cô đứng giữa sân nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một lượt, nhìn cây rẻ quạt kia vẫn đang trong thời kỳ thay lá.

Cô cúi người nhặt một chiếc rẻ quạt vàng óng đưa lên, trong đầu chợt nhớ về mùa hè hôm đó, cũng tại vị trí này, cô và Taishi đã rất vui vẻ.

Thấm thoát đã trôi qua một vài tháng, không ngờ vẫn ở vị trí này, hoàn cảnh đã trái ngược lại với lúc đó.
Có lẽ nước mắt đã cạn, Hạ Dương không còn khóc nữa, cô chỉ đứng im lặng mà hồi tưởng về quá khứ, mãi đến khi có một chiếc xe bên ngoài bóp còi mới khiến cô tỉnh táo lại.

Hạ Dương xoay người nhìn qua, phát hiện xe mình đặt trước đó đã đến, vô im lặng cúi đầu kéo vali rời đi.
Lúc Hạ Dương lên xe cũng là lúc Taishi về đến, sáng sớm hôm qua Hiroshi đột nhiên trở nặng, anh và Hiroko cùng với bác sĩ vội vàng đưa cậu ta vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo là xương hàm của cậu ta đã bị nứt, phải làm phẫu thuật gấp để điều chỉnh khớp xương lại.

Bố mẹ của Hiroshi cũng vừa đến, vừa nghe con mình như vậy, mẹ Hiroshi liền ngất xỉu.

Tất cả mọi người đều loạn lên, cũng may Akanji và Konta cũng đến, tất cả mọi người chia nhau ra, Taishi còn vội vàng đỡ bố Hiroshi đến phòng ký giấy phẫu thuật cho anh.

Ca phẫu thuật kéo dài đến gần tối, cũng may cuối cùng cũng thành công.

Taishi mệt mỏi, sau khi Hiroshi đã ổn định hơn anh mới bàn giao lại cho bố mẹ cậu ấy cùng với hai người Akanji và Konta.

Hiroko vì có lịch quay phim nên đã rời đi trước, Taishi nhân lúc này đã lái xe trong đêm mà về nhà, anh muốn được gặp Hạ Dương sớm hơn.
Chỉ không ngờ Taishi vừa rẽ vào con hẻm đã gặp xe của Hạ Dương chạy ra, anh vẫn không biết gì, cũng không nhìn người ở trong xe.

Chỉ có Hạ Dương nhìn thấy anh, cô lưu luyến quay người nhìn theo xe Taishi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy được nữa cô mới xoay người trở lại.


Hạ Dương không biết khi Taishi trở về, không nhìn thấy cô anh sẽ như thế nào? Liệu anh có lo lắng không, có đi tìm cô không?
Hạ Dương thở dài, có lẽ sẽ khiến Taishi lo lắng vài hôm, nhưng cô tin rất nhanh anh sẽ quên đi cô, có khi còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa.

Cô đi rồi, anh sẽ không còn phải gánh trách nhiệm gì đó với cô, anh có thể quay về với người anh yêu, hai người bọn họ sau này cũng sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Taishi về đến nhà, phát hiện nhà không có ai, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế ở phòng khách, trong lòng cứ nghĩ có lẽ Hạ Dương đã đi ra ngoài.

Taishi lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng anh gọi vài lần cũng chỉ có tiếng máy móc của tổng đài vang lên "Số mấy quý khách vừa gọi, tạm thời đã bị khóa.

Quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Taishi nhíu mày, anh không biết Hạ Dương đã đi đâu, vì sao điện thoại của cô lại tắt? Taishi đứng dậy bước vào phòng của hai người, bên trong căn phòng đồ đạc vẫn như cũ, giường nệm được xếp rất gọn gàng.

Lúc Taishi quay người qua, đập vào mắt anh chính là một chiếc thẻ và một chiếc chìa khóa, linh cảm không tốt, Taishi cả kinh tiến nhanh lại mở tủ quần áo ra, bên trong ngoại trừ quần áo của anh, thì không còn gì cả.

Taishi nhìn cả căn phòng một lượt, trừ những thứ anh mua cho Hạ Dương, còn những thứ của cô mang từ Việt Nam sang, bao gồm cả quần áo của cô đều biến mất.

Taishi lúc này như rơi vào vực thẳm, anh ngơ ngác nhìn hai món đồ trên bàn, trong lòng chợt nhớ đến lúc nãy khi anh vừa lái xe vào hẻm, có một chiếc xe đang chạy ra, lúc đó anh còn cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình.

Nghĩ đến đây, Taishi vội vàng xô cửa chạy ra ngoài, anh vội vã khởi động xe, muốn đuổi theo Hạ Dương..


Bình luận

Truyện đang đọc