MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Tuấn Vĩ ra hiệu gọi người đại diện đang lo lắng trấn an mấy vị khách ngồi phía trước, người đại diện vội vàng bước về phía anh.

Không đợi người đại diện nói, anh đã lên tiếng trước “Trợ lý này của tôi hình như có thể khôi phục được mấy dữ liệu đó.” Vì không chắc lắm nên Tuấn Vỹ mới dùng hai từ ‘hình như’
Nhưng lọt vào tai của người đại diện kia chính là trợ lý của anh rất tài giỏi có thể cứu được vấn đề này, anh ta vội vàng cười nói rồi mời Hạ Dương bước lên trên.

Giọng anh ta cũng khá lớn nên mọi người xung quanh đều chú ý về hướng này, trong đó bao gồm cả Taichi và mấy người nhóm trọng tài.

Thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, Hạ Dương cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái lổ mà chui xuống, nhìn thấy Taichi nhìn mình cô liền cảm thấy hối hận hơn nữa, không biết bây giờ từ chối không lên thì có được không.

Hạ Dương dưới ánh mắt của mọi người bước lên bục phía trên, cô cố gắng nén lại sự ngại ngùng của mình, trao đổi vài câu với kỹ thuật viên sau đó ngồi vào vị trí của anh ta.

Vị trí của Hạ Dương ngồi là phía trên bàn diễn thuyết, là khu vực trung tâm nên hiện tại toàn bộ người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Có người xầm xì vì tò mò không biết cô là ai, cũng có người hỏi người bên cạnh xem mối quan hệ của cô và Tuấn Vỹ, còn mấy người trong ban tổ chức thì lại lo lắng không biết cô có làm được không, tóm lại là âm thanh trong phòng rất huyên náo.

Lòng bàn tay Hạ Dương đổ đầy mồ hôi, cô chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như bây giờ.


Tuấn Vỹ và trợ lý bên dưới cũng rất lo lắng cho cô, nhìn thấy Hạ Dương nhìn mình Tuấn Vỹ liền gật đầu trấn an cô, anh cũng không hi vọng nhiều lắm về việc Hạ Dương có thể làm được, nhưng để cô trải nghiệm cũng là một chuyện tốt.

Nhận được ánh mắt và cái gật đầu cổ vũ của Tuấn Vỹ, Hạ Dương liền nhắm mắt hít sâu vào một hơi rồi thở ra, cô dồn hết sự tập trung của mình vào màn hình máy tính, đôi tay thon dài của cô bắt đầu thao tác, ban đầu còn chậm rãi nhưng sau đó tay cô như có thêm sức mạnh ngày càng thoăn thoắt hơn nữa.

Trên màn hình máy chiếu liên tục nhảy ra những con số và một loạt mã code, các dữ liệu cứ thay đổi liên tục làm cho những người bên dưới nhìn hoa cả mắt, không khí trong phòng có vẻ căng thẳng hơn.

Hiroshi ngồi bên cạnh Taichi lên tiếng nói “Cô nhóc này nhìn còn trẻ vậy mà giỏi ghê.”
Taichi không trả lời Hiroshi mà vẫn theo dõi toàn bộ diễn biến bên trên, anh cũng công nhận năng lực của Hạ Dương, xem ra ấn tượng của cô đối với anh hôm nay khá là tốt.

Taichi chỉ cảm thấy khó hiểu về việc từ hôm qua đến giờ cô nhóc này cứ lén nhìn anh suốt, anh cũng không nhớ là trước đó có gặp cô ở đâu không, thấy cô cứ nhìn lén mình đến khi mình nhìn lại thì cứ cụp mắt rồi cúi mặt xuống, Taichi càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang không hiểu chuyện gì.

Thao tác của Hạ Dương rất nhanh, tầm mười phút sau toàn bộ dữ liệu cơ bản đã được cô khôi phục trở lại, bài diễn thuyết trước đó của Mashaki cũng được cô tìm thấy.

Mấy người trong ban tổ chức thở ra một hơi, ai nấy đều giơ ngón cái khen ngợi cô.


Sau khi đã khôi phục lại hết dữ liệu như ban đầu Hạ Dương cũng thở phào, lúc này cô mới nhìn về phía dưới, khi ánh nhìn của cô chạm vào ánh nhìn của Taichi, cô thấy anh mỉm cười với mình, trong ánh mắt còn có sự tán thưởng.

Tim Hạ Dương như muốn văng ra khỏi lòng ngực, cô vội vàng đứng dậy trả lại vị trí cho mấy người bên ban tổ chức, nói thêm vài câu khách sáo với họ xong cô liền chạy vội về chỗ của mình.

Tuấn Vỹ thấy cô có thể làm tốt như vậy liền cười “Làm tốt lắm, không uổng công anh tin tưởng em.”
Hạ Dương lười nói chuyện với anh, cô đi vào chỗ ngồi của mình rồi cuối thấp đầu, trong lòng như đang có một đàn nai nhỏ nhảy lung tung, miệng cô còn lẩm bẩm “Ngại quá đi.”
Sau đó buổi diễn thuyết lại được tiếp tục, Mashaki bước lên bục phía trên, khi đi ngang qua chỗ Tuấn Vỹ và Hạ Dương anh còn gật đầu cảm ơn.

Từ lúc quay trở lại chỗ ngồi Hạ Dương đã không còn chú ý gì đến xung quanh nữa, cô cứ thất thần như vậy đến khi buổi hội thảo kết thúc.

Đến Tuấn Vỹ và Thế Bảo ngồi hai bên cũng bó tay, quyết định sẽ không chú ý đến cô nữa.

Kết thúc hội thảo mọi người cũng dần dần rời khỏi hội trường, bởi vì Tuấn Vỹ còn phải đi gặp chủ tịch liền đoàn nên Hạ Dương đành đi ra ngoài một mình.

Lúc cô đang định đi về phòng thì ngay thang máy có khá nhiều người, nhìn thấy cô mọi người liền nhớ lại sự việc cô giúp khôi phục dữ liệu ban nãy, ai cũng mỉm cười rồi tiến lại chào hỏi.


Hạ Dương ngại ngùng vội tìm cách lịch sự từ chối rồi lẻn đi ra ngoài, cô quyết định đi bằng thang bộ cho an toàn.

Khu vực phía thang bộ khá vắng, hầu như không có ai, Hạ Dương nhìn nhìn một vài cái, xác định cầu thang này kia vẫn sạch sẽ có thể đi được thì liền nhấc chân bước lên.

Lên được một tầng cô liền thở ra một hơi, lâu quá không vận động nên lần này làm cô mệt muốn xỉu.

Đang định đi tiếp lên tầng trên thì điện thoại của cô có tin nhắn, là Thế Bảo trợ lý của Tuấn Vỹ, anh nói là Tuấn Vỹ đang tìm cô có việc gấp.

Hạ Dương lầm bầm chửi Tuấn Vỹ mấy câu, cực khổ lắm cô mới lên được tới đây bây giờ phải đi xuống nữa, tốn sức ghê.

Lúc Hạ Dương đi qua ngã rẽ của cầu thang, bất chợt va phải một người nào đó, va chạm đột ngột khiến cả cô và người đó mất thăng bằng, cũng may người kia phản ứng nhanh, vội vàng kéo tay cô lại ngăn không để cô ngã xuống.

Cái kéo tay của người đó khiến Hạ Dương đổ người về anh ta, môi cô vô tình lướt qua khuôn mặt người nọ, xúc cảm rõ ràng đến mức khiến Hạ Dương trợn tròn cả mắt.

Khi Hạ Dương mất thăng bằng thì hai chiếc điện thoại của cô trên tay đều rơi xuống đất.

Vừa đứng vững được cô liền hốt hoảng khom người muốn nhặt điện thoại lên, bên trong chiếc điện thoại thứ hai toàn là bảo bối của cô, nếu bị hỏng thì cô sẽ khóc mấy ngày mất.


Nhưng khi tay Hạ Dương còn chưa kịp chạm vào điện thoại thì người đối diện đã nhanh tay giúp cô, điện thoại cảm ứng vừa có người chạm vào liền nổi màn hình chờ lên.

Taishi ngây ngốc nhìn chằm chằm họ tên của mình bên trên màn hình chờ, kế bên tên anh còn có mấy trái tim đang bay nữa.

Hạ Dương nhìn thấy người mình va phải là Taishi thì đã như mất hồn rồi, bây giờ trên tay anh còn cầm điện thoại bảo bối của cô nữa, Hạ Dương xấu hổ suy nghĩ không biêt giờ có nên giả ngất luôn không, nhưng nếu cô ngất đi thì liệu Taishi có mở điện thoại này của cô lên nữa không.

Hạ Dương vội vàng nói xin lỗi sao đó nhanh chóng lấy lại điện thoại của mình, lúc lấy điện thoại tay cô vô tình còn nhấn vào nút nguồn của máy, màn hình nền lại hiện ra, Taishi mở to mắt nhìn ảnh của mình trên điện thoại, anh hoang mang nhìn qua Hạ Dương.

Hạ Dương lúc này đã muốn khóc rồi, cô xấu hổ đến mức không thể nói được lời nào, chỉ có thể liên tục cúi đầu nói xin lỗi rồi cầm điện thoại bỏ chạy.

Taishi ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô chạy khuất sau cầu thang, trong đầu anh giờ như có một mớ tơ vò, hình như anh hiểu ra được vì sao cô nhóc lại hay nhìn lén anh như vậy rồi.

Taishi từng nghe nói anh có rất nhiều fan hâm mộ, trong đó đa số là mấy cô gái rất trẻ, anh nhớ lúc anh nghe nhóm người Hiroshi nói anh còn không tin, đến khi mấy người kia đưa cho anh xem một số bài viết trên mạng xã hội thì anh mới bất ngờ, sau đó anh cũng chỉ biết cười mà thôi.

Từ trước đến giờ anh chỉ lo tập trung cho công việc, làm gì mà để ý đến mấy chuyện này.

Với lại anh cũng đã có bạn gái, hai người cũng mới vừa đính hôn xong, nếu anh quan tâm đến mấy cô gái khác thì không tốt cho lắm, nghĩ vậy nên Taishi chỉ đành lắc đầu rồi tiếp tục đi lên tầng trên..


Bình luận

Truyện đang đọc