MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Taishi vừa tắm xong, anh cầm lấy điện thoại của mình nằm lên giường, từ hôm qua giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của mấy người Hiroshi.

Taishi nhấn vào hộp thư của Hiroshi, phát hiện ngoại trừ mấy tin nhắn dài dòng ra, còn có một bài báo nữa.

Tiêu đề bài báo chính là bài báo mà Hạ Dương mới vừa xem "Diễn viên Nhật Bản Hiroko kết hôn với đạo diễn nổi tiếng Akira"
Taishi thản nhiên lướt xem bài báo, trong lòng sớm đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.

Hiroko kết hôn thì tốt rồi, sau này cô ấy sẽ có một bến đỗ mới, dù sao cũng sẽ không còn đến tìm anh nữa.

Nói thật, mỗi lần Hiroko xuất hiện trước mặt Taishi, tuy anh không để ý đến nhưng trong lòng vẫn có chút dao động.

Những dao động đó không phải vì tình yêu, nó là vì khó xử, là cảm thấy có lỗi.

Ít nhiều gì anh và Hiroko cũng yêu nhau nhiều năm, đâu phải nói không để ý là sẽ không để ý được.

Nhưng Taishi không muốn Hạ Dương hiểu lầm, cũng không muốn Hiroko ôm hi vọng.

Bây giờ thì tốt rồi, Hiroko kết hôn, sau này hai người họ sẽ có hai cuộc sống khác nhau, cô ấy cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của anh và Hạ Dương nữa.
Taishi đang định gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của Hiroshi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Taishi ngạc nhiên, anh ngồi dậy bước ra ngoài mở cửa.

Người đến là Diễm My, trời lạnh như vậy mà cô ấy mặc một chiếc váy lụa, cổ áo khoét sâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo cardigan bằng len.

Taishi nhíu mày, anh dời mắt mình sang hướng khác, cố tình không nhìn trúng vị trí cổ áo kia.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Taishi vẫn lạnh nhạt như cũ.
Diễm My nhìn thái độ của Taishi, cô có hơi bối rối, giọng nói lắp bắp "Anh...anh đã ngủ chưa?"
Taishi khó hiểu nhìn cô, nếu anh ngủ rồi thì đứng đây làm gì? Nhưng ngoài mặt Taishi vẫn lịch sự trả lời "Vẫn chưa?"
Diễm My kéo kéo hai vạt áo của mình, cô nhẹ nhàng nói "Bên ngoài lạnh quá, anh cho em vào phòng anh ngồi nói chuyện được không?"
Taishi lại nhíu mày nhìn cô, anh khẽ lắc đầu "Như vậy không tiện cho lắm, cô có chuyện gì gấp không? Nếu không gấp thì về phòng đi, ngày mai lại nói."
Diễm My có chút mất hứng, cô nhìn thoáng qua Taishi, cố gắng phô bày ra dáng vẻ yếu ớt cùng quyến rũ của mình, nhưng hình như Taishi không có chú ý cho lắm.

Diễm My bắt đầu hoài nghi bản thân mình, chẳng lẽ cô không đủ đẹp, không đủ quyến rũ hay sao?"
Taishi có vẻ mất kiên nhẫn, anh hỏi lại "Có chuyện gì không?"
Diễm My hoảng hốt, cô mím môi sau đó cất giọng hỏi "Em chỉ hơi thắc mắc là anh đến đây tìm ai thôi? Em cũng quen biết khá là nhiều bạn bè ở đây, nếu có thể em sẽ giúp anh hỏi thăm."
Taishi lắc đầu "Không cần đâu, tôi tìm được rồi.

Cảm ơn cô nhé."
Diễm My sửng sốt "Anh tìm được rồi sao? Là ai vậy?"
Taishi hơi khó chịu vì Diễm My quá tò mò, nhưng tính tình anh hòa ái nào giờ rồi, vì vậy chỉ có thể bình tĩnh nói "Tôi và vợ tôi có một số hiểu lầm, cô ấy giận tôi nên đến đây.

Bây giờ tôi tìm được cô ấy rồi, à chính là cô gái đi chung với tôi lúc chiều đấy."
Vợ sao?

Diễm My như không thể tin, cô mở to mắt nhìn Taishi "Anh nói...chính là Hạ Dương sao?"
Taishi gật đầu, nhắc đến Hạ Dương đôi mắt anh thấp thoáng nét dịu dàng.
Diễm My như bong bóng bị xì hơi, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Cũng may cô ấy còn có tự trọng, chỉ thấy Diễm My cố gắng mỉm cười nói với Taishi "Vậy thì tốt rồi, em về phòng đây." Nói xong liền quay người rời đi.
Taishi nhìn nhìn cô ấy vài giây, sau đó đóng cửa đi vào trong.

Trong lòng Taishi cũng lờ mờ đoán được lý do Diễm My đến tìm mình.

Anh cười khổ, khi không bản thân lại dính thêm một nợ đào hoa, phải chi vợ anh cũng đến tìm anh như vậy thì tốt rồi.
Taishi lắc đầu, anh quay lại giường, nhưng chưa kịp đặt lưng nằm xuống thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Anh nhíu mày nghi ngờ, chẳng lẽ Diễm My quay lại sao?
Ở khách sạn này ngoại trừ Diễm My ra thì Taishi không còn quen biết ai, nhưng mà lúc nãy anh đã nói rõ rồi mà, chẳng lẽ Diễm My còn có việc gì nữa?
Taishi lại lần nữa mang theo sự nghi ngờ đi ra mở cửa.

Lần này nằm ngoài dự đoán của anh, người đến lại chính là Hạ Dương, người vợ mà anh mong nhớ từ lúc về lại khách sạn đến giờ.
Taishi kinh ngạc, anh không tin vào mắt mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của Hạ Dương, anh đau lòng vội vàng kéo cô vào trong phòng.

Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may là anh kiên quyết không để Diễm My đi vào phòng mình, may là Diễm My rời đi rồi Hạ Dương mới đến, nếu không lại không biết tạo ra thêm hiểu lầm gì nữa.
Bên trong phòng của Taishi rất ấm áp, thoang thoảng còn có mùi hương đặc trưng của anh.


Mũi Hạ Dương có chút chua xót, cô hít hít mũi của mình, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Taishi lo lắng, anh rót cho cô một ly nước ấm "Em mau uống vào đi."
Hạ Dương đã lạnh đến mức không còn nói được gì.

Từ nhà Bảo Trân đến đây cũng hơn một cây số, bên ngoài lại mới vừa mưa xong, nhiệt độ sấp xỉ dưới mười độ, Hạ Dương chỉ khoác một chiếc áo của Bảo Trân, thời tiết bên ngoài đã sắp đông cứng cô rồi.
Hạ Dương run run cầm ly nước lên uống vào một ngụm, cả người cô đều lạnh đến không còn tý cảm giác nào.

Taishi đau lòng cực kỳ, anh nắm lấy hai tay của Hạ Dương, vừa xoa vừa thổi hơi vào, giúp cô ủ ấm hai bàn tay.
Taishi lo lắng hỏi "Có chuyện gì vậy? Sao em không gọi anh đến mà phải chạy đến đây? Bên ngoài trời lạnh như vậy mà em không chịu mặc ấm nữa."
Hạ Dương hít hít mũi, cô mở bài báo trên điện thoại đưa cho Taishi xem.
Taishi khẽ mỉm cười "Cái này thì anh biết rồi."
Giọng Hạ Dương có hơi khàn, có lẽ là vì lạnh "Có phải anh vì cô ấy kết hôn rồi mới đến tìm em không?"
Taishi nhíu mày "Em nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ em còn nghi ngờ tình cảm của anh sao?"
Trong lòng Hạ Dương vô cùng buồn rầu, cô khẽ lắc nhẹ đầu nói "Không phải vì cô ấy thì là gì?"
Taishi thở dài, anh ôm lấy Hạ Dương vào lòng "Anh đã nói rồi, anh yêu em là thật mà.

Anh thật lòng đến đây tìm em, không có liên quan đến một vấn đề hay một ai khác cả?"
"Vậy...vậy còn..Hiroko? Chẳng lẽ anh không quan tâm chuyện cô ấy kết hôn sao?"
Taishi cảm thấy đau đầu, anh không hiểu sao từ đầu đến cuối Hạ Dương vẫn cứ chấp niệm và quan tâm đến Hiroko.

Taishi nâng mặt Hạ Dương lên, để cô nhìn vào mắt anh, sau đó dịu dàng nói "Cô ấy kết hôn thì tốt mà, anh cũng có vợ rồi, anh cùng cô ấy có liên quan gì đâu."
Nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Hạ Dương, Taishi nói tiếp "Thật ra cô ấy đã qua lại với người đạo diễn kia trước khi bọn anh hủy hôn rồi.

Em có nhớ tối hôm anh say rượu không, lúc đó tin tức anh và em đi cùng nhau bị đưa lên báo, Hiroko nhìn thấy tin tức đó nên mới đòi hủy hôn với anh.


Sau khi đưa em về phòng, anh liền vội vàng chạy đi tìm cô ấy để giải thích.

Anh đợi cô ấy cả buổi chiều, cuối cùng lại đợi được cô ấy đi cùng người đàn ông khác." Giọng điệu của Taishi rất thản nhiên, anh giống như đang kể một câu chuyện của người khác chứ không phải là của mình.
Hạ Dương kinh ngạc, cô không ngờ người phản bội chính là Hiroko, ban đầu khi Hiroko xuất hiện trước mặt bọn họ, thái độ của cô ấy rất kiên quyết, cô ấy nói còn yêu Taishi rất nhiều, cô ấy nhất định sẽ giành lại Taishi.

Vì điều này mà khiến cho Hạ Dương thương tâm muốn chết, cô cứ nghĩ chính bản thân cô đã cướp đi mất hạnh phúc của Hiroko.
"Nhưng mà Hiroko nói rất yêu anh, cô ấy yêu anh như vậy sao có thể phản bội anh."
Taishi véo véo khuôn mặt vẫn còn hơi lạnh của Hạ Dương "Cô ấy muốn nhận được vai chính trong bộ phim cô ấy đang đóng, vì vậy nên mới qua lại với đạo diễn"
Tin tức này khiến Hạ Dương không thể tin nổi.

Trong ký ức của Hạ Dương, Hiroko là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, sao có thể vì một vai diễn mà hi sinh thân mình như vậy.
Taishi thở dài "Đều là tại anh, trong lúc anh và cô ấy còn chưa chia tay, anh lại đi động lòng với em.

So với cô ấy, anh cũng có khác gì đâu.

Vì cảm thấy có lỗi nên anh mới mặc kệ cô ấy tùy hứng, mới nhận lời giúp đỡ cô ấy.

Nhưng cuối cùng lại khiến em tổn thương, khiến cho con chúng ta phải mất đi, tất cả đều là tại anh..." Giọng của Taishi nhỏ dần, Hạ Dương còn nghe được anh đang nức nở.

Khóe mắt cô đã sớm ướt, Hạ Dương ngẩng mặt nhìn Taishi, nhìn thấy anh khi nhắc đến chuyện đau lòng của hai người họ thì rơi nước mắt.
Hạ Dương đưa tay lau đi giọt nước mắt của Taishi, cô thút thít nói "Mọi chuyện đã qua rồi."
Taishi lại xoa mặt cô "Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc