MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Taishi bước lại chỗ hai người họ, cảm xúc của anh đã ổn định hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng không còn vẻ thâm trầm hay khó chịu nữa.

"Em đã xong việc chưa?"
Hạ Dương kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Taishi đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười của anh còn có vẻ có ý tứ khác.

Hạ Dương vội vàng gật đầu "Đã xong rồi."
Taishi lại mỉm cười "Vậy chúng ta đi về nhà thôi."
Takeshi kinh ngạc, anh âm thầm đánh giá Taishi từ dưới lên trên.

Phát hiện người này có vẻ lớn hơn Hạ Dương nhiều tuổi, dù vậy anh ta vẫn còn rất phong độ, khuôn mặt vừa đẹp trai lại vừa hòa ái.

Nhìn thoáng qua có vẻ rất quen mắt, nhưng Takeshi không nhớ đã gặp người này ở đâu.

Nghe cách nói chuyện của anh ta, xem ra có mối quan hệ rất thân với Hạ Dương.

Nhưng sao lại chưa bao giờ nghe Hạ Dương nhắc gì đến người này nhỉ?
Hạ Dương dù ngốc đến mấy cũng nhận ra bầu không khí khó xử hiện tại, cô xoay người nói với Takeshi "Hôm khác chúng ta cùng đi ăn nhé, bây giờ em phải về rồi."
Takeshi không trả lời cô mà hỏi lại "Đây là bạn của em sao?"
Hạ Dương bị hỏi thì không biết trả lời như thế nào, cô thật sự không dám giới thiệu đây là chồng của cô.

Taishi nhướng mày nhìn Hạ Dương, anh cũng rất muốn biết cô sẽ giới thiệu anh với người khác như thế nào.

Trán Hạ Dương đổ đầy mồ hôi, cô lắp bắp nói "Đây...đây là...là bạn ở cùng nhà với em." Cô thật sự không nói ra được từ chồng kia.

Taishi trợn mắt, Takeshi thì kinh ngạc.


Hai người đàn ông nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Hạ Dương vội vàng cầm túi của mình "Em đi về trước nha, hẹn gặp lại anh vào ngày mai."
Noi xong liền bước lại trước mặt Taishi cười gượng nói " Mình về thôi."
Ra đến cửa Taishi liền kéo tay Hạ Dương lại hỏi "Ngày mai em còn định gặp lại cái người đó sao?"
Hạ Dương hơi sợ, cô nhìn Taishi mấy giây mới có thể nói "Anh ấy cũng coi như là đồng nghiệp của em, bởi vì em làm việc tại nhà nên mới phải thông qua anh ấy chuyển tài liệu đến công ty."
Hạ Dương như nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng nói với Taishi "Hay là em đến công ty anh ấy làm chính thức luôn nhỉ, đỡ phải làm phiền đến anh ấy."
Taishi trả lời ngay "Không được."
"Sao lại không được?" Hạ Dương nhíu mày hỏi.

Thật ra cô biết bản thân nếu làm việc tại nhà như vậy mãi cũng không phải là cách, tiền lương lại không cao.

Nếu cô đi làm tại công ty thì khác, tuy rằng sẽ có những lúc phải tăng ca làm thêm giờ, nhưng lương lại ổn định, sau này cô cũng có vốn riêng để tự lập.

Taishi vẫn lắc đầu "Không được, làm ở công ty rất cực." nhưng trong lòng Taishi lại âm thầm lo lắng, anh thật sự sợ Hạ Dương đến công ty làm rồi quen biết rộng rãi, không khéo lại bị người khác để mắt tới.

Anh có thể tin chuyện Hạ Dương thích anh là thật, nhưng anh không tin mấy người đàn ông ngoài kia, anh sợ cô vợ bé nhỏ này của anh sẽ bị người ta lừa đi mất.

Hạ Dương chậm rãi trấn an Taishi "Nếu không cực thì làm sao gọi là đi làm.

Bất cứ công việc gì cũng vậy, đều có cái giá của nó, em làm cực thì tiền lương sẽ cao hơn"
Ngưng một chút Hạ Dương lại nói tiếp "Em cũng không thể sống dựa vào anh được, em cũng cần tự lập mà."
Taishi cảm thấy lòng mình như đang nghẹn một thứ gì đó.

Anh nhìn Hạ Dương, khuôn mặt của cô có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều, đôi mắt cũng không còn ánh sáng rạng ngời như lần đầu tiên anh gặp.

Từ bao giờ đối với cô cuộc sống này lại khó khăn đến vậy.


Nếu nói trước kia cô được gia đình bảo bọc, sống một cuộc sống sung sướng, thì hiện tại cô cũng còn có anh mà.

Anh không dám nói mình giàu có, nhưng ít nhất lương của anh có thể nuôi sống được anh và cô, còn có thể nuôi tốt là đằng khác.

Vậy sao cô cứ phải mãi quan tâm đến chuyện tiền bạc, trừ phi trong lòng cô không coi anh là chồng, cũng không muốn dính dáng chuyện tiền nong với anh.

Taishi biết có thể Hạ Dương vẫn chưa tin tưởng anh, cũng không dám đặt niềm tin vào anh, vì vậy cô mới lo lắng dành dụm như vậy.

Cảm giác chua xót từ tim lan rộng ra cả tay chân, Taishi nắm lấy tay Hạ Dương nói "Tôi nuôi em, tiền của tôi cũng là của em.

Sao này đừng nghĩ đến chuyện phải kiếm tiền thêm hay sống tiết kiệm gì cả, em cứ làm những việc em thích, muốn mua gì thì cứ mua.

Tôi là chồng em, tôi có thể lo cho em được một cuộc sống tốt."
Hạ Dương mỉm cười, cô nói đùa với Taishi "Anh có biết câu nói không đáng tin nhất của đàn ông chính là câu gì không? Chính là câu "Anh nuôi em" đó."
Nhìn thấy Taishi nhíu mày định phản bác, Hạ Dương liền nắm tay anh cười nói "Được rồi, chuyện đó tính sao đi.

Chúng ta về thôi, em đói bụng rồi."
Hạ Dương không muốn tranh chấp với Taishi mấy chuyện này.

Cô hiểu rõ thứ gì là của mình và thứ gì không thuộc về mình.

Cô cũng biết rõ những lời Taishi nói kia xuất phát từ trách nhiệm của anh, nhưng cô thật sự không cần.

Từ những chuyện đã qua Hạ Dương hiểu rõ, cô và Taishi giống như một ngọn nến đang cháy trong gió, không khéo có thể bị gió thổi tắt đi.


Taishi và Hiroko mới là một cặp hoàn hảo, họ yêu nhau được người nhà ủng hộ, bạn bè đồng tình.

Còn cô thì khác, đi đến bước đường này, tại nơi này, cô ngoại trừ Taishi ra thì có được gì nữa.

Ba mẹ anh biết cô sao? Bạn bè anh sẽ nhìn nhận cô sao?
Đừng hỏi sao Hạ Dương lại thiếu tự tin đến vậy, nhưng đây thật sự là sự thật, có thể cô không thuộc về nơi này, Taishi có lẽ cũng không phải là của cô.

Hôm nay Hiroko có thể tìm đến tận nhà, vậy thì ngày mai, ngày mốt cũng sẽ có thể.

Cô vẫn chưa quên câu nói sẽ giành lại Taishi kia của Hiroko.

Taishi có thể chịu đựng được sao? Anh yêu Hiroko lâu như vậy, anh có thể không mềm lòng được sao?
Hạ Dương biết rõ vị trí của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải trả lại những thứ không thuộc về mình.

Vậy nên, thay vì hiện tại đặt niềm tin vào quá nhiều, thì cô lại lựa chọn thu mình lại, cô tự tìm cách để có thể nuôi sống bản thân, dự phòng cho một ngày nào đó cô sẽ phải rời đi.

Nếu đã đi theo con đường này thì Hạ Dương sẽ không hối hận, nhưng thứ khiến cô bận lòng nhiều hơn chính là ba mẹ cô.

Nếu cô ly hôn quay trở về, có thể ba mẹ vẫn sẽ chứa chấp cô, nhưng họ sẽ rất đau lòng, cũng sẽ không biết đối mặt với dòng họ ra sao.

Vì vậy dù thế nào đi nữa Hạ Dương cũng sẽ không dùng bộ dạng trắng tay, vừa đáng thương vừa tàn tạ quay về nhà.

- ---
Bữa cơm tối rất đơn giản, bởi vì đồ ăn tươi ở cửa hàng tiện lợi không nhiều, nên Taishi cũng chỉ có thể nấu vài món như canh đậu miso, trứng rán cùng bắp cải, ăn với mì udon.

Hạ Dương về tới nhà liền bị Taishi bảo đi tắm, anh sợ cô tắm tối sẽ không tốt, cô lại không thích sấy tóc, vậy nên tắm sớm thì tóc cũng sẽ nhanh khô hơn.

Hạ Dương vừa tắm xong bước ra đã nhìn thấy một đôi dép vải mang trong nhà đặt ngay cửa.

Cô còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe Taishi nói.


"Em mang dép vào để lạnh.

Ngồi đợi tôi một chút."
Hạ Dương nhìn nhìn, sau đó xỏ chân mình vào, cảm giác ấm áp dưới chân khiến cô mỉm cười.

Cô tiến lại chỗ Taishi hỏi "Dép này là của anh sao?"
"Không, là tôi mua cho em."
Hạ Dương "À" một tiếng, sau đó bước lại "Cần em giúp gì không?"
Taishi lắc đầu "Không cần đâu, cũng xong rồi"
Taishi mang ra hai đĩa mì udon lạnh, bên trên còn trang trí thêm một nửa quả trứng, một chút mè cùng rong biển.

Hạ Dương tự nhiên cảm thấy trong nhà có đàn ông biết nấu ăn thật sự rất tốt.

Từ nhỏ ba cô luôn nói cô phải học nấu ăn, phụ nữ mà không biết nấu cơm thì sẽ không lấy được chồng.

Không phải bây giờ cô đã có chồng rồi sao? Mặc dù cô không biết hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng thôi, có thể được ở bên cạnh Taishi thêm một chút thì cô đã vui lắm rồi.

"Lại suy nghĩ gì đó? Em mau ngồi xuống ăn tối đi." Taishi xếp bộ đũa muỗng qua cho Hạ Dương, bản thân anh cũng ngồi vào ghế.

Thấy Hạ Dương cứ ngẩn ngơ anh liền khó hiểu mà gọi cô.

Hạ Dương nghe xong liền mỉm cười ngồi xuống, cô bắt đầu cầm đũa lên ăn thử từng món.

Cứ tưởng bữa ăn sẽ lại im lặng như mọi khi, không ngờ lần này là Taishi chủ động lên tiếng "Ngày mai Hiroshi sẽ đến chơi.".

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Hạ Dương sửng sốt "Vậy phải làm sao đây? Em có cần trốn đi không?"
Taishi nhíu mày "Em trốn làm gì? Em là vợ tôi, bạn tôi đến chơi thì sao em phải trốn?.


Bình luận

Truyện đang đọc