MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa được mở ra, Taishi và những người khác liền bước nhanh đến.

Hạ Dương lúc này nhắm nghiền hai mắt, trên mặt còn đang gắn ống oxy, được bác sĩ đẩy ra bên ngoài.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói "Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì sinh non nên sức khỏe rất yếu, chúng tôi đã cố gắng cấp cứu, còn việc khi nào bệnh nhân có thể tỉnh lại vẫn chưa nói trước được."
Taishi ngẩn người nhìn Hạ Dương, dáng vẻ của cô bây giờ rất yếu ớt, rất khác so với dáng vẻ tràn đầy sức sống trước kia.

Hiroshi tiến lên vỗ vai an ủi anh, mọi người đều hỗ trợ đưa Hạ Dương đến phòng bệnh.
Sau khi ghim kim tiêm truyền nước và thuốc cho Hạ Dương xong, bác sĩ nói tiếp "Cơ thể của bệnh nhân rất yếu, trong thời gian này có thể xảy ra nhưng triệu chứng như sốt, nói mê, thậm chí sẽ co giật.

Mong người nhà có thể chú ý nhiều hơn."
Hiroshi tiến lên gật đầu với bác sĩ "Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy."
Konta đã làm thủ tục nhập viện xong, lúc này cũng vừa mở cửa bước vào.

Bác sĩ nhìn bảy người đàn ông cao lớn trong phòng, kín đáo thở dài một cái, ông nghĩ có thể đã xảy ra sự cố nào đó, chứ bảy người này sao lại không thể bảo vệ được cô gái yếu ớt kia.

Bệnh viện mà bọn họ đang ở chính là bệnh viện lớn nhất Tokyo, căn phòng đang ở cũng là phòng cao cấp được chăm sóc đặt biệt, vì vậy so với phòng bình thường lớn hơn rất nhiều.

Căn phòng còn đầy đủ tiện nghi, ghế sô pha cũng lớn và êm hơn những bệnh viện khác nhiều.

Căn phòng rộng như vậy nhưng lúc này lại chứa cùng lúc bảy người đàn ông cao lớn, tính luôn cả chiếc giường bệnh của Hạ Dương, khiến cho diện tích căn phòng phút chốc trở nên chật hẹp.

Taishi muốn tiến lên sờ vào mặt Hạ Dương, nhưng sau đó chợt khựng lại, bàn tay của anh lúc này đầy máu, vết máu khô đã chuyển sang một màu sẫm nhức mắt.

Mashaki bước đến vỗ vai anh nói " Cậu đi rửa tay đi."
Taishi quay đầu nhìn Mashaki, đôi mắt của anh ảm đạm, mơ hồ còn nhìn thấy hơi nước.

Mọi người trong phòng đều im lặng, trái tim của họ cũng nặng trịch, nhìn thấy dáng vẻ của Taishi ai nấy đều cảm thấy vô cùng có lỗi.

Tất cả là tại bọn họ, nên mới khiến cho Hạ Dương gặp bất hạnh như vậy.
Taishi chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, anh nhìn khuôn mặt mình trong gương, lại nhìn vào hai bàn tay đầy máu một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng mở vòi nước ra rửa tay.


Từng cái cọ sát khiến cho vết máu dần loãng ra, cả bồn nước bây giờ đã là một màu đỏ thẫm.

Mỗi một lần xoa tay là mỗi lần tim Taishi như bị ai bóp chặt, những vết máu này nói đúng hơn chính là đứa nhỏ của anh và Hạ Dương, vết máu bị nước rửa trôi đi, cũng giống như chính anh đã vô tình giết đi đứa con của hai người.

Một giọt, rồi hai giọt, từng giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, Taishi khóc, anh cảm thấy bản thân chính là một người đàn ông vô cùng tệ bạc.

Anh từng nói thích Hạ Dương, từng nói sẽ đưa cô về gặp bố mẹ mình, từng nói sẽ làm lễ cưới với cô, từng nói sẽ công khai cho tất cả mọi người biết hai người là vợ chồng, nhưng cuối cùng những thứ anh làm lại hoàn toàn ngược lại, anh không cho cô được hạnh phúc, đã vậy còn khiến cho cô tổn thương hết lần này đến lần khác.

Taishi không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt của anh lại liên tục rơi, nước mắt rơi vào dưới vòi nước, hòa lại với màu đỏ của máu kia, cuối cùng tất cả đã bị cuốn trôi đi, giống như một lời tiễn biệt của anh dành cho đứa nhỏ.
Taishi không biết sẽ phải đối mặt với Hạ Dương như thế nào, sẽ phải nói với cô về đứa nhỏ ra sao? Hạ Dương sao có thể chịu đựng được chuyện này, cô làm sao có thể chấp nhận được việc con của mình đã không còn nữa?
Cuối cùng chỉ còn Taishi ở lại bệnh viện, sáu người còn lại đều trở về để sắp xếp công việc, mọi người chia nhau ra, người đến câu lạc bộ xin nghĩ phép cho Taishi, người giúp chuyển đồ của Hạ Dương và Taishi đến bệnh viện, người mua đồ ăn, người đi trả tiền viện phí, tất cả mọi người đều âm thầm chuộc lỗi, họ biết lỗi lầm của họ chưa chắc sẽ được Hạ Dương tha thứ, nhưng chỉ hi vọng có thể góp sức giúp đỡ cô có thể trải qua được giai đoạn này.
Hạ Dương hôn mê hết một ngày một đêm, bác sĩ đến kiểm tra còn phải lắc đầu, ông ấy nói với Taishi "Bây giờ nhịp tim của bệnh nhân rất yếu, có thể tỉnh lại được hay không vẫn phải phụ thuộc vào ý chí của cô ấy." Nhưng ý chí của cô ấy hình như không có, dáng vẻ mặc dù hôn mê nhưng vẫn rơi nước mắt kia chính là biểu hiện của sự đau khổ.

Bác sĩ nhìn biểu cảm của Taishi, cuối cùng không thể nhẫn tâm nói ra mấy từ "Người nhà nên chuẩn bị tâm lý." Ông chỉ đành thở dài nói "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, có bất cứ chuyện gì cứ tìm tôi hoặc có thể nhấn nút gọi y tá."

Lại lần nữa Hiroshi giúp Taishi tiễn bác sĩ đi ra cửa, có lẽ bây giờ Taishi đã không còn bất kỳ sự tỉnh táo nào rồi.
Hiroshi bước vào, nhìn thấy Taishi đang ngẩng người nắm tay Hạ Dương, đôi mắt của anh đã đầy tơ máu.

Mấy ngày trước bọn họ còn trêu anh từ khi có vợ cả người đều sáng sủa hơn, không ngờ chỉ mới mấy ngày sắc mặt của anh đã ảm đạm không còn sức sống.
Hiroshi bước đến nói "Cậu mau đi nghĩ ngơi đi." Không biết Taishi đang nghĩ gì, Hiroshi phải gọi mấy lần anh mới có phản ứng lại.

Hiroshi thở dài "Từ hôm qua đến giờ cậu đã không ăn gì rồi, cũng không chịu nghĩ ngơi.

Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ ngã xuống, lúc đó ai sẽ là người chăm sóc cho cô ấy?"
Taishi nhìn Hiroshi, môi anh khẽ mấp máy "Có phải tôi tệ bạc lắm không?"
"Không phải một mình cậu, tất cả chúng tôi đều có lỗi."
Taishi khẽ lắc đầu "Không đâu, tôi là chồng cô ấy, là người nên chăm sóc và bảo vệ cô ấy mới đúng."
Không biết có phải Hạ Dương đang gặp ác mộng hay không, khóe mắt cô lại tràn ra một giọt nước mắt.

Taishi vội vã lau cho cô, giọng nói thê lương cất lên "Niki ngoan, em đừng khóc, có thể mở mắt ra nhìn anh được không?"
Đáp lại Taishi vẫn là sự im lặng, Hạ Dương ngoại trừ rơi nước mắt ra đã không còn bất kỳ phản ứng nào khác.

Hiroshi không khuyên được, anh rót một ly nước để lên bàn "Cậu uống nước trước đi, tôi đi ra ngoài mua gì đó cho cậu ăn."

Hiroshi vừa ra đến cửa bệnh viện đã gặp ngay Hiroko đang bước vào, cô ấy vẫn vậy, vẫn mặc một chiếc váy ôm sát người, mang một đôi giày cao gót, tiếng cao gót vang lên khiến cho mấy người đàn ông đi gần đó đều xoay mặt lại nhìn.

Hiroko vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mấy người bọn họ, lúc ấy cô là bạn gái của Taishi, là một cô gái vui vẻ, tự tin, khiến ai nấy đều có hảo cảm.

Hiroshi cũng từng xem Hiroko như em gái mình, so với mấy người Mashaki, anh là người hay trò chuyện với cô nhiều nhất.

Không hiểu sao bây giờ khi nhìn thấy cô, Hiroshi lại cảm thấy gai mắt, nhớ đến dáng vẻ không còn sức sống của Hạ Dương, còn có đứa bé xấu số đã mất đi nữa.

Đó rõ ràng là một sinh mệnh! Sao có thể nói mất là mất đi như vậy chứ? Không chỉ có Hạ Dương cùng Taishi, bản thân anh là một người ngoài còn cảm thấy khó chấp nhận được.

Vậy mà Hiroko vẫn chưa hiểu sao? Hôm qua cô ấy gọi cho Konta hỏi thăm, rõ ràng Hiroshi nghe được Konta nói cho cô ấy biết mọi chuyện, vậy mà bây giờ cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Một chút xấu hổ cùng tội lỗi đều không có sao?
Hiroshi lạnh lùng chặng lại bước chân của Hiroko "Sao em lại đến đây?"
Nhìn thấy người trước mặt là Hiroshi, Hiroko có chút sửng sốt, cô cất giọng "Anh Hiroshi, Niki cô ấy thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?"
Mặc dù khó chịu nhưng giọng nói của Hiroshi vẫn như cũ "Vẫn chưa tỉnh, sức khỏe cô ấy rất yếu." Nhìn thoáng qua Hiroko, Hiroshi nói tiếp "Tốt nhất là bây giờ em đừng nên vào, Niki mất đi đứa bé, trong lòng Taishi cũng khó chịu rất nhiều, người cậu ấy không muốn gặp nhiều nhất lúc này chính là em.".


Bình luận

Truyện đang đọc