MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Hạ Dương thu hết biểu cảm của Diễm My vào trong mắt, cô biết cô gái này để ý đến Taishi, vì vậy lạnh nhạt hỏi lần nữa "Cô đến đây có chuyện gì không?"
Diễm My hoàn hồn, cô nhìn Hạ Dương, vài giây sau mới cất giọng nói "Tôi đến để tạm biệt Taishi, tôi phải về rồi."
"Ồ, vậy cô về cẩn thận.

Khi nào anh ấy thức dậy tôi sẽ nói lại cho anh ấy biết."
Diễm My đang định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại mím môi gật đầu "Vậy tôi đi đây." Nói xong còn lưu luyến nhìn người trong phòng thêm lần nữa, rồi mới xoay người đi.
Hạ Dương khó chịu đóng sập cửa, tiếng động khá lớn khiến Taishi lại tỉnh giấc.

Anh đưa mắt nhìn qua Hạ Dương, thấy vẻ mặt cô không vui, trên người lại mặc đầy đủ quần áo, anh khó hiểu hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Dương nhìn bộ dạng mơ màng của anh, cô thở dài nói "Dậy đi, em đói bụng rồi." Cô biết Taishi không có ý gì với Diễm My, dù sao cũng là người ta thích chồng cô, cô đâu thể lôi chuyện này ra mắng anh được.
Taishi lại vùi đầu vào trong chăn, làm như không nghe thấy.

Hạ Dương đen mặt, cô bước lại kéo chăn ra "Anh có nghe không? Em nói là em đói."
Giọng nói của Taishi mang theo vẻ ngáy ngủ "Ừm...anh nghe rồi."
Hạ Dương không ngờ Taishi lại có thêm mặt này.

Sao lúc trước cô không nhìn ra được chồng cô còn có mặt trẻ con như vậy chứ?

Không chỉ Hạ Dương không ngờ, đến Taishi còn cảm thấy khó hiểu đây.

Trong mắt anh Hạ Dương từ trước giờ là người hiền lành, anh nói gì cô cũng sẽ gật đầu nghe theo, chưa bao giờ thấy cô ương ngạnh và cá tính như thế này.

Nhưng Taishi lại cảm thấy tốt, ít ra cô đã không còn dáng vẻ tự ti như trước nữa, còn việc cô ương ngạnh thì cứ ương ngạnh đi, dù sao anh là chồng cô, việc quan trọng nhất là chăm sóc và chìu theo ý của cô.
Taishi nào biết được đây mới chính là tính cách thật của Hạ Dương, lúc trước cô nhẫn nhịn, cô tự ti, tất cả đều do cô nghĩ chính cô là người cướp mất hạnh phúc của Hiroko.

Nếu cô biết Hiroko đã phản bội trước, Taishi cũng thích cô, thì khẳng định cô sẽ không để mình tổn thương thành cái dạng này rồi.
Taishi mở mắt ra, anh đưa tay xoa xoa mi tâm của mình.

Sau khi đưa xe cho Bảo Trân xong, quay về phòng anh lại cởi hết đồ ra, chỉ mặc đúng một chiếc qu@n lót đi ngủ.

Bây giờ khi Taishi ngồi dậy, chăn rơi ra, đập vào mắt Hạ Dương chính là cơ ngực săn chắc, vòng eo vừa đủ, cơ bụng sáu múi.

Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy, ngủ cũng đã ngủ, chuyện cần làm cũng đã làm, nhưng Hạ Dương vẫn không nhịn được đỏ mặt, cô xoay người sang hướng khác.
Taishi khó hiểu "Sao vậy?"
Hạ Dương che miệng ho khan "Mau mặc quần áo vào đi."
Lúc này Taishi mới phát hiện ra thứ cô để ý, anh cười cười "Ôm cũng đã ôm, sờ cũng đã sờ.

Vậy mà em còn ngại ngùng sao?"
Hạ Dương bị nói trúng, cô thẹn quá hóa giận, liền xoay người nói lớn "Anh có muốn đi ăn không, không đi là em tự đi đó?"
Taishi cầm lấy quần áo của mình, trước khi đi vào nhà vệ sinh còn hôn cô một cái "Đợi anh một chút."
Hạ Dương và Taishi ăn trưa xong liền đến tìm Bảo Trân, lúc này cả nhà cô ấy cũng vừa mới ở nông trại về.

Nhìn thấy hai người vui vẻ nắm tay nhau đi đến, Bảo Trân không nhịn được liền trêu "Sao rồi, tối qua ngủ ngon không?"
Hạ Dương xấu hổ, cô vội vàng tiến lên "Mày đến lấy xe từ lúc nào vậy? Hại tao phải đi bộ về nè."
Bảo Trân lườm cô "Tao ở đây trăm công nghìn việc, mày rảnh rỗi tự dưng lấy xe tao đi, bây giờ còn trách tao lấy xe về.

Không lấy về chẳng lẽ tao đi bộ làm việc à?"
Hạ Dương thấy Bảo Trân tức giận liền cười hi hi, ban đầu cô định lảng sang chuyện khác, không ngờ lại lảng không đúng chuyện.

Bảo Trân nhìn thoáng qua Taishi, sau đó nói với Hạ Dương "Sao rồi, có định khi nào quay về chưa?"
Hạ Dương gật đầu "Sáng ngày mai sẽ về." Lúc nãy cô và Taishi đã nói xong rồi, Taishi còn bận việc nữa nên hai người phải mau chóng quay lại.

Sau đó còn sắp xếp để hai bên gia đình gặp nhau nữa.
Bảo Trân coi như cũng hiểu, cô gật đầu "Vậy mày thu xếp đồ đi, chiều nay ở nhà tao ăn tiệc chia tay."
Buổi chiều Chí Khang và Gia Luân cũng đến, vừa nghe nói Hạ Dương sắp về Gia Luân liền quay sang hỏi cô "Về thật sao? Anh và em còn chưa ghép đôi xong mà."
Hạ Dương không nhịn được muốn lao vào đánh anh ta vài cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Taishi đang ngồi bên cạnh, cô liền thu tay lại cười nói " Anh đi tìm người khác ghép đôi đi, em phải về nhà lấy chồng đây."
Ban đầu Gia Luân nghĩ cô sẽ lao vào đánh anh, hai người có thể thoải mái đùa giỡn nhau như mấy hôm trước.

Nhưng khi phát hiện cô đang e ngại người ngồi bên cạnh, anh lại cười trừ.

Hôm qua Bảo Trân có nói với anh về quan hệ của Hạ Dương và Taishi, hai người họ không phải đơn giản là người yêu với nhau nữa, họ đã đăng ký kết hôn rồi.

Gia Luân âm thầm cảm thấy may mắn vì từ đầu anh đã không để tâm đến lời ghép đôi của Bảo Trân, mặc dù Hạ Dương rất tốt, nhưng anh cảm nhận được bản thân mình không phải là người cô thích.
Sau khi ăn tiệc chia tay xong, tối hôm đó Hạ Dương mang hành lý của mình đến phòng của Taishi, theo như lý do mà Taishi nói chính là tiện để ngày mai có thể bắt xe ra sân bay.
Trước khi rời đi, Bảo Trân kéo tay Hạ Dương vào một góc nói "Tao nói này, tao biết mày yêu anh ta, nhưng nhất định không được để bản thân ủy khuất.

Anh ta đẹp trai như vậy, nếu cái cô người yêu cũ gì đó không tìm đến thì cũng sẽ có người khác tìm đến, điển hình là cái cô Diễm My mới rời đi kia kìa."
Hạ Dương hiểu Bảo Trân muốn nói cái gì, cô gật đầu nói "Tao biết mà, người đàn ông của tao, người khác muốn tranh cũng phải nhìn xem tao có đồng ý không đã chứ."
Bảo Trân nghe xong thì sửng sốt "Ồ, sao tự nhiên lấy lại tự tin rồi? Bộ dạng khép nép, buồn bã cùng tự ti mấy ngày qua đâu?"
Hạ Dương vẫn chưa kể cho Bảo Trân nghe bên trong chuyện của cô và Taishi còn có nội tình khác, nhưng bây giờ nói cũng không tiện, vì vậy chỉ có thể nói "Có thời gian tao kể cho mày nghe.


Nói tóm lại là tao không phải là người đi cướp chồng sắp cưới của người khác nữa nên không cần phải tự ti.

Cái cô Hiroko kia là người phản bội Taishi trước, cô ấy không có tư cách gì đòi lại anh ấy nữa, anh ấy bây giờ là của tao rồi."
Bảo Trân nghe có chút khó hiểu, cô ngơ ngác hỏi "Còn có chuyện vậy sao?"
Hạ Dương gật đầu "Ừ, nên đợi khi nào rảnh tao kể cho nghe." Nói xong thì kéo tay Bảo Trân quay lại.

Từ nãy giờ Taishi và ba mẹ Bảo Trân vẫn đứng nhìn nhau, Chí Khang và Gia Luân đã về từ sớm, hai vị phụ huynh không biết nói tiếng Anh, Taishi cũng không biết nói tiếng Việt, vì vậy ngoại trừ nhìn nhau cười thì cả ba người đều không biết nói gì.
Bảo Trân và Hạ Dương quay lại, Bảo Trân hắng giọng dùng tiếng Anh nói với Taishi "Anh nhớ chăm sóc cô ấy cho tốt đó, đừng ức hiếp cô ấy nữa.

Nếu không tôi sẽ bảo Gia Luân đi cướp cô ấy về.

À anh biết Gia Luân mà đúng không? Anh ta cũng rất thích Hạ Dương đó."
Hạ Dương đen mặt, cô cầm lấy túi của mình rồi nói "Mày đừng nói lung tung nữa." Sau đó quay sang nói với ba mẹ Bảo Trân "Con cảm ơn cô chú đã chăm sóc cho con thời gian qua, bây giờ con phải về nhà rồi."
Mẹ của Bảo Trân gật đầu cười "Có gì đâu mà cảm ơn, sau này có dịp thì cứ lên đây chơi với cô chú."
Hạ Dương lễ phép gật đầu "Dạ..."
Tạm biệt mọi người xong, Hạ Dương và Taishi liền nắm tay nhau rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc