MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Sáng hôm sau Hạ Dương dậy rất sớm, không phải vì cô không muốn ngủ tiếp mà là bụng khó chịu.

Vừa mở mắt ra cảm giác buồn nôn liền ập đến, Hạ Dương vì sợ Taishi thức giấc mà không dám cử động mạnh, cô chỉ có thể cố gắng kiềm nén, từ từ tốc chăn lên mà đi vào nhà vệ sinh.

Thức ăn từ ngày hôm qua đã được tiêu hóa hết, Hạ Dương lúc này chỉ có thể nôn khan, cảm giác muốn nôn mà không nôn được khiến cô càng thêm khó chịu.

Có vẻ tiếng xả nước hơi lớn làm cho Taishi tỉnh giấc, anh nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, sau đó mới xoa xoa hai mắt mình ngồi dậy.

Vừa lúc này Hạ Dương cũng bước ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cảm giác bức bối tối qua lại lần nữa ùa về, Hạ Dương liền nhìn sang hướng khác, sau đó bước lại mở rèm cửa sổ ra.

Bên ngoài mặt trời cũng vừa ló dạng, có một vài tia nắng nhẹ nhàng rọi vào trong phòng, Hạ Dương mở luôn cửa ban công rồi bước ra ngoài.

Vừa ra đến cửa cô đã không nhịn được mà hắt hơi hai cái, Taishi nhìn thấy vậy vội vàng mang áo khoác ra cho cô.
Anh khoác áo lên sau đó tiến lại ôm lấy cô từ phía sau, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ "Vẫn còn khó chịu sao?"
Hạ Dương không biết anh hỏi cô khó chịu về mặt nào, về tinh thần hay là vì thể xác, bất quá ở phương diện nào cô cũng đều khó chịu hết.

Hạ Dương chỉ khẽ lắc đầu mà không trả lời, ánh mắt cô dần dần nhìn về phía xa hơn.
Taishi hôn nhẹ vào má cô nói " Ngày mai chúng ta trở về nhà nhé?"
Trong lòng khẽ động, cuối cùng cũng có thể trở về nhà, Hạ Dương đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô khẽ gật đầu với Taishi.

Sáng nay mấy người trọng tài đều phải đến câu lạc bộ để bàn giao việc.

Hạ Dương cùng hai bố con Hiroko ngồi ở quán cà phê gần đó để đợi.

Bụng Hạ Dương không tốt, cô cũng không ăn sáng mà chỉ gọi một cốc sữa ấm.

Hai bố con Hiroko vẫn như cũ, hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Vì hôm nay sẽ đi Odaiba chơi nên Hạ Dương không mang theo máy tính, nhưng vì sợ bị dồn việc nên cô mang theo máy tính bảng của mình cho gọn.

Nhân lúc mấy người kia còn chưa đến, Hạ Dương lấy máy tính ra bản ra bắt đầu xử lý một số việc đơn giản.

Bố của Hiroko tỏ vẻ rất quan tâm, nhìn thấy cô tập trung làm việc ông liền hỏi "Hôm nay vẫn phải làm việc sao?"
Hạ Dương lễ phép nói "Dạ vâng, cháu còn nhiều việc phải xử lý ạ."
"Còn trẻ như vậy đã biết tập trung làm việc rồi.

Lúc con bé Hiroko nhà ta bằng tuổi cháu vẫn còn đang ngửa tay xin tiền bố nó đấy."
Hạ Dương đã quá quen với mấy câu nói kiểu này của ông rồi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nên cô chỉ cười cho qua mà thôi.
Nói thêm vài câu tán gẫu thì nhóm người Taishi cũng đến, mọi người bắt đầu lên xe đi đến trung tâm Odaiba.


Bởi vì đang diễn ra lễ hội nên ở đây rất đông vui, vừa bước vào đã bị không khí náo nhiệt làm cho choáng ngợp.

Bố của Hiroko đi ở giữa, Taishi và Hiroko mỗi người một bên, ba người vừa đi vừa cười nói với nhau rất vui vẻ.

Tiếp đó là mấy người Mashaki, Yushiro, Konta, Junji, Hạ Dương và Hiroshi, Akanji đi cuối cùng.

Dọc theo đường đi Hiroko luôn miệng nói gì đó, khiến cho người trầm lặng mấy ngày nay là Taishi cũng bật cười, bố của cô ấy hiển nhiên là người vui vẻ nhất, ông vừa chỉ hướng này vừa nhìn sang bên nọ, còn ra hiệu cho hai người trẻ hai bên nhìn theo, quả thật chính là khung cảnh gia đình hạnh phúc.

Trong lòng Hạ Dương âm ỉ đau, mặc dù vậy vẫn phải cố gắng cười, cô không dám tỏ ra là mình không ổn.

Không biết có phải Hiroko cố ý hay không, mà luôn có những cử chỉ thân mật với Taishi ở phía trước, Hạ Dương không dám nhìn nhiều, cô chỉ có thể đưa mắt sang hướng khác, tùy tiện nhìn ngắm.

Hiroshi đi bên cạnh biết cô không vui, anh liền tìm một vài chủ đề để nói chuyện.
"Em có từng tham gia mấy lễ hội như vậy chưa?"
Hạ Dương khẽ lắc đầu "Chưa, đây là lần đầu tiên em tham gia đó."
Akanji đi bên cạnh cũng lên tiếng "Ở Việt Nam có hay tổ chức lễ hội không?"
Hạ Dương gật đầu "Có chứ, nhưng tùy theo vùng miền sẽ có những lễ hội riêng, lễ hội ở Việt Nam cũng rất đông vui."
Hiroshi và Akanji đều cười "Vậy nếu sau này có cơ hội đến Việt Nam em phải giới thiệu cho bọn anh đấy."

Hạ Dương cũng cười "Được thôi, em rất sẵn lòng."
Cả nhóm người vẫn chưa thể vào trung tâm Odaiba, vẫn còn đang đi dạo ở khung đường tổ chức lễ hội bên ngoài, ở đây ngoại trừ trưng bày vật phẩm và các buổi biểu diễn truyền thống, thì còn có viết thẻ gỗ cầu may mắn và thả đèn hoa đăng, nhưng đèn hoa đăng chỉ được thả lúc hoàng hôn, vậy nên mọi người chỉ đành kéo nhau đến khu vực đền thờ.

Hiroko rất hào hứng mà kéo Taishi cùng bố mình đến nơi bán thẻ gỗ.

Hạ Dương cùng những người còn lại cũng bước đến sạp gỗ bên cạnh.

Mua được thẻ gỗ, Hiroko liền lôi kéo Taishi đến khu vực viết, Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, cô cũng nhìn anh cười cười, sau đó cùng với Hiroshi đến bên một bàn khác.

Gần đó có một ngôi đền nhỏ, lối vào ngôi đền đều có giá để treo thẻ gỗ, Hạ Dương kiễng chân treo chiếc thẻ của mình lên cao, lại nghe Hiroshi bên cạnh nói "Một chiếc thẻ gỗ mà thôi, sao có thể cõng được hết lời cầu nguyện của một người, huống chi bây giờ chúng ta treo lên, một lát sau cũng sẽ có người tháo xuống, chủ yếu vẫn là vui vẻ."
Hạ Dương cười cười nhìn anh "Chuyện này em nghĩ ai cũng biết, chỉ là họ muốn tìm một thứ gì đó để gửi gắm thôi." Nếu thật sự thần linh có thể giúp được những lời cầu nguyện của họ, trên đời này có lẽ sẽ không còn ai phải khổ đau nữa rồi.
Hiroshi đưa mắt nhìn Taishi và Hiroko ở phía bên kia.

Hiroko đang nhờ Taishi treo giúp cô một chiếc thẻ gỗ lên cao, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ, mà nét mặt Taishi đã có chút miễn cưỡng.

Anh thu hồi ánh mắt, im lặng mà thở ra một hơi, tâm tư của Hiroko như thế nào anh ít nhiều cũng có thể hiểu được, bất quá cũng chỉ là cô đang cố chấp, tự mình vùng vẫy mà thôi.

Những lời cần khuyên anh cũng đã khuyên, điều cần nói anh cũng đã nói.

Anh là người ngoài, dù thế nào cũng không thể tham gia sâu vào chuyện của mấy người họ.

Mà Hiroshi nghĩ, dù cho có người khuyên nữa, Hiroko chưa chắc đã nghe.


Nhìn qua Hạ Dương, lúc này trên mặt cô là một mảnh sầu bi, đôi mắt vô hồn mà nhìn chiếc thẻ gỗ vừa mới được treo lên.

Hạ Dương là một cô gái hiểu chuyện, nhưng cũng là một người nhạy cảm, Hiroko lại như vậy, hiển nhiên sẽ khiến cho trong lòng cô khó chịu.
Trên đường lúc này vô cùng đông, người già người trẻ, người nam hay người nữ đều có đủ, đặt biệt là khu vực treo thẻ gỗ, lúc này có rất nhiều người đang đứng, đa phần đều là phụ nữ.

Konta ở phía trước quay đầu lại cười nói "Các cậu mau nhìn phía trước kìa, nhóm người mặt áo Kimono đó, trong đấy có mấy cô gái rất xinh."
Akanji bật cười, anh vỗ vai cậu ta "Cậu còn chờ gì nữa mà không tháo khẩu trang ra đi, bảo đảm sẽ có rất nhiều người vây lại."
Bởi vì thân phận đặt biệt nên mấy người họ đều đeo khẩu trang, Hiroshi và mấy người kia còn đội nón để ngụy trang nữa.

Konta nghe Akanji nói xong liền cười haha, sau cùng vẫn lựa chọn thử tháo khẩu trang của mình ra.
Trong đám đông không biết là ai lên tiếng "Đó có phải là anh trọng tài trong trận đấu ở câu lạc bộ quốc gia mấy hôm trước không?"
Hiroshi thầm than không ổn, anh không ngờ Konta lại chơi lớn như vậy, vội vàng kéo Hạ Dương đi tránh vào một góc.

Cả nhóm trọng tài hầu như đều bị nhận ra, mấy người đi đường đều chạy lại vây quanh xin họ chữ ký.

Mấy người Mashaki đều nhìn Konta bằng ánh mắt oai oán, chuyến đi chơi cứ ngỡ bình yên của bọn họ đã bị anh phá hủy.
Hạ Dương đứng nép bên cạnh Hiroshi, cô nhìn về phía Taishi ở phía xa, lúc này anh còn đang bận che chở cho hai bố con Hiroko.

Đột nhiên lại có người hét lên "Đây không phải là diễn viên Hiroko sao?" Sau đó đến Taishi cũng bị nhận ra, số người vây quanh họ càng ngày càng đông, Hạ Dương còn loáng thoáng nghe ai đó nói "Diễn viên Hiroko và trọng tài Taishi đang hẹn hò sao?"
Hiroshi kêu lên "Không xong rồi." sau đó quay lại dặn dò Hạ Dương đứng im ở đây, anh chạy đến đỡ lấy bố của Hiroko, nhất thời cả con đường đều trở nên hỗn loạn..


Bình luận

Truyện đang đọc