MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Taishi vừa bước ra khỏi phòng tập đã nghe thấy tiếng chuông cửa, theo quán tính anh đưa mắt nhìn về phía phòng Hạ Dương một cái, phát hiện cánh cửa kia vẫn đóng chặt, người bên trong có lẽ vẫn chưa muốn ra ngoài.

Taishi thở dài, anh cầm khăn vừa lau mồ hôi ở cổ vừa bước ra mở cửa, anh cũng rất tò mò không biết ai đến nhà mình vào lúc này.

Taishi không ngờ anh chỉ mới nghĩ đến việc lấy Hiroshi ra làm bia đỡ khi Hiroko xuất hiện thôi, không ngờ cô lại đến nhà anh thật.

Taishi kinh ngạc nhìn Hiroko đang đứng ở cửa, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một tia hoang mang.

Hạ Dương ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô tưởng Taishi đang bận gì đó, mặc dù không biết ai đến nhưng cô vẫn mở cửa phòng đi ra.

Hiroko tiến đến ôm lấy Taishi “Vừa hay em rảnh buổi tối nên đến thăm anh.

Chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”
Hạ Dương vừa mở cửa phòng bước ra đã nhìn thấy cảnh này, cô khựng lại ngay cửa, không biết là nên bước tiếp hay quay ngược lại vào phòng.

Taishi mặc dù sửng sốt nhưng phản ứng cũng rất nhanh, anh vội vàng gở hai tay của Hiroko ra, nhíu mày hỏi “Em làm gì vậy? Sao lại đến đây?”
Hiroko trả lời rất tự nhiên “Em đến thăm anh mà.”
Hạ Dương cũng hoàn hồn lại, cô không nhìn hai người kia nữa mà tiến lại phòng bếp lấy nước uống, tâm trạng cô không tốt, cũng không rảnh đâu mà để ý đến Hiroko.

Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương, thấy cô vẫn bình tĩnh, không hiểu sao anh lại khó chịu, anh vẫn đứng ngay cửa chắn Hiroko lại “Hiện tại anh đang bận, em trở về đi.”

Hiroko tỏ vẻ không vui “Anh bận gì chứ? Chẳng lẽ đón tiếp em như bạn bè cũng không được sao?”
“Em vẫn chưa hiểu vấn đề sao? Anh hiện tại đã có vợ rồi, dù cho em đến với vai trò là bạn bè thì cũng không tốt.

Anh không muốn khiến vợ anh khó xử.” Câu cuối hầu như Taishi muốn nói cho Hạ Dương nghe.

Hạ Dương uống nước xong thì định quay về phòng, lúc cô đi tới vừa hay nghe Hiroko nói “Bạn anh đến nhà chơi mà vợ anh khó xử? Cô ấy không phải hẹp hòi quá rồi sao?” Vừa nói vừa như cô tình nhìn Hạ Dương.

Hạ Dương trong lòng cười chua xót, cô lười chấp nhất, cô cũng biết mình không có tư cách xen vào chuyện của hai người kia.

Cô làm ra vẻ không quan tâm rồi nhanh chóng quay về phòng của mình.

Hiroko không phải là lần đầu đến nhà của Taishi, cô nhìn thoáng qua đã phát hiện Taishi và Hạ Dương ngủ riêng phòng, cô cười thầm trong bụng, sau đó nhân lúc Taishi không chú ý liền lách người đi vào nhà.

Taishi cả kinh, anh vội vàng đi theo vào.

Hiroko rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế ở phòng khách, đôi mắt nhìn lướt qua cả căn nhà, sau đó mỉm cười nói “Lâu rồi không đến đây, cảnh vật vẫn vậy nhỉ? Còn nhớ lần trước đến chúng ta còn cùng nhau nấu ăn rất vui vẻ nữa.”
Taishi nhíu mày, anh ngồi đối diện với Hiroko “Chuyện qua rồi, sau này em đừng nhắc lại nữa.”
Đôi mắt của Hiroko rưng rưng, cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Taishi “Chuyện qua rồi sao? Em cảm thấy nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Taishi à, anh thật sự có thể quên được ngần ấy năm của chúng ta sao? Chúng ta đã từng hạnh phúc đến như vậy, dựa vào đâu bây giờ anh bắt em quên đi.


Vì cô ta sao?”
Taishi mất kiên nhẫn nói “Không phải anh đã nói rõ ràng với em rồi sao? Mọi chuyện đã muộn rồi, em cứ coi như là anh sai đi, chúng ta không thể nào quay lại được nữa.”
“Không, em không can tâm.

Dựa vào cái gì chứ, cô ấy là ai, dựa vào đâu mà cướp mất anh chứ?”
Khuôn mặt Taishi trầm xuống.

Hạ Dương trong phòng cảm thấy không còn nghe nỗi nữa, âm thanh của hai người kia lại không nhỏ, mặt dù đã nấp sau cánh cửa nhưng nó vẫn như một cái gai đâm thẳng vào tim cô.

Hạ Dương biết trước sau gì chuyện này cũng sẽ đến, từ ban đầu Taishi đã không phải là của cô rồi, là do cô cố chấp, đi đến đường ngày hôm nay, cô còn có thể quay đầu sao? Hạ Dương cảm thấy đến cuối cùng cô cũng sẽ phải chọn cách buông bỏ, ban đầu sợ rằng cô sẽ mang thai nên mới chấp nhận rơi vào hoàn cảnh bây giờ.

Hiện tại cơ thể cô không có gì đáng lo lắng cả, cô cũng nên sắp xếp rời đi, trở về cuộc sống trước kia của mình, cũng coi như trả tự do lại cho Taishi.

Cô biết hiện tại Taishi đang rất khó xử, anh phải đối diện với hai người con gái, vậy nên cô thà lựa chọn mình đau khổ chứ không muốn làm ảnh hưởng đến anh nữa.

Hạ Dương xoay người cầm lấy máy tính và đồ dùng của mình bỏ vào túi, cô điều chỉnh cảm xúc sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Taishi còn đang đau đầu, nhìn thấy cô bước ra anh liền đứng dậy “Em định ra ngoài sao?”
Hạ Dương không cảm xúc mà gật đầu.


“Tôi đưa em đi.”
Hạ Dương vừa mang giày vừa nói “Không cần đâu, em tự đi được.

Anh ở nhà tiếp khách của anh đi.”
Từ đầu đến cuối cô không nhìn đến Hiroko, cũng không muốn phải quan tâm đến chuyện của hai người họ.

Lúc Hạ Dương định ra khỏi cửa, bỗng nhiên Hiroko lên tiếng “Cũng tốt, vậy tối nay em và anh ra ngoài ăn tối đi.”
Đối mặt với sự thẳng thừng của Hiroko, Hạ Dương cũng không quan tâm, cô mặc cho tim mình đang thắt chặt, cố nén lại cảm xúc khó chịu mà tiếp tục đi ra khỏi nhà.

Taishi vẫn chú ý đến từng biểu cảm của Hạ Dương, anh như muốn tìm kiếm một sự khó chịu hay một nét ghen tuông nào từ khuôn mặt cô.

Nhưng thứ anh nhìn thấy cũng chỉ là sự lạnh nhạt, nét mặt không quan tâm của cô.

Taishi cười khổ, rõ ràng cô đã từng thích anh nhiều như vậy, tại sao không thử mở lòng mình ra chấp nhận anh, đến nước này rồi, cô nghĩ anh và Hiroko còn có khả năng sao?
Hạ Dương đi rồi, Taishi cũng không giữ cô lại, hiện tại còn có Hiroko ở đây, anh phải giải quyết xong chuyện của anh và Hiroko thì mới có thể níu kéo được Hạ Dương.

Taishi xoay người lại nói “Cô ấy là vợ anh, anh cũng sẽ không bỏ lại cô ấy một mình mà đi cùng người khác.

Em về đi.”
Hiroko lắc đầu, cô tiến tới ôm lấy Taishi “Không Taishi, em không muốn đi.

Anh biết rõ em rất yêu anh mà.”
Trong lòng Taishi nỗi lên sự chán ghét.


Cô yêu anh?? Yêu anh vì sao còn ngoại tình với người khác, cô xem anh là trẻ con à?
Taishi lắc đầu, anh lần nữa né tránh Hiroko “Xin lỗi, hiện tại anh không muốn nghe mấy lời đó nữa.”
Hiroko bật khóc “Sao anh lại xấu xa như vậy? Có phải anh bị cô gái kia làm mờ lý trí không? Nhìn thế nào cô ấy cũng không bằng em, sao anh lại chọn cô ấy mà bỏ rơi em chứ? Anh là kẻ tệ bạc, cô ta…cô ta cũng là người không biết xấu hổ, tại sao lại xen vào gia đình của người khác?”
Taishi không nhịn nỗi nữa, cô muốn nói anh thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến Hạ Dương, trong chuyện này cô ấy mới là người đáng thương nhất.

Taishi ngăn lại mấy lời sắp nói ra của Hiroko, anh lạnh giọng nói “Đến bây giờ em vẫn nghĩ mình không có lỗi sao?”
“Em có biết hôm nhìn thấy bài báo tôi đã lo lắng chạy đi tìm em như thế nào không? Em nói tôi phản bội em? Vậy còn người đàn ông kia thì sao? Em chỉ mới nhìn thấy ảnh tôi đi cùng người khác đã tức giận rồi kích động đến mức hủy hôn với tôi mà không hề suy nghĩ.

Vậy còn tôi nhìn thấy em ôm hôn một người đàn ông khác thì sao? Em luôn miệng nói tôi phản bội em, vậy trước đó em có chung thủy với tôi không?” Taishi là không nhịn tiếp được mới nói hết một hơi ra, từng câu từng chữ anh nói ra đều khiến khuôn mặt Hiroko trở nên lúc xanh lúc đỏ.

Hiroko ấp úng “ Em…em…”
Taishi đánh gãy lời cô “Đừng nói nữa, chuyện cũng qua rồi, em mau về đi.” Nói xong Taishi định xoay người đi vào trong.

Hiroko vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau, cô khóc nức nở nói “Em…em không phải phản bội anh, chỉ tại…chỉ tại bộ phim kia em rất thích vai nữ chính, ông ta lại là đạo diễn chính,vì vậy mới…em mới… Nhưng mà em thật sự chỉ yêu một mình anh thôi, em không hề muốn chia tay với anh.

Anh cũng biết em rất thích đóng phim mà.”
Taishi nhắm măt lại thật chặt, anh không nghĩ đến Hiroko lại bất chấp như vậy.

Thì ra ngay từ đầu cô không muốn công khai mối quan hệ với anh là vì chuyện này.

Nhưng cô đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Anh là chồng sắp cưới của cô, vậy mà cô không hề tin tưởng, cũng chưa bao giờ cho anh một lời giải thích.

Hai người họ tưởng chừng đã yêu nhau rất sâu đậm, anh cũng rất đau lòng khi phải rời xa cô, nhưng cô chưa bao giờ đặt hết tình cảm của mình cho anh, đến cuối cùng đối với cô vẫn là danh vọng phù phiếm ngoài kia quan trọng hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc