MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Trận đấu hôm nay tương đối nhẹ nhàng, vì là trận trong nước nên không có nhiều thủ tục cho lắm, mặc dù cũng xảy ra vài tình huống nhưng hầu như Taishi đều dễ dàng giải quyết được.  Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Dương được chứng kiến Taishi làm việc ngoài đời thật, lúc trước chỉ toàn xem trực tiếp trên tivi hoặc xem lại các trận đấu cũ qua màn hình máy tính mà thôi.

Có lẽ hơi căng thẳng nên đầu óc cô trở nên choáng váng, cả cơ thể đều trở nên khó chịu.

Hạ Dương không dám rời đi, cô sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của Taishi, cuối cùng chỉ đành ngồi im chống cự cho đến khi giải lao hiệp một.
Vừa thổi còi giải lao xong, Taishi nhận bóng mà Hiroshi đưa đến, anh cùng tổ trọng tài đi vào trong.

Lúc đi vào ánh mắt anh còn lơ đễnh nhìn về phía khán đài nơi có Hạ Dương đang ngồi,  Hạ Dương đeo khẩu trang nên anh không nhìn được sắc mặt của cô, chỉ có hai bố con Hiroko ngồi bên cạnh là nhiệt tình giơ tay lên vẫy anh.

Taishi gật đầu với họ một cái, sau cùng đành thu hồi ánh mắt mà đi vào trong.
Hạ Dương chỉ chờ cho Taishi đi khuất, cô quay sang nói với Hiroko và bố cô ấy một tiếng rồi cũng đứng dậy đi nhanh về một hướng.

Hiroko nhìn chằm chằm theo Hạ Dương, cứ nghĩ cô sẽ đi tìm Taishi, nhưng lại sực nhớ đến chuyện lúc trận đấu đang diễn ra sẽ không cho người ngoài đi vào khu vực nghĩ ngơi, dù cho có là người thân của các cầu thủ hay trọng tài cũng vậy.

Vì vậy Hiroko liền thu lại ánh mắt, cô quay sang tiếp tục nói chuyện với bố mình.
Hạ Dương sau khi vào nhà vệ sinh đã không chịu đựng nổi nữa mà nôn ra, sắc mặt cô cũng dần trở nên nhợt nhạt.

Hạ Dương hầu như nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra, đến nỗi ruột cô xoắn lại, bụng cũng truyền đến từng cơn đau mới khiến cô dừng nôn.

Cảm thấy đầu óc quay cuồng, Hạ Dương chỉ có thể nhắm mắt tựa lưng vào tường, cô nhớ sáng nay mình vẫn bình thường, tuy rằng bụng có chút khó chịu nên không muốn ăn gì, nhưng cũng chưa đến nỗi choáng váng và nôn hết mọi thứ ra như thế này.


Nhìn đồng hồ đã sắp hết giờ giải lao, Hạ Dương miễn cưỡng bước ra ngoài xả nước rửa mặt, cô dùng tay vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Bắt đầu hiệp hai, Taishi cầm bóng dẫn đầu tổ trọng tài bước ra ngoài, theo quán tính anh đưa mắt nhìn lên khán đài lần nữa, nhưng lần này chỉ thấy hai bố con Hiroko, vị trí kế bên hai người họ bị bỏ trống.

Taishi nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng, anh không biết Hạ Dương đã đi đâu, vì sao lúc nãy vẫn còn ngồi ở đó, anh vừa đi vào một chút cô đã biến mất rồi.

Hiroshi có lẽ cũng nhận ra sự khác thường của Taishi, anh nhìn theo hướng nhìn của Taishi, sau đó liền phát hiện Hạ Dương không còn ngồi ở đó.

Hiroshi lo lắng vỗ vai Taishi  như muốn nói anh bình tĩnh, Mashaki cũng vội vàng lên tiếng nhắc nhở qua thiết bị liên lạc.

Taishi miễn cưỡng trấn an bản thân mình, anh xoay người thổi còi bắt đầu hiệp hai, nhưng trong lòng hiện tại lại như lửa đốt.
Taishi mặc dù đã ép mình tập trung, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn về khán đài mấy lần, đến khi thân ảnh quen thuộc xuất hiện mới khiến anh buông được trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống.

Hạ Dương nhẹ nhàng đi vào, phát hiện trận đấu đã được tiếp tục, Taishi cũng đang nhìn cô, cô vẫn đang đeo khẩu trang nên chỉ nhẹ gật đầu với anh một cái.

Nhìn thấy Hạ Dương đã quay lại, Taishi an tâm liền tập trung hết sự chú ý của mình vào trận đấu.
Có thể đã nôn ra hết nên Hạ Dương cảm thấy thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều, cô đoán là sáng nay mình đã ăn trúng thứ gì đó nên mới khó chịu như vậy.
Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, tỷ số của hai đội hòa nhau, các cầu thủ hai bên thân thiện bắt tay và hỏi thăm nhau trước khi đi vào trong.

Taishi cũng mỉm cười chào hỏi với các huấn luyện viên và người bên tổ chức.


Nhìn thấy trận đấu đã kết thúc, Hiroko liền đỡ bố mình đi đến gần lối ra để chờ Taishi và mấy người trong nhóm trọng tài.

Hạ Dương cũng đứng dậy, nhưng khi vừa đứng lên đầu óc cô lại quay cuồng, cô khó chịu chỉ đành ngồi xuống ghế một lần nữa.
Hiroko nhìn thấy liền quay sang hỏi "Cô bị sao vậy?"
Hạ Dương vội lắc đầu "Không sao, ngồi lâu nên hơi tê chân thôi."
Hiroko nhìn cô mấy cái, cũng không nói gì nữa mà im lặng đỡ bố mình rời đi.

Hạ Dương thở ra một hơi, cô xoa xoa trán mình, đợi cho dòng người thưa dần mới chậm rãi đứng dậy đi theo.
Có thể biết Taishi lo lắng, lại không tiện lên tiếng, nên khi vừa mới  ra ngoài Hiroshi đã cất giọng hỏi "Niki, lúc nãy em đi đâu vậy?"Hạ Dương nhìn anh cười nhẹ "Em đi vệ sinh mà thôi." Bởi vì Hạ Dương đeo khẩu trang nên không ai nhìn ra được nét mặt hiện tại của cô, nghe cô không có gì mọi người cũng đều an tâm.
Vẫn như mấy hôm trước, hôm nay Hạ Dương vẫn là em họ của Hiroshi, cũng vẫn ngồi xe của anh.

Sau khi trận đấu kết thúc bố của Hiroko đã đề nghị mọi người sẽ cùng đi ăn lẩu
Sukiyaki.

Vừa lên xe Hạ Dương đã cảm thấy bụng của mình bắt đầu cồn cào, không phải là cảm giác đói, cũng không biết là bị gì, tóm lại là khiến cô khó chịu đến mức phải nhăn mặt.

Hạ Dương xoay qua hỏi Hiroshi "Anh có nước lọc không?"
Hiroshi một tay lái xe một tay mở ra ngăn trước mặt, lấy ra một chai nước đưa cho cô.


Nhìn thấy khuôn mặt Hạ Dương không còn chút ánh hồng nào, Hiroshi lo lắng hỏi "Em khó chịu ở đâu sao?"
Hạ Dương uống vào một ngụm nước rồi nói "Chắc do sáng nay em ăn trúng thứ gì đó không hợp."
Hiroshi nhíu mày "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nha."
Hạ Dương lắc đầu "Không cần đâu, lúc nãy em đã nôn ra hết nên cũng thấy dễ chịu hơn nhiều rồi." cô không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng của những người khác, huống chi Taishi vẫn còn phải chăm sóc cho hai bố con Hiroko, nếu cô vào viện sẽ khiến cho anh lo lắng.

Hạ Dương dặn Hiroshi đừng nói chuyện này cho Taishi biết, dù sao cô cũng đã khá hơn rất nhiều rồi.
Hôm nay mọi người không chọn ăn ở nhà hàng nữa mà chọn ăn ở một quán lẩu Sukiyaki nhỏ trong một con hẻm bên ngoài thành phố, tuy rằng quán nhỏ nhưng đã mở từ rất lâu đời, mùi vị cũng rất chuẩn.

Taishi và hai bố con Hiroko đến nơi đầu tiên, tiếp theo là mấy người Mashaki, Hạ Dương và Hiroshi đến cuối cùng.

Nhìn thấy mọi người đều đứng bên ngoài đợi mình, Hạ Dương ngại ngùng, xe vừa dừng cô đã nhanh chóng tháo dây an toàn mà  mở cửa bước ra.

Có thể động tác quá nhanh nên khiến cho cô lại bị choáng, theo quán tính vội vàng giữ lấy cửa xe.

Taishi vẫn luôn chú ý đến cô, vừa thấy cô như vậy anh đã vội vàng muốn bước đến, chỉ là anh vừa bước một bước đã bị Hiroko giữ lại.

Hiroshi rất nhanh, anh vội vàng xuống xe bước đến đỡ Hạ Dương.
"Em có sao không?"
Hạ Dương nhíu mày lắc đầu "Em chỉ hơi chóng mặt một chút, không có sao đâu."
Nhìn thấy mọi người đều lo lắng nhìn mình, Hạ Dương cười gượng, cô cố gắng để bản thân đứng thẳng người, tỏ ra mình không sao cả.
Hiroshi kín đáo liếc nhìn Mashaki một cái, Mashaki là người lớn tuổi và cũng là người từng trải nhiều nhất trong số bọn họ, vừa nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hiroshi anh đã vội vàng bước lên nói "Được rồi, mọi người mau vào trong đi, vào chậm sẽ không còn bàn nữa đâu." Nói xong anh đẩy nhẹ vai Taishi và cười đưa tay mời bố Hiroko đi vào trong.

Mấy người Akanji cũng nhìn nhau, sau đó bước lên phụ họa với Mashaki.


Cuối cùng mọi người đều lần lượt đi vào, chỉ còn lại Hạ Dương, Hiroshi và Yushiro bên ngoài.

Hiroshi một bên đưa nước cho Hạ Dương, còn Yushiro thì lo lắng đứng chắn tầm mắt của mấy người bên trong, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Dương anh cũng lo lắng hỏi "Em thật sự không sao chứ? Hay để bọn anh đưa em vào bệnh viện?"
Hạ Dương uống nước mà Hiroshi đưa tới, cô vuốt vuốt  ngực mình mấy cái, sau đó mới lắc đầu nói "Không sao, em còn chịu được" Nhìn thấy mấy người kia đã đi vào trong, cô nói tiếp "Vào trong thôi, đừng để mọi người đợi lâu."
Hiroshi và Yushiro nhìn nhau, họ cũng không biết làm sao, chỉ đành thở dài cùng Hạ Dương đi vào.

Mấy ngày nay bọn họ cũng rất khó xử, ai nấy đều nhìn ra được vẻ chịu đựng của Hạ Dương cùng vẻ sắp mất kiên nhẫn của Taishi.

Việc này cũng là do họ khuyên Taishi giúp đỡ Hiroko, nhìn hai vợ chồng hai người khó chịu bọn họ cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể giúp Taishi để mắt đến Hạ Dương nhiều hơn.
Lẩu Sukiyaki đa phần đều có thịt bò và rau nấm, bố của Hiroko sợ mọi người ăn không đủ no nên đã gọi thêm món mì Soba và Sashimi tươi.

Đĩa Sashimi cá sống vừa được bưng lên,  vô tình nó được đặt trước mặt Hạ Dương.

Hạ Dương vừa nhìn thấy nó đã nhíu mày, cảm giác buồn nôn lại lần nữa dâng lên.

Cô vội vàng đứng dậy nói với Hiroshi một tiếng, sau đó cố gắng kiềm nén mà bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Từ lúc nôn ra ở sân vận động đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, nhiều lắm chỉ uống mấy ngụm nước, vì vậy bây giờ nôn ra ngoại trừ nước và chất nhờn thì không có gì cả.

Nôn đến mức bụng quặn thắt, cuống họng đều đã đau, nhưng cảm giác khó chịu kia thì vẫn còn.

Hạ Dương khó nhọc ngồi xuống tựa lưng mình vào cửa nhà vệ sinh, cô đưa tay lau đi nước mắt và nước mũi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc