NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Trên ngọn đồi, người thiếu nữ Tây Vực xinh đẹp diễm lệ có một không hai đang đứng hiên ngang, làn gió nhẹ thổi bay những cọng lông vũ trắng trên đầu nàng, nhìn nàng giống như một yêu tinh đang nhảy múa trong gió.

+

Chàng trai mặc áo đen đang dần đi tới bên cạnh người thiếu nữ Tây Vực, hắn cởi bỏ dải băng trùm đầu, cau mày xoa xoa vai rồi trầm giọng lẩm bẩm: "Chà, không ngờ đệ ấy là tay lợi hại, cho rằng bản thân mình là anh hùng cứu mỹ nhân thật. Khả năng ra dáng để chiếm được lòng tin của người khác đệ ấy học hỏi nhanh thật đấy."

Thiếu nữ Tây Vực liếc hắn một cái, có chút không vui nói, "A Lạc, huynh để cô gái nhỏ đó trốn thoát những hai lần, quá sơ suất rồi."

A Lạc hạ xuống bàn tay đang xoa xoa vai của hắn, nói với giọng điệu nhạt nhẽo: "Chỉ là diễn kịch thôi mà, sao ta có thể ra tay đùa giỡn quá trớn được chứ?"

"Huynh thương hoa tiếc ngọc à?"

A Lạc đưa mắt nhìn hai người trên đường núi, chàng trai mặc áo xanh kia đang quỳ một gối nói chuyện với cô gái ngồi trên mặt đất là Hiến Dung. A Lạc đứng nhún vai, mang vẻ mặt không hề gì, "Chẳng qua là vì A Diệu thôi."

Thiếu nữ đến từ Tây Vực nhìn theo ánh mắt của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Huynh nói xem, sau này khi Dương Hiến Dung biết sự thật, cô nương ấy sẽ phản ứng như thế nào?"

A Lạc im lặng, vẫn chăm chú nhìn hai người đó trên con đường núi. Người nữ kia vừa mang nét trong sáng ngây thơ, lại vừa xinh đẹp quyến rũ. Còn chàng trai ấy lại mang dáng vẻ phong độ hiên ngang, lộ rõ dung mạo hết sức sáng chói. Nhìn họ trông như một cảnh đẹp vui lòng vừa mắt.

Chỉ là, rất lâu sau này Dương Hiến Dung cũng không hề biết, mọi chuyện ngay từ bây giờ chỉ mới là sự khởi đầu.

Lúc này, Dương Hiến Dung đang ngồi ven đường núi và cau mày chịu đựng. Chàng trai mặc áo xanh đang nhặt một số đồ trang sức trên mặt đất cách đó không xa đưa lại cho nàng, rồi chàng ngồi xổm trước mặt nàng quan tâm hỏi: "Cô nương, cô có thể đứng lên được không?"

Dương Hiến Dung cố gắng xoay mắt cá chân của mình, song nàng lại "rít" lên trong đau đớn.

Thật ra đối với tình cảnh đặc biệt thế này, sự gần gũi trao-nhận giữa nam và nữ sẽ không được tính đến. Chàng trai nắm tay Hiến Dung định giúp nàng, nhưng Hiến Dung lại vội vàng đẩy ra: "Đừng đừng, hiện tại ta không thể đứng dậy được."

Bỗng nhiên trong lòng chàng trai cảm thấy như mình bị xem thường. Vừa nãy thấy rõ nàng vì muốn trốn tránh sự truy sát của A Lạc, chàng còn tưởng rằng nàng không phải người cổ hủ như thế, chàng chưa từng suy đoán đến nơi đến chốn, thực chất bên trong nàng ấy vẫn là một tiểu thư quý tộc giả vờ giả vịt. Chàng suy nghĩ một chút, rồi ngồi xổm người quay lưng về trước mặt nàng, rộng lượng nói: "Nếu cô nương không ngại, hãy để ta cõng cô trên lưng."

Cổ Li nói rằng, nếu chàng muốn gây ấn tượng với trái tim một cô nương, chàng phải giở trò mờ ám một chút. Nhưng kỹ năng giở mánh khóe mờ ám này rất quan trọng, nó phải xảy ra một cách thật tự nhiên, không bao giờ có chủ ý, bằng không thì chàng sẽ bị gán cho cái danh là kẻ phong lưu. Và đối với tình hình bây giờ, tất cả sự mờ ám này có lý do chính đáng.

Hiến Dung sững sờ một lúc, khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, nàng vội vàng lắc đầu: "Không, không cần đâu, ta ngồi đây đợi người nhà đến thì hơn."

Chàng quay lại và tiếp tục mang theo sự mờ ám ấy. Trông chàng vẫn rất ngay thẳng và phóng khoáng khi nhìn xuống chân nàng: "Vậy thì......cô nương, mạo phạm rồi."

Trước khi Dương Hiến Dung kịp phản ứng thì chàng trai đã cẩn thận nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng vặn nắn lên xuống. Đây chắc chắc là sự điều trị duy nhất, tuyệt đối là giải pháp cuối cùng rồi. Nhưng ngay cả khi Dương Hiến Dung đủ dạn dĩ, nàng cũng biết một khi nam nhân nắm lấy chân nữ nhân sẽ là sự thân mật đến dường nào. Nàng sẽ bị người ta đánh nếu không gả cho chàng, nàng sẽ bị đánh chết mất.

Cho dù người nam nhân này có một khuôn mặt đẹp trai đến mức nào, cho dù chàng ấy là ân nhân nhân cứu mạng nàng thì Dương Hiến Dung cũng không định hứa hẹn gì với người xa lạ, nên nàng vội vàng ngăn chàng lại: "Không cần đâu, để ta tự làm."

Chàng trai đã buông chân Hiến Dung ra và đứng dậy. Thân hình cao lớn của chàng bị ánh mặt trời kéo ra thành bóng đen dài bao trùm cả thân thể nàng tạo nên một cảm giác khá đàn áp. Đôi lông mày đậm và dài của chàng cau lại, chàng nói với giọng điệu có chút không hài lòng: "Cô nương, ta không phải là người lỗ mãng. Ta biết hành vi này là sai, nhưng không còn cách nào khác. Mặc dù tên trộm kia đã bị đánh bay, đề phòng thu hút thêm nhiều tên trộm khác, ta sẽ khó có thể chăm sóc cô nương cho tốt. Cô nương, tốt hơn là để ta cõng cô nương lên lưng ta hoặc để ta chữa lành vết thương cho cô, còn hơn là cô phải ngồi đây chờ đợi những tên trộm khác đến."

Với giọng nói chính trực, khuôn mặt cởi mở và tài hùng biện không ngớt, không ai có thể buộc tội chàng về lòng tốt của chàng. Một chàng trai tuấn tú như thế lại còn cứu người trong lúc nguy cấp, có thể nào không làm lay động trái tim của những cô nương đang tuổi xuân thì được chứ?

Dương Hiến Dung ngẩng đầu nhìn chàng, sống mũi cao đẹp của nàng tựa vào hàng mi dài, bóng dáng của người thiếu nữ trong mộng như được ánh sáng mặt trời phát họa nên. Đôi đồng tử đen sâu thẳm, ẩn nắp như biển sâu vô hạn nhìn đến mê người. Vào lúc đó, Dương Hiến Dung nghe thấy trái tim bé nhỏ của mình đập nhiều hơn vài lần so với bình thường.

Dương Hiến Dung thở đều đặn, hối lỗi giải thích: "Vị công tử này hiểu lầm rồi. Ta đương nhiên hiểu được ngươi có ý tốt, nhưng là ta vừa mới bị trẹo chân, vết thương không nên động đậy, không hiểu y thuật nếu tùy ý kéo sẽ làm cho thương tổn thêm trầm trọng đấy. Tốt hơn là nên để cho người bị thương tự đoán định."

Nàng nhẹ nhàng vặn vẹo cổ chân, tự mình cảm nhận: "Chỉ là các dây chằng bị căng mà thôi, tạm thời không cần xử lý chuyện này đâu, tác động vào vết thương bây giờ cũng sẽ không thích hợp. Vào buổi tối, chườm nước lạnh có thể đỡ sưng tấy."

Chàng trai mang màu áo thiên thanh ngạc nhiên hỏi: "Cô nương hiểu y thuật à?"

Dương Hiến Dung không tích cực trả lời lắm, nàng chỉ đáp lại mập mờ: "Ta có đọc sơ qua một số sách y thuật."

Chàng trai quan sát nàng một cách tỉ mỉ. Váy lụa màu xanh lam trên người nàng được may ở Giang Nam, những hình thêu trên cổ tay áo và góc áo cho thấy chúng là hàng thượng hạng. Dù nàng không có nhiều đồ trang sức cho lắm, nhưng tất cả các món trang sức ấy đều rất tinh tế và trang nhã. Tuy mặt nàng lấm lem bùn đất nhưng khi nàng ngồi đó một cách yên tĩnh với sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ thì dịu dàng đoan trang cùng với cặp lông mày trông thật tự nhiên ấy, tất cả những điều này đều toát nên nét duyên dáng của nàng. Lớp bùn đất đó dường như cũng được nhuốm bởi hơi thở quý tộc, thích hợp trở thành hàng thượng phẩm.

Chàng cười nói: "Trông cô nương xuất thân từ gia đình giàu có như thế này, thật sự cô nương sẽ đọc sách y thuật sao? Hành nghề y là một nghề tầm thường, các nhà quyền quý luôn coi thường nó mà."

Mặc dù lương y được mọi người kính trọng, nhưng lại là người làm việc để phục vụ người khác, các gia đình quyền thế không bao giờ cho phép con cái họ hành nghề y. Song vị tiểu thư thuộc gia đình quyền quý trước mặt đây đang phải đấu tranh cho tầng lớp của mình: "Ai nói rằng hành nghề y thuộc địa vị thấp? Không có những bậc lương y thì lấy đâu ra hoàng đế và các tướng quân được sống lâu và hưởng phú quý như vậy chứ? Hơn nữa, tại sao mọi người lại cứ phân chia thành đủ loại tầng lớp tách biệt như thế? Đức Phật nói rằng, tất cả chúng sinh đều có cùng một bản chất, và không có sự phân biệt địa vị cao thấp nào cả."

Giọng nói của người thiếu nữ rất trong trẻo, ánh mắt của vị nam tử áo xanh càng lúc càng mở lớn, thật sự không thể tin được loại nhận xét ngang ngược này lại đến từ một vị tiểu thư giàu có. Vốn dĩ chàng đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng màn thể hiện bất ngờ của Dương Hiến Dung đã khiến chàng phải thán phục.

Thế là chàng ngồi xuống bên cạnh nàng và cùng thảo luận: "Thật sự hiếm có một cô nương nào có thể thoát khỏi những định kiến ấy. Chỉ là, chế độ Cửu phẩm Trung Chính đã tiếp diễn từ triều đại trước đến triều đại này rồi, đây chính là nền tảng của nhà Ngụy và nhà Tấn. Quan lại hàng thượng phẩm không có chuyện xuất thân nghèo hèn. Quan lại hàng hạ phẩm không có bậc học sĩ. Nhìn cách nói chuyện và ăn mặc của cô nương cũng xuất thân từ gia đình quyền quý. Cô nương là một trong những người được hưởng lợi, thế nhưng tại sao cô lại lên tiếng vì người nghèo?"

Hiến Dung thở dài: "Bởi vì ta đã thấy rất nhiều người quyền quý không có học vấn không được học hành, họ chỉ biết uống rượu và buôn chuyện phiếm. Song họ lại dựa vào địa vị thuộc tầng lớp quý tộc của mình mà có thể thuận tiện đảm nhiệm các chức quan đại thần, trở thành người có chức tước cao. Cho nên những con người tài giỏi có năng lực thuộc tầng lớp nghèo hèn, họ khó có thể vươn lên nổi. Triều đại như thế này có thể tồn tại trong bao lâu đây?"

Chàng trai trong màu áo thiên thanh vội "xuỵt" một tiếng, nhìn xung quanh rồi hạ giọng: "Cô nương không nên nói nhiều về những lời phê bình này, đỡ tránh rước họa vào thân."

Từ sâu thẳm trái tim mình, chàng rất đồng tình với nàng, xem ra nàng không phải là một nữ nhân tầm thường với mái tóc dài và thiếu kiến thức. Song, cho dù Dương gia của nàng có người làm Hoàng Thái hậu và các quyền thần trong triều đi chăng nữa, thì một nữ nhân như nàng cũng không được phép phê bình một cách liều lĩnh những việc trong triều đình như vậy.

Dương Hiến Dung chẳng hề để ý, nàng nói: "Ta chẳng qua chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé, là cô nương thấp cổ bé họng mà thôi. Bây giờ cho dù ta có nói rách cả cuống họng, thì cũng không đến được tai của vị Hoàng đế hiện nay đâu."

Chàng trai đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chàng không nhịn được cười nói: "Ta e rằng ngay cả khi những lời nói của cô nương có đến tai của Hoàng đế hay không thì hắn cũng sẽ chỉ hỏi – " chàng giả vờ làm kẻ ngu ngốc, giọng điệu cố ý kéo dài nói: "Sao không ăn thịt?"

Câu nói này chính là câu chuyện mà gần đây mọi người không được phép đặt trên bàn ăn để chuyện trò cười nhạo. Tư Mã Trung là vị Hoàng đế thứ hai của triều đại này, khi nghe triều thần đến báo tin dân chúng đang bị đói kém, không có lương thực để ăn, thực ra hắn đã đưa ra một giải pháp hết sức chân thành: "Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?"

Còn có một câu chuyện cười khác về vị vua này nữa. Trong một lần nọ, hắn nghe thấy tiếng kêu của những con ếch trong Hoa Lâm viên của hoàng cung và hắn hỏi thuộc hạ của mình rằng: "Ếch nó kêu vì việc công hay vì việc tư đấy?" Câu hỏi như thế này thì ai có thể trả lời được chứ? May mắn thay, những người có thể hòa hợp với hoàng đế đều là nhân tài, thế là ngay sau đó có một người tinh thông đáp lại như sau: "Làm quan vì việc công, làm tư vì việc riêng."

Sau câu chuyện này, Tấn Huệ Đế Tư Mã Trung trở thành vị Hoàng đế nổi tiếng ngốc nghếch nhất trong lịch sử. Những câu chuyện cười như trên được lan rộng từ mười đến một trăm, từ khu dinh thự sâu thẳm đến nhà của những người dân bình thường, và trở thành lời bàn tán xì xào của mọi người sau bữa ăn tối. Đường đường là một thiên tử mà lại trở nên đần độn như vậy, há chẳng phải là trò cười lố bịch à? Dĩ nhiên, cười châm biếm lén lút thì được.

Vì vậy, Dương Hiến Dung dù muốn cười đi chăng nữa thì cũng phải kìm lại và chỉ tay thẳng vào chàng trai mặc áo xanh mà uy hiếp: "A ha, ngươi xác định cũng sẽ gặp họa trên người khi nói những lời này đấy. Ngươi dám khinh thường hoàng thượng và nói hắn ngu ngốc —" Chàng trai vội vàng ngắt lời nàng: "Ta không nói hắn ngốc, là chính cô nương mới vừa nói ra mà."

Sau khi hai người trải qua lần trêu chọc này, bầu không khí cũng hòa hợp hơn trước một chút. Chàng trai hoàn toàn quên mất những chiêu thức mờ ám mà Cổ Li chỉ dạy để khiến nữ nhân đỏ mặt, tim đập chân run. Chàng chỉ cảm thấy cô nương trước mắt này khác xa so với những gì chàng tưởng tượng, thay vào đó chàng lại cảm thấy nàng ấy không có một chút gò bó nào trong việc hòa hợp với chàng. Hai người đều nhìn nhau cười, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng thật không may, trong bầu không khí tốt đẹp như vậy sẽ luôn có ai đó xông ra xen vào. Tiếng gọi lo lắng từ xa gần truyền đến: "Tiểu thư, tiểu thư ở đâu rồi?" Hai người vội vàng ngừng cười, chàng trai đứng dậy, nhìn về hướng phát ra âm thanh, hỏi Dương Hiến Dung rằng: "Là tới kiếm cô nương sao?"

Dương Hiến Dung gật đầu, nàng đã nghe thấy giọng nói của Xuân Nhi và Dương Tú.

Chàng trai mặc áo xanh nói: "Hiện tại người trong nhà đã tìm thấy được tiểu thư, thế thì tại hạ bèn đi trước một bước rồi."

Đi sớm vậy sao? Dương Hiến Dung ngạc nhiên: "Công tử —"

"Nếu người nam còn độc thân mà ở cùng với người nữ đang đơn độc trong hoàn cảnh như thế này, thì sợ rằng miệng lưỡi của kẻ khác sẽ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cô nương."

Thế là chàng cụp mắt cúi đầu chào: "Ta hy vọng sau này, nếu có duyên sẽ gặp lại cô nương một lần nữa." Nói xong chàng liền vội vàng rời đi theo hướng đối diện.

Dương Hiến Dung có chút xấu hổ, song bây giờ nàng đã ghi nhớ phép xã giao giữa nam  và nữ. Nàng muốn ngăn chàng lại, nhưng thấy chàng đi rất nhanh và đi xa nàng lắm rồi. Nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống kia biến mất ở bìa rừng phía trước, trong lòng Dương Hiến Dung tràn đầy tiếc nuối: "Dù sao huynh cũng phải nói cho ta biết tên của huynh chứ để sau này ta còn có thể cảm ơn huynh."

Xuân Nhi và Dương Tú đều bị thương nhẹ, có những vệt máu xuất hiện trên trán hai người họ, song khi tìm thấy được Dương Hiến Dung họ quên mất cơn đau của mình mà chạy thật nhanh đến bên nàng và vui vẻ hét lên: "Tiểu thư." 

Trong lúc Dương Hiến Dung muốn đứng dậy, thì vô tình nàng nhìn thấy một cây trâm có hình thù đặc biệt đang nằm trên mặt đất bên cạnh nàng, cây trâm ấy thực sự được tạo thành từ nhiều chiếc răng sói nối tiếp nhau. Mặc dù không đắt tiền nhưng kiểu dáng kỳ lạ của chiếc trâm này là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy. Nàng cầm cây trâm lên, rồi nhìn về hướng chàng trai mặc áo thiên thanh đang rời đi, đã không còn thấy ai nữa rồi. Đồ vật này có phải do chính chàng để lại không?

*****

Ở bên kia ngọn đồi, người thiếu nữ Tây Vực và chàng trai mặc áo đen đang theo dõi Xuân Nhi trên đường núi và thấy cô nương ấy giúp Dương Hiến Dung rời đi. Người nam tử trong màu áo thiên thanh được người mặc đồ đen gọi là A Diệu đang tiến đến, người thiếu nữ mỉm cười nhìn chàng nói: "Lần đầu tiên gặp mặt đã có thể nói chuyện tương đối vui vẻ rồi, huynh làm tốt lắm."

A Diệu với vẻ mặt vô cảm không đáp lại.

Người thiếu nữ Tây Vực đặt tay nàng  lên vai A Diệu và nở nụ cười quyến rũ nói: "Huynh không để lại tên, đây là muốn lạt mềm buộc chặt sao, e rằng cô nương ấy đã động xuâ.n tình rồi. Với vẻ ngoài này của huynh và chiêu thức của ta, liệu cô nương nào có thể cưỡng lại được?"

A Diệu gạt tay Cổ Li ra, giọng nói lạnh lùng của chàng cất lên hoàn toàn trái ngược khi chàng chuyện trò với Dương Hiến Dung lúc nãy: "Cô đừng chơi đùa quá mức." Chàng nhìn Dương Hiến Dung đang đi dần xuống núi, đôi mắt lạnh như băng, "Mục tiêu của ta không phải là cô nương ấy."

A Lặc chen vào thay đổi chủ đề câu chuyện giữa hai người họ: "Cổ Li, cô tiến hành tới đâu rồi?"

Người thiếu nữ đến từ Tây vực được gọi là Cổ Li ấy, thay đổi giọng điệu cách nghiêm túc: "Yên tâm đi, người của ta đang đi theo quản gia của phủ nhà họ Dương rồi, trông họ mật thiết lắm."

*****

Cùng lúc đó, ở giữa một sòng bạc ồn ào. Có một nhóm những con bạc đang đỏ mắt tụ tập xung quanh nơi đánh bạc, lần lượt hét lên với nhau năm sáu âm thanh. Trong căn phòng trang nhã bên cạnh, Dương Hỉ đang mặc một chiếc áo choàng đen bằng lụa mịn, trên cổ tay áo có thêu hình một con dê, hắn đang nghiêng mình chắp tay thi lễ với một thương nhân trung niên giàu có: "Ta thực sự không biết làm cách nào để báo đáp lòng tốt ngày xưa của ngài. Bây giờ ta thật muốn đổ lỗi cho bàn tay xấu này, rõ là xúi quẩy mà. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của ngài lúc xưa thì ta đã không thể trở lại như ngày hôm nay."

Vị phú thương giàu có từng đưa tay giúp đỡ ấy đang nở nụ cười đầy châm biếm, lúc ông ta mở miệng ra nói không hề có sự khiêm nhường: "Ngươi định trả ơn ta như thế nào đây?"

Quả là ở trên đời này không có bữa ăn nào mà ăn không trả tiền và việc đòi nợ diễn ra nhanh chóng như thế đấy. Dương Hỉ muốn đánh vỡ hàm răng cửa của ông ta, nhưng hắn đành nuốt ngược vào trong bụng mà nói: "Xin nghe theo chỉ dẫn của ngài."

Người phú thương giàu có tiến lại gần Dương Hỉ thân mật thăm hỏi, thầm thì nói: "Công tử nhà ta rất vừa ý đại tiểu thư của nhà ngươi. Ngài ấy muốn đến nhà đề nghị kết thông gia. Sẵn tiện lại vừa nghe thấy uy danh của ngài Dương thị lang, nếu như có thể mở lời trước với Dương phu nhân, thì hôn sự này ắt sẽ có nhiều hứa hẹn."

Dương Hỉ bỗng chốc sững sờ, có phần tương đối khó xử nói: "Thật ra phu nhân đã mặc kệ sự tình nhiều năm rồi, mỗi ngày đều lưu lại trong phòng ăn chay niệm Phật, đến ngay cả ta còn khó gặp mặt bà một lần nữa là."

"Nhưng dù cho phu nhân không quan tâm sự tình thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ hôn sự của con gái, bà cũng mặc kệ luôn sao?"

Dương Hỉ suy nghĩ một chút: "Ngược lại thì có lý. Không ai có thể trông thấy phu nhân, song cũng chỉ có đại tiểu thư mới có thể gặp mặt bà."

Vị phú thương giàu có tiến lên thêm một bước nói: "Thế nhưng ngươi là quản gia của phủ họ Dương. Chỉ cần ngươi có thể thu xếp cho công tử của ta gặp mặt Dương phu nhân một lần, thì toàn bộ số tiền đặt cược ngươi thiếu nợ ở nơi đây sẽ rơi trên người của ta, ngoài ra ta sẽ tặng ngươi thêm một vạn tiền nữa để làm quà thay cho lời cảm ơn."

Chày gỗ và kẹo. Bản thân hắn có thể hình dung ra được. Dương Hỉ đang lâm vào tình huống khó tránh khỏi trước sự cám dỗ của một vạn tiền. Hắn đành phải nghiến răng gật đầu nói: "Mạn phép hỏi công tử của ngài thuộc đại gia tộc nào?" Hắn có năng lực làm quản gia cho bảy gia tộc lớn, cho dù hắn cũng chỉ là người hầu mà thôi, song hắn cũng không phải là người bình thường. Điều đặc biệt quan trọng hắn luôn cần phải ghi nhớ, đó là phả hệ của tất cả các dòng họ ở thành Lạc Dương và còn phải ghi nhớ vô số các mối quan hệ thông gia khác, để tránh làm mất lòng khách khứa khi họ tới cửa, hắn còn có năng lực quan sát tình hình để không phải tiếp nhận những hạng người chỉ biết làm tiền bước vào cửa.

Vị phú thương giàu có giả vờ bí hiểm trả lời rằng: "Nếu như ngươi an bài tốt mọi việc, ta tự khắc sẽ nói cho ngươi biết." Ông ta lại nháy mắt nói: "Yên tâm đi, công tử nhà ta nhất định sẽ rất xứng đôi với Dương đại tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc