NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Trong sảnh chính của "Liễu phủ", A Lạc đã miêu tả lại chân thực những cảnh mà hắn nhìn thấy ở Lang Nha phủ. Cổ Li vỗ bàn, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cuối cùng cũng tìm được, hóa ra bà ấy là Thẩm Cẩm Tú!"

A Diệu hết sức kinh ngạc: "Điều này có lý sao? Tin tức trước đây luôn nói Thẩm Cẩm Tú là phu nhân của Dương Huyền Chi, làm sao bà ấy lại đột nhiên trở thành Vương Thái phi của Lang Nha Vương phủ được chứ?"

Cổ Li bắt đầu phân tích từng vấn đề: "Ngay khi Vương Thái phi nhìn thấy Dương Hiến Dung, bà ấy đã nói muốn nhìn rõ cây trâm và bà ấy có thể nói chính xác nguồn gốc của trâm cài đó. Nếu bà ấy không phải Thẩm Cẩm Tú thì tại sao bà ấy cùng với Hiến Dung lại tránh mặt mọi người mà trốn sau hậu đường khóc thầm? Tại sao Dương Hiến Dung lại thi lễ theo kiểu khấu đầu lạy tạ bà ấy?"

A Diệu khó mà phản bác, chàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Dương Huyền Chi có khả năng cao siêu để biến Thẩm Cẩm Tú trở thành Vương phi ư?"

Cổ Li cười khẩy: "Đương nhiên đối với một nữ nhân bình thường thì khó mà hợp lý, nhưng huynh đừng quên ai là người đứng sau hỗ trợ Thẩm Cẩm Tú, vì lẽ đó bà ấy có thể đổi thành bất cứ thân phận nào. Chẳng trách từ đầu đến cuối chúng ta không tìm ra được, thì ra là dùng chiêu giương đông kích tây." Cổ Li suy nghĩ một chút, lại tự tin cười nói, "Lang Nha Vương......so với Dương Huyền Chi dễ đối phó hơn nhiều."

A Lạc cất giọng hỏi: "Vậy ta có cần theo dõi Dương Hiến Dung nữa không?"

Đôi mắt Cổ Li sáng rực: "Hôm khác chúng ta hãy tiếp tục theo dõi. Nếu không thể tìm ra manh mối hữu ích hơn, huynh không cần phải theo dõi nữa. Tiếp theo đây, chúng ta phải bắt đầu kế hoạch bắt chim Hoàng Tước."

*****

Theo lời căn dặn của Cổ Li, A Lạc ẩn nấp trên mái hiên đối diện với Dương phủ. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không thu hoạch được gì, nhưng khi Dương Hiến Dung lả lướt thướt tha bước ra khỏi Dương phủ, ánh mắt A Lạc đột nhiên nhìn thẳng.

A Lạc phát huy toàn bộ bản lĩnh để bám theo chiếc xe ngựa của Hiến Dung. Không có nguyên do gì khác, chỉ vì nàng ấy đã cài cây trâm đó một lần nữa!

Vào lúc này, bên trong chiếc xe ngựa lắc lư chòng chành, Dương Hiến Dung và Xuân Nhi hoàn toàn không biết có người đang theo sau họ và hai người vẫn đang thì thầm to nhỏ chuyện nữ nhi. Xuân Nhi nhìn trâm cài trên đầu Hiến Dung, do dự khoảng một lúc, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Tiểu thư dự định khi nào sẽ trả lại đồ vật cho Liễu công tử?"

Hiến Dung suy nghĩ một chút: "Hôm nay ta phải đến thăm Vô Chủ Sư Thái trước, ngày mai ta sẽ đến quý phủ của Liễu công tử."

Xuân Nhi lấy hết can đảm đề nghị: "Tiểu thư, sau khi trả lại trâm cài cho Liễu công tử, tiểu thư đừng qua lại với chàng ấy nữa."

Hiến Dung vô cùng ngạc nhiên nhìn Xuân Nhi.

Xuân Nhi thở dài nói: "Tuy rằng tướng mạo Liễu công tử rất đẹp trai, nhưng dù sao chàng ấy cũng là thứ tộc. Hai người......không có khả năng......"

Hiến Dung lập tức đỏ mặt, làn da trắng như ngọc nhuốm màu hoa đào: "Ai muốn cùng chàng ấy chứ......"

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn và ngượng ngùng của Hiến Dung, làm sao Xuân Nhi không biết trái tim tiểu thư đã rung động, Xuân Nhi tận tình khuyên bảo: "Tiểu thư, người đã giúp chàng ấy tìm mẫu thân, còn trị thương cho chàng ấy cẩn thận nữa, muội làm sao có thể không nhận ra--"

Dương Hiến Dung kiên quyết ngắt lời Xuân Nhi, nàng ngẩng mặt lên, vẻ mặt rạng rỡ: "Xuân Nhi, ta có mắt và có thể tự mình phán đoán được. Nếu chàng ấy thực sự là người có khả năng để ta giao phó cả đời, ta cũng sẽ không để tâm đến xuất thân của chàng ấy như thế nào."

Xuân Nhi không khỏi lo lắng: "Nhưng mọi người trong Dương gia sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này!"

Hiến Dung lặng im không nói gì, tâm trí nàng nhanh chóng hiện lên từ khung cảnh này đến khung cảnh khác: Chàng đã cứu nàng bằng sự tiêu sái chính trực, có sự dịu dàng khó tả trong ánh mắt chàng mỗi khi nhìn nàng, khi chàng nhắm mắt lại để nàng hóa trang tựa như một bức tượng với ngũ quan lập thể đẹp muôn phần, kể cả hình ảnh bất lực và bướng bỉnh khi chàng lên cơn sốt lần ấy. Từng lời nói và cử chỉ, từ phong thái đến cách hành xử của chàng giống như thỏi nam châm hút lấy trái tim nàng từng chút một, dần dần khiến nàng chìm đắm không thể nào tự thoát ra.

Làn gió tràn vào từ rèm cửa, hất tung những sợi tóc nơi thái dương, trêu đùa tinh nghịch lên đôi má trắng như ngọc của nàng. Hiến Dung ngẩn ngơ nhìn vào chiếc rèm bị gió thổi tung bay, một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, tầng tầng lớp lớp sắc hồng thẹn thùng khi nãy vẫn còn chưa phai, trong mắt nàng ánh lên vẻ kiên quyết cùng với nét tươi cười càng làm tăng thêm sự kiên định không lay chuyển: "Người xuất giá là Dương Hiến Dung ta, không liên quan gì đến người khác."

Xuân Nhi vẫn không yên tâm: "Tiểu thư--"

Hiến Dung ngắt lời: "Những lời muội muốn nói ta đều hiểu. Yên tâm đi, ta sẽ không để mình mê muội đâu." Nàng hít một hơi thật sâu và đảo đôi mắt trong veo của mình, "Điều đầu tiên ta cần phải biết rõ, chàng ấy có thật sự xứng đáng để ta từ bỏ mọi thứ hay không."

Vẻ mặt Xuân Nhi giống như bị chiếc xe ngựa nghiến qua, xám xịt đến mức khó coi. Sao nàng ấy không biết tính tình bướng bỉnh của tiểu thư, với những chuyện khác cũng vậy, nếu Dương Hiến Dung đã muốn thì đều làm theo ý mình. Nhưng riêng chuyện hôn sự, cho dù lão gia có cưng chiều tỷ ấy đến đâu thì cũng không thể để tỷ ấy tự ý muốn làm gì thì làm. Là một nữ nhi chân yếu tay mềm, Hiến Dung tỷ biết dùng cái gì để chống lại toàn bộ tầng lớp sĩ tộc đây? Kết cục lấy trứng chọi đá thì sau cùng cũng chỉ có thể vỡ tan thành đống hồ dán mà thôi. Xuân Nhi còn biết nói gì nữa đây, đã đến am Quảng Hóa rồi, nàng ấy đành phải ngậm miệng.

Trong lòng Xuân Nhi thực sự rất lo lắng, nhìn thấy tiểu thư như vậy, dường như lòng tỷ ấy đã xác định sẽ không thay đổi nữa. Hiện giờ chỉ có một người có thể khuyên giải được tiểu thư mà thôi.

*****

Tượng Phật được đặt chính giữa am ni viện để thờ cúng, nhưng hai bên lại đặt những dãy tủ nhỏ, mùi thảo dược còn nồng hơn cả mùi dầu mè, giống như một hiệu thuốc hơn là Phật đường. Vô Chủ Sư Thái lần lượt mở từng ngăn tủ nhỏ, lấy thảo dược ra cân và điều chế thuốc, động tác thành thạo tựa như mây bay nước chảy.

Hiến Dung lặng lẽ tiến đến, bịt mắt bà một cách tinh nghịch. Vô Chủ Sư Thái mỉm cười, nụ cười trên mặt phảng phất chút buồn bã, bà nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay che mắt của nàng, hiền từ quở trách: "Ta biết là con, nha đầu này, đã mấy ngày rồi con chưa tới đây hả?"

Bà quay lại, tăng bào màu xám của nhà sư không thể che giấu được dáng người đẹp đẽ của bà. Đột nhiên, Vô Chủ Sư Thái nhìn chằm chằm vào búi tóc của Hiến Dung, bà sửng sốt, như thể gặp quỷ, ánh mắt của bà đầy sự sợ hãi và kinh ngạc. Hiến Dung bắt gặp ánh mắt khác thường ấy, nên vội rút trâm cài xuống đưa đến trước mặt bà: "Sư Thái cũng biết cây trâm này ư?"

Vì Sư Thái xoay người quá đột ngột khiến Hiến Dung không kịp nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt bà, giọng nói của bà tuy bình tĩnh nhưng vẫn có chút run rẩy: "Cây trâm này...... có kiểu dáng khá lạ nên ta nhìn kỹ hơn một chút mà thôi." Bà hít thở sâu vài cái, chậm rãi xoay người đối mặt với Hiến Dung, giọng nói của bà khẽ run lên, "Vật này không phải ở Trung Nguyên làm, con lấy nó ở đâu ra thế?"

Hiến Dung nhìn Vô Chủ Sư Thái, không khỏi lộ ra một phần tình cảm: "Trâm cài này là của một vị công tử trẻ tuổi. Huynh ấy đến Lạc Dương tìm mẫu thân, có nói với con rằng đây là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân huynh ấy để lại."

Vô Chủ Sư Thái hoàn toàn hóa đá, Hiến Dung quơ tay trước mặt bà: "Sư Thái, Sư Thái!"

Vô Chủ Sư Thái rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, một chút hoảng loạn xẹt qua trên khuôn mặt thanh tú của bà, song đã bị bà vội vàng che dấu: "Chỉ bằng một cây trâm như vậy thì làm sao tìm được một người trong biển người mênh mông này?"

Hiến Dung thở dài: "Huynh ấy cũng biết rõ việc tìm kiếm sẽ không dễ dàng gì. Thế nhưng, do muội muội của huynh ấy bây giờ đang lâm bệnh nặng, chỉ sợ rằng muội ấy không sống được bao lâu trên cõi đời này nữa, hy vọng duy nhất hiện giờ của muội ấy là có thể nhìn thấy mẫu thân của mình......"

Cả người Sư Thái nhoáng một cái như bị sét đánh, toàn thân chấn động như những tán cây trước gió. Hiến Dung quan sát sắc mặt bà, trái tim nàng từ từ nguội lạnh, vẻ mặt ngưng trọng đến đáng sợ: "Người mà huynh ấy đang tìm kiếm, lẽ nào lại là người......mẫu thân......"

Bên ngoài căn phòng, A Lạc đang nghe trộm trong góc cũng đột nhiên chấn kinh, tâm nhĩ run lên mãnh liệt khiến hắn suýt nữa thốt ra tiếng.

Vô Chủ Sư Thái nghiêm khắc mắng: "Hiến Dung, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ở nơi đây, con không được phép gọi ta là mẫu thân!"

Hiến Dung bước từng bước đến trước mặt bà và chất vấn: "Vậy thì......Sư Thái, người có thể nói cho Hiến Dung biết được hay không, trước đây có phải người đã có hai con?"

Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Sư Thái, nhưng bà lập tức che giấu, cười gượng nói: "Trái lại ta thực sự muốn có nữa kìa. Con có nhớ, khi còn nhỏ, điều con mong muốn nhất chính là có huynh trưởng và tỷ tỷ không?"

Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiến Dung, dịu dàng nói: "Hiến Dung, con có biết nỗi đau khi mang thai chín tháng mười ngày và nỗi đau khi vượt cạn ra sao không? Mọi đứa trẻ đến với thế gian này đều phải dựa vào sữa mẹ để tồn tại, con cái chính là máu mủ của người mẹ. Để chăm sóc con mình, những bà mẹ đêù trải qua cảnh tiều tụy, hốc hác và phờ phạc, mỗi khi con ốm đau, người mẹ gần như ngày đêm chăm sóc không rời. Thử hỏi trên đời này có bà mẹ nào nỡ lòng bỏ rơi con mình không, huống chi tàn nhẫn chối bỏ chính cốt nhục của mình."

Hiến Dung xúc động, nước mắt rơi lã chã. Nhớ lại khi còn nhỏ, những khi nàng ốm đau bệnh tật, nếu mẫu thân không chăm sóc tỉ mỉ chu đáo và tìm mọi cách để chữa trị cho nàng, thì làm sao nàng có thể khỏe mạnh bình thường như ngày hôm nay. Một người mẹ vị tha và nhân hậu như vậy, làm sao có thể từ bỏ chính máu thịt của mình chứ?

Hiến Dung lao vào vòng tay của Vô Chủ Sư Thái, lòng nàng đầy áy nãy hối lỗi: "Mẫu thân, con xin lỗi, con không nên hoài nghi người......"

Phía bên ngoài, A Lạc chuẩn bị rời khỏi nơi ẩn nấp. Trước giờ hắn cho rằng Lang Nha Vương phi mới là Thẩm Cẩm Tú, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, hôm qua hắn chỉ thấy hai người họ khóc với nhau mà không có bằng chứng xác thực nào. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhiệm vụ tìm "mẫu thân" này của hắn đã hoàn thành. Vô Chủ Sư Thái đích thực là Thẩm Cẩm Tú! Tin tức quan trọng như vậy phải được đưa về càng sớm càng tốt.

A Lạc vừa mới bước một bước, giọng nói của Thẩm Cẩm Tú từ trong phòng truyền đến: "Đôi mắt của con dạo này thế nào rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc