NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Kể từ khi quen biết Hiến Dung đến nay, dù là do mưu tính hay tình cờ, A Diệu có quá nhiều cơ hội để tiếp xúc thân mật với muội ấy. Là khi Hiến Dung giả trang thành luyến đồng ôm chặt lấy chàng, hay khi chàng cải trang thành thị nữ bắt gặp cảnh Hiến Dung ở bên trong tắm rửa, còn có lúc gần gũi trị thương trong mật thất, hoặc lúc cả hai cùng bàn chuyện hôn sự, bọn họ đã có rất nhiều thời khắc ở chung với nhau như vậy. Thêm nữa, khi chàng bị trúng loại thuốc bẩn thỉu kia, thiếu chút nữa chàng không thể khống chế được thời khắc nguy hiểm của mình. Nếu năng lực tập trung của chàng yếu đi, có lẽ chàng đã không thể kiềm giữ nổi. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, cuối cùng chàng cũng đã kiểm soát được bản thân.

Những lý do khác đều là viện cớ, trong lòng chàng biết rõ nguyên nhân chân chính chỉ có một: Chàng sợ muội ấy chính là muội muội của mình!

Mặc dù chưa từng có ai nói rõ ràng với chàng rằng Thẩm Cẩm Tú chính là mẫu thân của chàng. Thế nhưng, từ việc Lưu Uyên khăng khăng muốn giết Thẩm Cẩm Tú mà không nói rõ lý do, hay từ việc Cổ Li dù cố ý hay vô ý ám chỉ và từ đủ loại dấu hiệu không thể giải thích được sau khi ở Lạc Dương, chàng đã nảy sinh sự nghi ngờ. Mối nghi ngờ này ngày càng lớn dần trong lòng khiến chàng không sao thở nổi. Chàng có thể đến gần Dương Hiến Dung theo kế hoạch, đề nghị hôn sự với muội ấy và sẽ có đủ loại giao du qua lại với muội ấy, nhưng chàng tuyệt đối sẽ không bao giờ bị dụ.c vọng thúc đẩy hay đầu óc không thông suốt mà phạm phải sai lầm lớn. Vì đây là ranh giới của luân lí làm người, chàng phải cố sống chết để giữ mình đến cùng.

Có trời mới biết chàng đã đau khổ giữ mình đến thế nào, biết bao nhiêu lần nội tâm chàng điên cuồng gào thét muốn hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, muốn ôm chặt lấy cơ thể tuyệt mỹ ấy vào lòng, thậm chí khi nằm mơ chàng còn muốn nhiều hơn thế. Đây chính là ham m.uốn, là dụ.c vọng, chàng càng kháng cự thì trong người chàng càng bùng cháy. Khi chàng tưởng như sắp tự thiêu khô chính mình, thì cũng là lúc mẫu thân và chàng nhận nhau. Suy đoán này đã hành hạ chàng trong một thời gian dài, cuối cùng đã được chứng thực: Dương Hiến Dung thực sự là người mà chàng không bao giờ có thể chạm đến trong đời.

Vẻ mặt thống khổ của A Diệu khiến lòng Thẩm Cẩm Tú đau nhói, bà thở dài lắc đầu: "Xem ra con đã có tình cảm sâu sắc với con bé."

A Diệu hít sâu vài hơi, quay đầu đi không nói gì.

"Nếu như, con bé không phải là muội muội của con, thì con có vui không?"

A Diệu đột ngột quay đầu lại, hơi thở như ngưng trệ, chàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Cẩm Tú.

"Hiến Dung và con không có chung quan hệ huyết thống, vì mẫu thân ruột thịt của con bé chính là Tôn phu nhân, là phu nhân đầu tiên của Hoằng Hiến. Chỉ có rất ít người biết về vấn đề này, ngay cả bản thân Hiến Dung cũng không hề biết."

Não bộ A Diệu dường như đóng băng, đình trệ hết mọi thứ, mất một lúc lâu cũng chưa tỉnh ngộ. Hoằng Hiến chính là tên tự của Dương Huyền Chi, khi Thẩm Cẩm Tú gọi tên tự của ông ấy như thế, cũng đủ cho thấy mối quan hệ của hai người. Và Thẩm Cẩm Tú vẫn luôn mang tên của phu nhân Dương Huyền Chi -- họ Tôn ở Sơn Đông, chính Dương Huyền Chi đã để Thẩm Cẩm Tú giả mạo thành vị phu nhân trước của ông.

Thẩm Cẩm Tú nheo mắt nhớ lại: "Năm đó, khi vừa trở về Tấn Dương thì Hoằng Hiến nhận được tin dữ. Phu nhân của ông ấy bị té ngã khi sắp sinh, cộng với việc tình trạng thai nhi không tốt, tất cả thầy y lúc đó cũng đều bất lực."

*****

Lúc ấy Thẩm Cẩm Tú vừa trở lại Tấn Dương cũng mới biết được, Dương Huyền Chi đã sớm an bài cho người nhà của nàng trốn tới Giang Nam. Y bảo Thẩm Cẩm Tú từ nay về sau hãy cắt đứt tất cả tin tức với người nhà, không để họ biết được chuyện sống chết của nàng, đây chính là sự bảo vệ lớn nhất đối với nhà họ Thẩm. Thẩm Cẩm Tú đương nhiên hiểu rõ những công sức vất vả của Dương Huyền Chi, thế nhưng từ nay về sau cốt nhục phải chia lìa, sinh tử không hay biết, thật sự là đau thấu tâm can. Cộng thêm việc nhớ nhung hai đứa nhỏ và bị lời nguyền của Lưu Uyên tra tấn đã khiến nàng ăn ngủ không yên, trạng thái của Thẩm Cẩm Tú lúc ấy rất tệ.

Dương Huyền Chi cũng áy náy đến cực điểm. Y vốn có thể giao Thẩm Cẩm Tú cho triều đình an bài, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ qua trách nhiệm này, y đi tới đâu cũng mang theo Thẩm Cẩm Tú, tự mình bảo vệ nàng. Phu nhân của Dương Huyền Chi chính là thứ nữ chính tông của nhà họ Tôn ở Sơn Đông, khuê danh là Tôn Thiểu Hoa. Sau khi Dương Huyền Chi nhận lệnh đi Hung Nô, Tôn phu nhân mới phát hiện mình mang thai. Lúc xảy ra chuyện là vào khoảng thời gian nàng ấy mang thai đủ ngày đủ tháng, Dương Huyền Chi nhận được thư từ Dương phủ nói rằng tình huống của Tôn phu nhân nguy hiểm đến cực điểm. Do không biết phu nhân từ nơi nào nghe được lời đồn, nói Dương Huyền Chi đã đắc tội với Thiền Vu Hung Nô và bị bắt lại, sống chết không rõ. Tôn phu nhân nghe xong hoảng hốt ngã xuống, bụng đau không chịu nổi và rơi vào tình huống nguy cấp.

Dương Huyền Chi đương nhiên lo lắng, y liền nghĩ đến y thuật của Thẩm Cẩm Tú, nên vội vàng đưa nàng trở về Lạc Dương.

Sau hành trình rong ruổi ngày đêm đến Dương phủ thì đã là đêm khuya, bên trong phòng sinh loạn hết cả lên. Những chậu máu loãng được mang ra ngoài không ngừng, nhìn thấy mà giật mình, trong phòng đầy tiếng kêu khóc và tiếng quát mắng. Hóa ra Tôn phu nhân đã đau đớn cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không sinh được. Cơ thể Tôn phu nhân vốn mảnh mai, lại chịu đau đớn lâu như vậy, sức lực cạn kiệt đi không ít, lúc này hơi thở cũng đã yếu dần.

Khi Thẩm Cẩm Tú bước vào phòng sinh, nàng biết có điều gì đó không ổn khi nhìn thấy Tôn phu nhân với khuôn mặt nhợt nhạt như ma. Sản phụ này xuất huyết quá nhiều, thân thể lạnh ngắt, đã không còn tri giác nữa. Bà đỡ cố gắng bón canh sâm nhưng dù đổ bao nhiêu vẫn chảy hết ra ngoài, phu nhân không thể nuốt nổi nữa. Thẩm Cẩm Tú bước đến bắt mạch cho Tôn phu nhân, mạch đập rất yếu ớt và biết là không thể đảo ngược được tình thế. Nàng thở dài thườn thượt, buồn bã nhìn cái bụng to lớn ấy của Tôn phu nhân rồi chợt nảy ra một ý định táo bạo.

Ngoài cửa, Dương Huyền Chi đang lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy Thẩm Cẩm Tú đi ra, liền vội vàng tiến lên đón, y không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm. Thẩm Cẩm Tú lắc đầu, Dương Huyền Chi liền trở nên bi thương.

Thẩm Cẩm Tú thận trọng nói: "Phu nhân hiện giờ vẫn chưa tắt thở-"

Dương Huyền Chi mở to hai mắt, trong nháy mắt lại cảm thấy có hy vọng, vội vàng ngắt lời Thẩm Cẩm Tú: "Nàng ấy có thể sống chứ?"

"Nhiều nhất không đến nửa canh giờ." Thẩm Cẩm Tú cắn răng, bình tĩnh nói, "Dương thị lang, người phải đưa ra quyết định. Nếu người lập tức hạ quyết tâm, còn có thể giữ được tính mạng đứa bé."

Dương Huyền Chi kinh hãi: "Làm sao giữ được đứa bé?"

Sắc mặt Thẩm Cẩm Tú nghiêm nghị, giọng nói nặng nề: "Nhân lúc Tôn phu nhân còn chưa trút hơi thở cuối cùng, nên mổ bụng và lấy đứa trẻ ra ngoài."

Dương Huyền Chi kinh hoảng lui về sau hai bước.

Thẩm Cẩm Tú tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh của một lương y: "Chỉ là, tính mạng của Tôn phu nhân không thể xoay chuyển được nữa."

Trong nháy mắt, hai mắt Dương Huyền Chi đỏ hoe, khóe miệng y kịch liệt run rẩy, mở miệng mấy lần mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh: "Nếu như là Thẩm phu nhân đây, người sẽ chọn thế nào?"

Thẩm Cẩm Tú hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của y: "Ta cũng là một người mẹ, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình, ta cũng sẽ để con mình được sống."

Thân thể Dương Huyền Chi run lên, y nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, sau cùng y chậm rãi gật đầu.

Khi mổ bụng Tôn phu nhân, Thẩm Cẩm Tú đã cố hết sức để giữ bình tĩnh tuyệt đối, tránh không phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng khi nàng đem đứa bé ra, dường như nàng nghe được một tiếng thở dài mãn nguyện. Thẩm Cẩm Tú không dám phân tâm, vội vỗ mông đứa trẻ vài cái. Đứa trẻ khóc lớn lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Bà đỡ bước tới để tắm rửa cho đứa bé, nàng nhìn Tôn phu nhân đang nằm trên giường. Phu nhân không còn hơi thở nữa, nhưng không biết từ lúc nào khóe miệng đã xuất hiện nụ cười. Thẩm Cẩm Tú nhìn chằm chằm Tôn phu nhân hồi lâu, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy tuy chưa từng gặp mặt nhưng lại rất quen thuộc với Tôn phu nhân. Có lẽ, chỉ có làm mẹ rồi mới có thể hiểu được tâm tư của người mẹ khác.

Thẩm Cẩm Tú bế đứa bé đến tay Dương Huyền Chi: "Là một cô bé xinh xắn."

Dương Huyền Chi không nhịn được vùi đầu trên người đứa nhỏ, mặc cho nước mắt chảy xuống, y nghẹn ngào nhìn về phía Thẩm Cẩm Tú: "Đứa nhỏ này mạng lớn. Nếu là do phu nhân cứu giúp, vậy thì người hãy đặt tên cho con bé đi, tên lót của con bé sẽ là Hiến."

Thẩm Cẩm Tú lấy tay trêu chọc làn da hồng hào của đứa trẻ, nhớ tới bộ dạng Linh Nhi lúc mới sinh, nàng không khỏi đau lòng, do dự một lát mới nói: "Đứa trẻ này mặt mày thanh tú, ngày sau chắc chắn sẽ có dung mạo diễm lệ, gọi là Hiến Dung đi."

Dương Huyền Chi lặng lẽ ngồi trước thi thể phu nhân của mình một lúc lâu. Sau giờ tý, bốn bề xung quanh đều yên lặng. Dương Huyền Chi mời Thẩm Cẩm Tú đến gian phòng bên cạnh nói chuyện riêng, còn chưa nói gì thì y đã cúi đầu thật sâu: "Phu nhân, đứa trẻ này có duyên với phu nhân như thế, người nên là mẫu thân của con bé."

Thẩm Cẩm Tú cả kinh, vội vàng lùi lại vài bước để tránh đại lễ của Dương Huyền Chi.

Vẻ mặt của Dương Huyền Chi rất chân thành, ngữ khí lại nghiêm túc: "Người buộc phải che giấu thân phận, bất luận đi đến nơi nào cũng đều không an toàn, nếu tin tưởng ta, cứ giả làm phu nhân của ta, ta sẽ bảo vệ người nửa phần đời còn lại."

Thẩm Cẩm Tú hết lần này đến lần khác chối từ, nhưng Dương Huyền Chi đã hạ quyết tâm, y dùng lý trí và tình cảm để lay động nàng, dần dần Thẩm Cẩm Tú cũng bị y thuyết phục. Thật vậy, nơi ở của Dương Huyền Chi là nơi ẩn náu tốt nhất cho nàng. Tôn phu nhân mới thành hôn chưa đầy hai năm, một chút cũng không thích giao du với bên ngoài, từ khi gả cho Dương Huyền Chi, nàng ấy chủ yếu chỉ sống trong phủ, không có mấy người nhìn thấy được. Thêm nữa, Thẩm Cẩm Tú cũng biết một số kiểu cải trang, còn Dương Huyền Chi sẽ cho tất cả những người hầu đã từng nhìn thấy Tôn phu nhân nghỉ việc và sẽ tuyển một nhóm người khác. Cộng với việc Tôn phu nhân sống ẩn dật như vậy nên đã dần mất liên lạc với nhà họ Tôn ở Sơn Đông, thế là Thẩm Cẩm Tú đã có thể sống dưới danh nghĩa của Tôn Thiểu Hoa.

Dương Huyền Chi đã hạ lệnh sẽ giết những người trong nội bộ nếu tin tức về cái chết của Tôn phu nhân bị tiết lộ ra ngoài. Tôn phu nhân được chôn cất trong bí mật, đến nay vẫn chưa có bia mộ. Mỗi năm vào ngày giỗ, chỉ có một số ít người âm thầm đến viếng bà. Người hầu gái từng có mối quan hệ mật thiết với Tôn phu nhân tên là Cung Ngọc đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thẩm Cẩm Tú cứu đứa bé, bà rất biết ơn Thẩm Cẩm Tú và nguyện hầu hạ cho chủ nhân hiện tại chính là nàng. Về sau, khi ở trong Dương phủ, Thẩm Cẩm Tú đã được Cung Ngọc giúp đỡ rất nhiều, gọi là chủ tớ, nhưng Thẩm Cẩm Tú chưa bao giờ đối xử với Cung Ngọc như một người hầu.

Khi Thẩm Cẩm Tú đến tuổi trung niên, bà nguyện gửi gắm tình cảm của mình nơi cửa Phật và muốn xuất gia. Dương Huyền Chi không thể ngăn cản bà, nên ông đã xây dựng một ni viện nhỏ trên núi Uất Sơn để Thẩm Cẩm Tú có thể yên tĩnh tu hành tại đây. Dương Huyền Chi không muốn người ngoài biết chuyện này nên làm đủ mọi cách ngụy tạo rằng Thẩm Cẩm Tú vẫn ở trong phủ, tất cả những lần ngụy tạo đều do Cung Ngọc sắp đặt, bà cũng chưa từng xuất giá, về sau khi bà đến tuổi trung niên, mọi người đều gọi bà là Cung ma ma và khi ở Dương phủ bà cực kỳ uy nghiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc