NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Bên trong tiền sảnh của Liễu phủ, A Diệu đang cởi bỏ trang phục người hầu, chàng cũng bỏ hết râu ria và tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt. Chàng cởi một bên tay áo ra và nhờ A Lạc băng bó lại chỗ bả vai bị thương cho chàng. Thế nhưng A Lạc lại không cẩn thận lỡ chạm vào vết thương khiến A Diệu cau mày đau đớn: "Huynh nhẹ nhàng xíu không được à?"

A Lạc trợn tròn mắt, giở giọng nói: "Đệ phàn nàn cái gì hả? Vốn dĩ là Cổ Li muốn giúp đệ, nhưng do đệ cứ nhất quyết muốn ta làm còn gì."

Cổ Li đang dựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực thờ ơ lạnh nhạt quan sát, vừa nghe lời A Lạc nói vừa cười khẩy. A Diệu nhớ tới cảnh chàng ở cùng Cổ Li trước khi đi tới Dương phủ, chàng có phần lúng túng, không muốn nhìn vẻ mặt của nàng ta nên quay đầu sang hướng khác.

Cổ Li mang dáng vẻ thướt tha đi về phía A Diệu: "Vì huynh đã bình an quay trở về, thế nên chúng ta cần bàn kế hoạch tiếp theo."

A Diệu nghĩ đến đủ loại cảm giác mạo hiểm khi tự mình thăm dò trong Dương phủ, nhiều lần nghĩ lại vẫn còn rùng mình: "Bản đồ mà ta nhận được, chỉ e rằng có chỗ sai--"

Cổ Li ngắt lời chàng: "Tấm bản đồ tuyệt đối đáng tin cậy, phòng sám hối đích xác là nơi ở của Thẩm Cẩm Tú. Còn cơ chế ngầm bên trong, hoàn toàn chứng minh cho ta thấy Dương Huyền Chi đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ chờ ngày chúng ta bước vào!"

A Lạc khó hiểu: "Thẩm Cẩm Tú biết chúng ta sẽ tới sao?"

Cổ Li nở nụ cười u ám lạnh lẽo: "Chỉ e là bà ấy đã đợi nhiều năm rồi." Nàng ta suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên vỗ tay, "Từ trước đến giờ có thể Thẩm Cẩm Tú không ở trong Dương phủ, mỗi ngày tất cả đồ ăn đều được đưa vào trong, thỉnh thoảng còn có một số dấu vết đều là mượn danh nghĩa, có lẽ chính người nhũ mẫu thân thiết bên cạnh bà ấy đã làm điều đó."

A Lạc chán nản: "Nếu Thẩm Cẩm Tú không có ở Dương phủ, vậy chúng ta phải tìm bà ấy ở đâu bây giờ?"

Đôi mắt xanh của Cổ Li ánh lên tia sáng: "Chúng ta còn có Dương Hiến Dung mà. Mấy ngày nay, cô nương ấy nhất định sẽ mang trâm cài đến cho Thẩm Cẩm Tú nhìn thấy." Cổ Li nhìn A Lạc, thấp giọng căn dặn: "Huynh nhất định phải theo sát Dương Hiến Dung cả ngày, phải báo cáo cho ta toàn bộ hành tung của cô nương ấy."

A Lạc đáp "Ờ" một tiếng, riêng vẻ mặt A Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra, duy chỉ có một tia lo lắng nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt đen láy ấy.

*****

Đêm đen sâu thẳm, người người đều đã ngủ, một vài ngôi sao sáng lấp lánh như từng con đom đóm lơ lửng trên bầu trời, đâu đó còn có tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài cửa sổ trong buổi đêm tĩnh lặng. A Diệu để trần phần thân trên, chàng đang ngồi bên cạnh chậu rửa, dùng mảnh khăn ướt lau sạch người mình, được tẩy rửa như vậy mang theo chút cảm giác mát mẻ, cũng phần nào giảm bớt sự lo lắng khó mà giải thích được trong lòng chàng.

Cánh cửa bị đẩy ra, đó là Cổ Li. Trông thấy phần thân trên trần tr.ụi hoàn mỹ của A Diệu, Cổ Li không chút ngần ngại đứng dựa người vào cửa chính, dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn đến thân hình cân đối săn chắc của chàng. Bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, cùng với đôi chân thon dài, sẽ khiến toàn bộ những ai có mặt trong căn phòng này đều phải nghẹt thở trước sứt hút nam tính ấy.

A Diệu cảm thấy khó chịu trước ánh nhìn của nàng ta nên vội quay người lấy y phục mặc vào: "Sao cô lại tùy tiện vào phòng nam nhân như vậy?"

Cổ Li mỉm cười yêu kiều: "Tự nhiên ta nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, nên phải nói ngay bây giờ."

Giọng điệu của A Diệu không vui: "Có chuyện gì?"

Cổ Li đi về phía A Diệu, ánh mắt nàng ta vẫn suồng sã lướt trên người chàng và cuối cùng đáp xuống tấm lưng dày rộng, trong lời nói của nàng ta có ẩn ý sâu xa: "Cô nương ấy đã nhìn thấy phía sau lưng của huynh chưa?"

A Diệu hít thở sâu vài lần rồi trầm mặc lắc đầu.

Cổ Li thở phào nhẹ nhõm, mi mắt như sợi tơ, cười như không cười: "Huynh cẩn trọng quá rồi. Cô nương ấy có lòng tốt chữa thương cho huynh như vậy, mỗi ngày đều tiếp xúc với huynh, vậy mà huynh vẫn để tâm phòng bị."

A Diệu giận tím mặt, ngữ điệu càng lộ rõ sự không vui: "Chẳng qua ta không muốn kéo thêm nhiều phiền phức mà thôi."

Cổ Li phớt lờ cơn giận của A Diệu mà sải bước đến gần chàng, khi khoảng cách đã rất gần với A Diệu, nàng ta vươn bàn tay trắng nõn đẹp đẽ đến tấm lưng chàng: "Ai có thể nghĩ rằng, người đã in dấu ký tự này cho huynh, hóa ra lại là--"

A Diệu nắm lấy tay nàng ta, ánh mắt như tan vào bóng đêm sâu thẳm, giọng điệu chàng lạnh như hầm băng: "Điều ta ghét nhất......chính là có người nhìn thấy sau lưng ta."

Chàng không thương tiếc hất tay Cổ Li ra, trong mắt không có chút nhiệt độ, lạnh lùng quát lớn: "Ra ngoài ngay!"

Cổ Li nhìn A Diệu chằm chằm, sóng mắt đung đưa mị hoặc vẫn không hề dời đi nơi khác, ánh mắt ấy không ngừng chu du trên người chàng, sau cùng cũng lộ ra tia thương cảm hiếm thấy ở nàng ta: "Vẫn không vui với kết quả ấy sao?"

A Diệu dứt khoát xoay người sang nơi khác, chàng không thể đối diện với nàng ta kiểu này. Cổ Li vẫn nhìn vào tấm lưng rộng lớn ấy, giống như chàng dựng lên bức tường thành cao lớn, cắt đứt mọi cảm xúc không cần thiết. Khoảng một lúc sau, Cổ Li quyết định rời bước, chỉ để lại một câu than thở xa xôi: "Thật ra, huynh và ta không giống nhau......"

Sau khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, A Diệu mới quay người lại. Chàng úp mặt vào hai tay, y phục khoác trên vai bị tuột xuống. Vầng trăng lạnh lẽo nhuộm lên bóng lưng chàng một màu ảm đạm. Trên người chàng, ngoài vết thương bị mũi tên cũ bắn vào thắt lưng bên trái và vết thương mới đang được băng bó trên vai trái ra, thì còn có một vết sẹo đang lành thịt ở giữa lưng dưới của chàng, từng thớ thịt đang kết thành hạt, dù chàng cố che đậy cũng không thể nào che giấu nổi nét chữ "Nô lệ" rõ rệt đó!

Rất ít người nhìn thấy ký tự in trên lưng chàng, Dương Yên là một trong số đó.

Năm năm trước, tiểu cô nương đã cứu A Diệu, nàng đã cắt áo ngoài của mình thành bảy mảnh, kéo thành dải vải để quấn xung quanh vết thương cho chàng. Tiểu cô nương dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt rồi thở phào nhẹ nhõm: "Tạm thời cũng chỉ có thể làm được thế này thôi, dù sao máu cũng đã được cầm lại rồi."

A Diệu yếu ớt lên tiếng cảm ơn, nhưng tiểu cô nương lại tò mò về từ "Nô lệ" dữ tợn trên lưng chàng, "Đây là......"

A Lạc hừ lạnh, chỉ vào ký tự in trên trán mình: "Đây là ký hiệu của nô lệ, bất kể chúng ta đi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy ký tự này đều sẽ bị bắt."

Tiểu cô nương gật đầu: "Chuyện này ta biết. Chỉ là......tại sao lại in dấu ở sau lưng? Không phải mọi nô lệ đều bị in trên trán ư?"

A Diệu thở ra một hơi cay đắng: "Ta cũng không biết nữa. Ký tự này đã có trên lưng ta từ khi nào ta cũng không thể nhớ được......"

Tiểu cô nương ngạc nhiên, đôi mắt to tròn long lanh mọng nước của nàng chứa đầy sự bối rối và cảm thông. A Diệu có thể nhìn ra, nàng không thể tưởng tượng được thế giới của chàng, song vẫn không cầm lòng được mà thương xót. Trong khoảnh khắc đó, A Diệu nảy sinh sự mặc cảm khó tả, bắt đầu từ đó, điều mà chàng không muốn nhìn thấy nhất trong đời chính là lòng trắc ẩn và sự thương hại. Năm năm, chàng rất cố gắng thoát khỏi thân phận đáng xấu hổ này, cũng không hẳn là vì ánh mắt từ bi của Dương Yên năm đó.

Nhưng bây giờ, chàng làm sao có thể thoát khỏi thân phận này đây? Chàng chỉ đang khoác trên mình vẻ ngoài hào nhoáng mà thôi, thật ra bên trong vẫn không hề thay đổi, chàng vẫn là tên nô lệ nhỏ bé tầm thường. Một tia tuyệt vọng hiện lên trong mắt A Diệu, cơn tức giận trào dâng và rồi tất cả đồ đạc trong phòng đều bị chàng quét hết xuống đất. Chiếc bình màu lục lam rơi vỡ vụn trên mặt đất phát ra âm thanh giòn tan, ánh trăng lại nhuộm lên từng mảnh vụn ấy một màu xanh dịu nhẹ. Tâm tư A Diệu chợt thức tỉnh, chàng ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng trắng bạc bên ngoài song cửa sổ.

Một giọng nói trong trẻo vang vọng bên tai chàng: "Ban ngày có ánh mặt trời, ban đêm lại có ánh trăng, dù cho đôi lúc bị mây mù, mưa bão, tuyết trắng che khuất thì cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi. Miễn là mặt trời và mặt trăng vẫn mãi ở trên cao kia, thì vĩnh viễn sẽ luôn có ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu huynh."

Giọng nói đó như một loại ma thuật dần dần làm dịu đi cơn tức giận trong lòng chàng. Chàng si mê nhìn lên vầng trăng sáng, cả người đều ngưng tụ dưới ánh trăng bạc.

Bình luận

Truyện đang đọc