NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Trong buổi thượng triều sáng nay, các quần thần đều ngạc nhiên khi phát hiện ra không phải Hoàng hậu đi cùng Hoàng thượng vào triều, mà là Hoàng thúc của Hoàng thượng - Triệu Vương Tư Mã Luân. Ông ta đã nhân danh Hoàng đế, lớn tiếng tuyên bố tội trạng của Giả Nam Phong, xử lý hết bè đảng của Hoàng hậu và để con cháu của ông ta lên nắm quyền chỉ huy Túc Vệ Quân. Chỉ qua một đêm, hết thảy quyền lực đều rơi vào tay của Triệu Vương. Tư Mã Dĩnh cũng ở đó, hắn cho rằng chính mình đã lập được đại công nên dương dương tự đắc chờ đợi được phong thưởng, nhưng nào ngờ, Tư Mã Luân chỉ phong cho hắn chức vụ Đại tướng quân cho có lệ và vẫn để hắn trấn giữ Nghiệp Thành. Tư Mã Dĩnh ngoài mặt thì thuận theo, nhưng trong lòng hắn thì bất mãn khỏi phải nói.

Tin phế hậu được ban bố ra ngoài, đương nhiên sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn. Các phe phái của Hoàng hậu đều bị tịch thu tài sản và bị chém đầu, trong chốc lát đã dấy lên trận gió tanh mưa máu. Những người có học thức và hiểu biết sâu sắc đều vô cùng lo lắng, họ sợ rằng triều chính sẽ sớm thay đổi. Nhưng đối với người dân Lạc Dương, cuộc tranh chấp ngôi vị xảy ra đêm hôm qua không liên quan gì đến cuộc sống mưu sinh của họ và mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.

Gần đến giờ tỵ, A Diệu mới trở về đại bản doanh Liễu phủ. Chàng lẻn nhảy vào từ cửa sau và vội chạy ngay về phòng, cẩn thận từng li từng tí không muốn để ai trông thấy. Vào phòng, A Diệu cởi áo ngoài và nằm xuống giường, vừa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa. A Diệu giả vờ ngái ngủ đi ra mở, một thành viên của đoàn múa đến thông báo cho chàng rằng Cổ Li muốn gặp chàng.

Cổ Li sống trong khoảng sân sau tam tiến. Sân này nằm ở phần sâu nhất của dinh phủ và cực kỳ hẻo lánh, từ trước đến nay Cổ Li không cho phép bất cứ ai đến gần. Những người trong đoàn múa đều nghe lời Cổ Li, chỉ riêng A Diệu và A Lạc hay ra vào những lúc cần thiết. Khi A Diệu đến gần sân, chàng lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chàng cảm thấy kỳ quái nên bước nhanh vào, nhưng tiếng kêu đột nhiên kết thúc như chưa từng vang lên.

A Diệu đẩy cửa ra, quả nhiên Cổ Li đang ở bên trong. Nàng ta cúi đầu đứng bên cạnh tấm rèm, thường ngày nàng ta hay phô ra đường cong đẹp đẽ của mình, nhưng bây giờ không hiểu vì sao chàng lại cảm thấy nàng ta đang co rúm người lại. Lư hương thì nghi ngút khói, tấm rèm thì bị gió thổi tung, bao trùm cả gian phòng là một bầu không khí bí ẩn kỳ lạ.

A Diệu đi về phía Cổ Li và hỏi: "Tiếng phát ra vừa rồi là gì vậy?"

Cổ Li vẫn rũ mắt xuống không trả lời, nàng ta chỉ lườm chàng từ khóe mắt như thể đang ám chỉ điều gì đó. A Diệu không hiểu ý của Cổ Li nên đã đi đến bên cạnh nàng ta, tiếp tục hỏi: "Mệnh lệnh tiếp theo như thế nào? Bước kế tiếp chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Việc tiếp theo chính là bắt Thẩm Cẩm Tú."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, là giọng nam trầm thấp. A Diệu cả kinh, đột ngột ngẫng đầu lên. Một lúc sau, một người nam cao lớn xuất hiện, ông ta mặc đồ đen và đeo mặt nạ hình lang sói. Phía sau chiếc mặt nạ lộ ra hai con mắt cay độc, mang theo luồng sát khí rét lạnh khiến người khác phải rùng mình căng thẳng. Trên tay người áo đen có vết máu, Cổ Li vội vàng rút chiếc khăn trên tay ra, cung kính đưa qua. Ông ta tùy ý lấy khăn tay lau, sau đó cởi bỏ chiếc mặt nạ, lộ ra bộ mặt trông rất dữ tợn. Xương gò má cao vút, lông mày dài rậm, ngũ quan thì như được đúc gọt trông rất mạnh mẽ dữ dằn, ông ta chính là người thường xuất hiện trong những cơn ác mộng của A Diệu.

A Diệu run lên, chàng vội quỳ gối xuống, giọng nói bất giác run rẩy: "Đại Thiền Vu."

"Đồ rác rưởi vô dụng!" Lưu Uyên ném chiếc khăn lại cho Cổ Li, lạnh lùng nhìn A Diệu đang quỳ trên mặt đất, "Suốt ba tháng trời mà vẫn không thể tìm thấy bà ta, mà ta ra tay thì chỉ cần một giờ."

Trong lòng A Diệu thầm phỉ báng: Ông toàn sử dụng cách bức cung thô bạo. Nhưng chàng không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.

Cổ Li lấy hết can đảm hỏi: "Đại Thiền Vu biết được tung tích của Thẩm Cẩm Tú rồi sao?"

Lưu Uyên cười khẩy một tiếng. Ông ta có chỉ thị viết tay của Triệu Vương nên đã truyền lệnh nhờ người đưa cả nhà đệ đệ của Dương Huyền Chi ra khỏi nhà lao Kinh Triệu Doãn, chính là người thân cận nhất với Dương Huyền Chi. Người đệ này tính tình rất có phí phách và chính trực, nhưng khi nhìn thấy máu mủ cốt nhục của mình bị hành hạ, ông ta vẫn không kìm lòng được nên đã nói ra tất cả ngọn nguồn.

+

Lưu Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ với một ánh mắt ghê gớm: "Uất Sơn, am Quảng Hóa, Vô Chủ Sư Thái."

A Diệu sững sờ, một tia sáng khó hiểu đột nhiên lóe lên trong mắt chàng nhưng cũng lập tức biến mất trong đáy mắt sâu thẳm.

Bình luận

Truyện đang đọc