NĂM THÁNG HUY HOÀNG

A Diệu chính là chàng trai áo xanh mà Dương Hiến Dung vừa nhớ nhung khi nãy. Vào lúc này đây, chàng đang ngang nhiên ở trong thành Lạc Dương và chăm chú nhìn đi nhìn lại món đồ vật gì đó.

Chàng ngồi phía trước một cái bàn dài, mắt dán chặt vào chiếc túi gấm trên tay. Có thể suy đoán từ bốn gốc đã sờn rách của chiếc túi gấm chứng tỏ món đồ này đã theo chàng rất nhiều năm rồi. Chàng từ từ mở chiếc túi gấm ấy, lấy ra từ bên trong những đồ vật dường như rất quý giá đối với chàng, chàng bày chúng ra và đặt trên chiếc bàn dài. Đó là một mảnh áo gấm màu xanh ngọc và có những mảnh vải cùng màu giống nhau như thế cũng được xé thành từng mảnh. Những mảnh vải ấy đều đã cũ kỹ, đầy vết máu gỉ loang lổ.

A Diệu nhìn vật cũ trước mặt, tâm tư chàng như sóng biển cuồn cuộn chảy, quay ngược trở về năm năm trước là khoảng thời gian chàng mãi mãi khắc ghi tận sâu trong tim.

Bên trong một ngôi đền hoang tàn đổ nát, thiếu niên mười lăm tuổi khi ấy đang ngậm một nhành cây trong miệng, cậu nằm sấp trong đống rơm rạ với gương mặt đầy thống khổ. Trên người cậu đang mặc quân phục của binh sĩ nhà Tấn, quần áo chẳng hề vừa vặn, khoác trên thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành của cậu nhìn có chút rộng. Trên quần áo dính đầy máu đen, bốc ra một mùi hôi thối khó chịu. Cậu đã nhiều ngày chưa tắm rửa, đã thế còn bò lên khỏi cái hố chôn xác người chết đó nữa. Thật ra điều khiến cậu quẫn bách nhất đó là da thịt cậu đã dơ dấy bẩn thỉu rồi toàn thân thì bốc ra mùi tanh hôi, thế mà lại phải tiếp xúc với một tiểu cô nương vừa xinh xắn vừa sạch sẽ ở trước mặt.

Cậu không còn cách nào khác nữa vì cậu phải dựa vào tiểu cô nương, cô nương này chính là vị ân nhân cứu mạng cậu. Bởi vì có một mũi tên đang cắm vào giữa thắt lưng bên trái cậu, đầu mũi tên đâm sâu vào cả da thịt. Chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cậu liền đau đến mức trán toát đầy mồ hôi.

Tiểu cô nương cầm thanh đoản kiếm trên tay liên tục vẽ những vòng tròn xung quanh miệng vết thương, nhưng sau đó cô nương ấy lại không nỡ xuống tay. Tiểu cô nương chỉ mới mười hai tuổi, trông thấy thân thể đầy vết máu như thế này mà không hề ngất xỉu, coi như đã dũng cảm lắm rồi. Bảo cô nương ấy phải khoét đầu mũi tên ra để chữa trị vết thương cho cậu nữa thì việc trị thương như thế này chắc chắn cô nương ấy chưa bao giờ làm.

A Lạc ở một bên nôn nóng sốt ruột. Tiểu tử này có một thân hình to khỏe cường tráng, quân phục của binh sĩ nhà Tấn kia khoác trên người hắn trông hơi nhỏ so với cơ thể. Toàn thân A Lạc dính đầy máu và bụi đất, hắn đang ấn chặt bả vai A Diệu lại để tránh cậu vùng vẫy khi tiểu cô nương mở miệng vết thương. Trông thấy cô nương ấy còn lần lữa chưa chịu bắt đầu, A Lạc phát cáu hỏi: " Ngươi có làm được không đó?"

A Diệu nhả nhành cây trong miệng ra, nói lời bào chữa: "Tiểu cô nương này mới có mấy tuổi đầu thôi, còn chưa từng thấy máu nhiều thế này thì làm sao có thể xuống tay được."

Lòng A Lạc ngổn ngang trăm mối, hắn hừ một tiếng đáp: "Chính miệng tiểu cô nương này nói biết y thuật mà. Vừa mới nãy còn nói những lời dễ nghe, thế rồi cớ sao trông thấy máu thì lại không làm được?" Nói xong, hắn liền quay đầu, hét vào mặt cô nương ấy: "Này, nếu như ngươi không chữa trị tốt cho người huynh đệ của ta, thì ta sẽ......"

Không ngờ tới tiểu cô nương lại trừng to mắt lên và hung hăng ngắt lời hắn: "Ngươi ngậm miệng lại không được à, cứ thích làm ầm ĩ lên khiến ta đau nhức cả đầu!"

A Lạc liền bị sặc khi nghe những lời như thế, hắn giơ ngón tay lên đến mấy lần chỉ thẳng vào tiểu cô nương: "Này này!" Có nhầm lẫn gì ở đây không thế? Tiểu cô nương này là người bị bắt cóc, thế mà cô nương ấy hoàn toàn không có ý thức rằng mình là kẻ bị bắt cóc. Chắc chắn hắn vẫn chưa có đủ độ xấu xa đây mà. Suy nghĩ trong đầu vừa xong thì A Lạc liền nhướn mày trợn mắt làm ra điệu bộ trông rất đáng sợ, hắn bắt chước bọn cường hào ác bá trong thôn làng mà hắn đã từng thấy khi còn nhỏ, trong không gian vang lên chất giọng đầy uy hiếp: "Này, a hoàn bé nhỏ, có phải là chán sống rồi......"

Thật không nghĩ tới, tiểu cô nương nhà người ta không hề nghe lọt tai lời nói của hắn, mà hiện giờ chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương rồi tự nói với bản thân: "Ta có luyện tập qua rồi, nhưng chỉ có điều là chữa trị trên mình con chó nhỏ..."

A Lạc sửng sốt, quên mất phải làm ra vẻ uy hiếp: "Chó nhỏ sao?"

A Diệu mệt mỏi đến rã rời, cậu lắc đầu với tiểu cô nương: "Thôi quên đi, đừng ép buộc cô nương ấy nữa." Cậu chịu đựng đau đớn, quay đầu nhìn về hướng A Lạc mà nói: "A Lạc, huynh lại đây giúp ta nào." Trong tình thế cấp bách, đành chỉ có thể như vậy thôi.

A Lạc muốn đoạt lại thanh đoản kiếm trên tay tiểu cô nương, thế nhưng cô nương ấy lại không chịu trả cho hắn. Tim A Lạc như thắt lại, chẳng lẽ tiểu cô nương muốn dùng đoản kiếm để phản kháng?

A Lạc khom người chuẩn bị nhảy lên để đoạt lại đoản kiếm, thế nhưng tiểu cô nương lại không nhận ra chủ ý của hắn, giọng run rẩy nói: "Không được, trên mũi tên có ngạnh, ngươi sẽ không biết làm thế nào để tránh được các mạch máu và dây gân, ngươi sẽ làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mất."

Khi nghe được vài câu trước, A Lạc biết tiểu cô nương này không có tâm tư nào để dùng đoản kiếm phản kháng. Tư tưởng đề phòng vừa được buông bỏ, thì hắn gần như nhảy dựng lên bởi câu nói cuối cùng: "Sợ ta làm hỏng việc sao? Ta còn chưa tin tưởng ngươi đâu! Nói không chừng ngươi đang muốn ra tay giết bọn ta......"

A Diệu vội vã kéo tay áo A Lạc, hành động lôi kéo này đã làm vết thương chảy máu thêm lần nữa. A Diệu cố nhịn đau nháy mắt với A Lạc nên A Lạc đành phải im lặng. Ngay sau đó, hắn không nổi cáu với cô nương ấy nữa.

Tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm vào cọc mũi tên bên hông thắt lưng của A Diệu rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thôi cứ xem như là chú chó nhỏ vậy đi."

A Diệu quay sang nhìn cô nương ấy và nói: "Này, cô nương thật sự xem ta như......"

Chưa kịp dứt lời, tiểu cô nương đã lấy nhánh cây nhét lại vào miệng A Diệu, sau đó cô nương ấy ra sức chém xuống một đao. Một tiếng hét thảm thiết vang dội cả bầu trời, gần như lật tung luôn cả mái ngói của ngôi đền đổ nát.

Đã năm năm trôi qua rồi mà tiếng hét thê thảm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. A Diệu của ngày hôm nay đang mặc trên người một bộ y phục bằng gấm rất đẹp, tóc được chải chuốt gọn gàng và búi cao trên đầu, toàn thân thì sạch sẽ sáng lạng, như vậy ai có thể liên tưởng được chàng chính là kẻ đào tẩu cực kỳ nhếch nhác của năm năm về trước? Chàng nhìn mảnh quần áo cũ nát trong tay mà bật cười đến ngây ngô, lúc này đây, trong mắt chàng đang hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy. Chàng cẩn thận nhét những mảnh vải bẩn ấy vào trong chiếc túi gấm, sau đó thắt dây buộc lại thật chặt, đang sắp sửa bỏ vào phía trong ngực thì trên bả vai bị một cánh tay của tên nam nhân to khỏe khoác lên.

Biểu cảm của A Diệu thay đổi ngay tức khắc. Chàng không cần quay đầu lại mà đã siết chặt cổ tay người to khỏe đó và cố hất chúng ra. Không ngờ sức lực của người mới đến này lại lớn như vậy, hắn lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của chàng rồi dùng tay trái siết chặt lấy cổ tay chàng. A Diệu vẫn không ngoảnh đầu lại mà dồn sức thúc cùi chỏ về phía sau, thế nhưng người đó đã đề phòng cẩn thận từ sớm nên đã lách mình qua né tránh rất nhanh. Một người thì dùng mánh khóe một người thì thông thạo quyền thuật, hai con người này đều khéo léo đối đầu nhau, mỗi một động tác di chuyển đều liền mạch lưu loát như kiểu mây bay nước chảy.

*****

Vào năm năm trước, khi đại quân Hung Nô còn ở ngoài thành Lạc Dương. Phía bên ngoài khu đất trống của doanh trại, hai người cũng đã đánh nhau bất phân thắng bại như vậy. Chỉ là khi đó, trên người bọn họ đều mặc quần áo nô lệ rách rưới, đầu tóc rối bù như tổ chim, toàn thân thì bẩn thỉu hôi hám.

Còn những binh sĩ Hung Nô thì đứng thành một vòng tròn lớn, từng vẻ mặt phấn khích của bọn chúng được thắp sáng bởi ngọn lửa trại, bọn chúng đang gào thét vào mặt hai nô lệ đang phải chiến đấu vì mạng sống của mình ở bên trong vòng tròn. Tên nào đó đã tranh thủ sắp đặt canh bạc này từ sớm, một số tên thì đặt cược vào A Lạc sẽ thắng và đặt cược A Diệu sẽ thắng năm ăn năm. Vào những lúc buồn chán như thế, bọn chúng đều bắt những nô lệ đánh nhau để mua vui. Người chiến thắng có thể được đổi lấy thức ăn ngon, hơn nữa còn được đưa vào doanh trại của quân tiên phong. Đến khi ra chiến trường, bọn họ phải chịu trách nhiệm làm bia đỡ đạn một khi quân đội có nguy cơ thất bại. Đó là một cuộc sống thập tử nhất sinh, song hết thảy các nô lệ đều muốn liều mình để tiến vào doanh trại quân tiên phong. Không có nguyên do nào khác: Miễn là còn sống, họ sẽ có thể thoát khỏi thân phận nô lệ này.

Trong số những nô lệ trẻ tuổi, A Diệu và A Lạc là hai người có chiến thắng ở sàn đấu nhiều nhất, vì nguyên do đó mà bọn họ bị kéo ra khỏi doanh trại vào hôm tối muộn và bị bắt phải chiến đấu với nhau.

Kỹ năng đánh đấm của A Lạc không bằng A Diệu, nhưng hắn lại mạnh hơn, lại còn hơn A Diệu một tuổi nên khi gặp phải vài cú đấm cũng không thành vấn đề. Hắn cắn răng chịu đựng nhận một đấm của A Diệu, nhân cơ hội đó hắn chui vào nách A Diệu, vòng qua eo cậu rồi đột ngột nâng người cậu lên. Thân hình A Diệu khá cao nhưng cũng tương đối nhẹ nên cậu đã bị A Lạc ném thẳng xuống đất. Cậu chật vật đứng dậy, A Lạc liền cúi người đè xuống không cho cậu nhúc nhích rồi thì thầm vào tai cậu: "Ngày mai sẽ đến lượt chúng ta ra chiến trường, tất cả những người như chúng ta đều bị dồn lên hàng đầu, chẳng lẽ ngươi cam lòng làm kẻ chặn mũi tên cho quân Hung Nô?"

A Diệu sững sờ trong giây lát, sức lực đang vùng vẫy liền tức khắc yếu đi, cậu thì thào nói: "Chỉ cần còn sống sót thì sẽ được tự do." Đây chính là mục đích duy nhất của cậu khi ra chiến trường.

A Lạc ra rức ấn chặt cậu lần nữa, cúi đầu cười khẩy: "Đến lúc này rồi ngươi lại còn tin vào những lời nói vớ vẩn đó. Mấy ngày nay ngươi có thấy tên nô lệ nào sống sót mà quay trở về không hả?"

A Diệu ngây người, không còn ngọ nguậy nữa. Cậu làm sao không biết, cậu biết rất rõ xác xuất có thể thoát nạn trở về của những nô lệ đó thậm chí còn ít hơn một phần trăm. Thế nhưng khi nghĩ đến Linh Nhi, ánh mắt của cậu liền tối sầm lại, cậu nói: "Làm kẻ đào ngũ cũng chết thôi."

A Lạc nở một nụ cười không dễ dàng phát hiện, trầm giọng nói: "Ta có cách, chúng ta cùng nhau......"

Lợi dụng A Lạc đang mất tập trung, A Diệu quật mạnh hắn ra khỏi người mình, linh hoạt lăn qua đè lên người A Lạc. Những binh lính xung quanh vỗ tay mạnh mẽ và hét lớn.

A Lạc nằm trên mặt đất cau mày đau đớn, hắn nhẫn nhịn chịu đau cố nói cho xong: "Cùng nhau bỏ trốn thôi!"

A Diệu vung nấm đấm về phía trước mắt hắn, nấm đấm nhanh như gió vút, nhưng khi rơi xuống trên mặt A Lạc thì lại trống không. Cậu bóp lấy cổ A Lạc rồi cúi mặt xuống, áp vào tai A Lặc nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay chúng ta mới gặp nhau thôi. Bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở trong sàn đấu vật này. Ngươi không sợ ta đi tố giác sao?"

Cả hai đã luôn nghe thấy tên của nhau trước đó, bởi vì thỉnh thoảng họ lại nghe thấy tin tức về chiến thắng của đối phương trong sàn đấu. Hai người cũng biết sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau trong sàn đấu vật này, trong lòng họ đã sớm để ý nhau rồi. Nhưng A Diệu không ngờ rằng vào lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đã nói cho cậu một bí mật lớn như vậy.

A Lạc vẫn nằm trên mặt đất, nhếch mép cười châm biến nói: "Lẽ nào ngươi muốn cả đời làm nô lệ sao?"

A Diệu sững sờ, đôi mắt ánh lên vẻ không cam lòng. Nhân lúc cậu đang thất thần, A Lạc đột nhiên lật người lại đè A Diệu xuống một lần nữa. Những binh lính đặt cược vào chiến thắng của A Lạc phấn khích hét lên, "Đánh hắn ta đi! Mau đánh hắn ta!"

A Diệu nằm trên mặt đất với đôi mắt sáng trong, cậu hỏi: "Tại sao lại lôi kéo ta vào chuyện này?"

A Lạc vung nắm đấm xuống, đúng lúc A Diệu ôm chặt lấy hắn, hai người bắt đầu đấu tay đôi với nhau. A Lạc kề sát bên tai cậu, vừa thở hổn hển vừa cười khẽ khàng nói: "Ngươi và ta là những người tương đối có sức mạnh ở nơi đây. Nếu cùng nhau bỏ trốn thì cơ hội thoát khỏi đây sẽ càng lớn."

Trong khi A Diệu vẫn còn đang suy nghĩ thì A Lạc đã thả cậu ra rồi đứng dậy, kêu to lên với những binh sĩ xung quanh: "Chúng tôi hòa rồi!"

Những binh sĩ phun ra tràng âm thanh bất mãn không vừa lòng. A Lạc không thèm nhìn đến những người nhàn rỗi đang đứng xung quanh mình. Hắn biết rằng ngày mai hắn sẽ phải ra chiến trường và quân Hung Nô sẽ không trừng phạt bọn họ ngay lúc này. A Lạc chìa tay ra với A Diệu và nói: "Ta tên A Lạc, còn ngươi?"

A Diệu nắm lấy tay A Lạc đứng dậy đáp: "A Diệu."

A Lạc nhếch mép cười ngây ngô, hỏi: "Ta là người Yết[*], còn ngươi?"

Đôi mắt A Diệu mờ mịt, cậu đáp lại rằng: "Người Hán."

Thật ra, có rất nhiều việc đã xảy ra trong năm đó. Như là sự tình về năm bộ chỉ huy của quân Hung Nô đã gây ra náo loạn, ngang nhiên đối đầu với quân Tấn ở bên ngoài thành Lạc Dương và cuộc chiến ác liệt đã diễn ra hết sức căng thẳng.

Con trai trưởng Lưu Hạ của vị thiền vu Lưu Uyên đang ở thành Lạc Dương, bị quân Tấn bắt làm con tin đưa đến chiến trường nhằm âm mưu đe dọa buộc Lưu Uyên phải rút quân. Song chẳng thể ngờ, chính Lưu Uyên là người đích thân cầm cung bắn chết con trai mình và lưu lại vô vàn rắc rối về sau. Lão ta tàn nhẫn và độc ác như vậy, không chỉ khiến triều đình và người dân nước Tấn chấn động, mà ngay cả người Hung Nô cũng phải kinh hoàng khiếp sợ, không có một ai dám nói chữ "không" với Lưu Uyên.

Mặc cho những sự việc ấy cứ diễn ra, song đối với A Diệu mười lăm tuổi và A Lạc mười sáu tuổi thì chỉ có hai điều có ý nghĩa lớn nhất trong một năm này mà thôi.

Thứ nhất, hai người trở thành bằng hữu của nhau.

Thứ hai, họ cùng quen biết một tiểu cô nương mười hai tuổi.

*****

*Chú thích:

[*] Người Yết: cũng gọi là Yết Hồ, là một dân tộc ở phía bắc Trung Quốc thời cổ đại. Người Yết có đặc điểm là đôi mắt sâu, mũi cao hơn các dân tộc khác, có diện mạo đặc trưng của người da trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc