NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Đêm đen sâu thẳm, ngoại trừ vài ngôi sao sáng vụn vặt thì hầu như bầu trời tối đen như mực. Chỉ có chiếc đèn lồng đang chiếu sáng trước cánh cổng sơn màu đỏ cùng bảy chiếc đinh sắt đóng trên biển hiệu, ánh sáng từ đèn lồng rọi chiếu ba chữ "Triệu Vương phủ". Và rồi cánh cửa nhỏ bên cạnh mở ra, vang lên tiếng "kẽo kẹt" đặc biệt chói tai trong màn đêm tĩnh mịch. Có hai người lần lượt bước ra ngoài. Một người mặc trang phục đạo sĩ, người còn lại cải trang thành nam nhân, bộ y phục rộng rãi của nam giới vẫn không che được hết đường cong tinh xảo ấy.

Hai người đó không nói lời nào, người nữ nhìn quanh, xác nhận không có ai rồi vội vàng rời đi. Người ăn mặc như đạo sĩ đóng cửa lại với tiếng "kẽo kẹt". Xung quanh trở lại vẻ yên tĩnh lúc đầu, như thể một tình tiết ngắn ngủi như vậy chưa từng xảy ra trong một đêm vắng lặng thế này. Không ai để ý phía đối diện có một bóng hình, một người nam mặc bộ đồ đen đang dựa vào tường, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, người này đang nhìn chằm chằm ba chữ "Triệu Vương phủ" dưới ánh đèn sáng rực.

*****

A Diệu và A Lạc liên tục ra vào những nhà quan lại có chức tước Công hầu, song họ không nhận được bất kỳ tin tức thực sự hữu ích nào. Họ vẫn không biết Thẩm Cẩm Tú đang ẩn náu ở nơi đâu. Thật không ngờ, việc hai người họ vừa ăn uống và xã giao qua lại giữa các nhà sĩ tộc lại nhận được lời khen ngợi từ phía Cổ Li: "Mấy ngày nay các huynh đều làm rất tốt."

A Lạc "Xí" một tiếng: "Tốt cái rắm! Mỗi ngày bọn ta đều phải đến nhà những sĩ tộc quyền quý đó để nhậu nhẹt chè chén mua vui, tận mắt nhìn thấy bọn họ không rửa son nồi bát đĩa bằng nước mà rửa bằng mật; còn nhìn thấy họ dùng cả nến bạch lạp thơm lừng để nấu cơm, nhà xí thì có hơn mười mỹ nữ hầu hạ. Trong bữa tiệc, bọn họ còn cho mỹ nữ đi mời khách khứa uống rượu, nếu khách nào không vui vẻ uống sẽ chém luôn những mỹ nữ dâng rượu ấy. Chuyện như vậy cũng tốt hay sao?"

Ngày hôm qua, hai người họ đến Kim Cốc Viên, là vườn nhà của Thạch Sùng giàu nhất trong kinh thành. Khỏi cần nói cũng biết, có bao nhiêu là đình đài lầu các trong khu vườn ấy và những tỳ nữ hầu rượu thì xinh đẹp miễn bàn. Điều bi.ến thái nhất là Thạch Sùng bảo những mỹ nữ này đi mời rượu khách, nếu như khách mời không thể uống thì sẽ thẳng tay chém đầu những người đẹp đó. Trong bữa tiệc, có đại tướng quân Vương Đôn được Thạch Sùng mời đến, bất luận thế nào hắn cũng nhất quyết không uống rượu, hại cả ba mỹ nữ đầu rơi xuống đất. Sau cùng, người tiểu thiếp Lục Châu được Thạch Sùng sủng ái nhất đã đứng dậy bước ra và tự mình rót rượu cho Vương Đôn. Dù sao Vương Đôn cũng không muốn Thạch Sùng gi.ết chết vị Lục Châu nổi danh tài sắc này, vậy nên y đã nhận lấy chung rượu và uống cạn. Nhưng dù thế nào thì sự việc chấn động lòng người đó cũng đủ khiến cho A Diệu và A Lạc bàng hoàng.

Cổ Li nở nụ cười xinh đẹp nói: "Chuyện này đương nhiên là tốt rồi, chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng hơn khi đến nước Tấn. May mắn thay, nhờ có sự nhiệt tình sốt sắng của Dương tiểu thư, có cô ấy trong tay chúng ta mới có thể nhanh chóng dò ra chân tướng sự việc của triều Tấn."

Mí mắt A Diệu giật giật, chàng thản nhiên nhìn về phía Cổ Li. Quả thật chàng đoán không sai, "người đó" muốn bắt đầu từ triều đình nhà Tấn.

A Lạc mang vẻ mặt đau khổ hỏi: "Chúng ta còn phải tiếp tục nữa sao?" Hắn thực sự không thể chịu nổi việc sống trong sự say sỉn và chết chìm trong những mơ mộng của bọn quan lại đại thần đó, bọn chúng sống không có chút lý tưởng mục đình gì, hắn đã quá chán ngấy với những bữa tiệc vô vị tẻ nhạt ấy rồi.

Cổ Li gật đầu: "Tất nhiên chúng ta vẫn phải tiếp tục, vì những tin tức quý giá như vậy rất hữu dụng. Nếu chúng ta không đi sâu vào bên trong thì làm sao biết được cái cây đại thụ này chỉ mang sự phù phiếm và hào nhoáng bên ngoài, nhưng thực chất từ lâu trong bụng nó đã trống rỗng và mục nát không thể tả, đúng không?"

Cổ Li nghĩ, những tin tức như vậy lần lượt truyền ra ngoài, "người đó" sẽ rất hài lòng.

"Thân ở địa vị cao nhưng chỉ biết theo đuổi sự hoang dâm hưởng lạc, hoàn toàn sống xa hoa lãng phí, bỉ ổi vô liêm sỉ đến cực độ. Bách tính thì bị chèn ép, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tiếng oán than khắp mọi nơi. Ở phía bắc thì có dân tộc Tiên Bi và dân tộc Hung Nô đang nhìn chằm chằm vào nhà Tấn như hổ đói rình mồi. Các thị tộc, cùng với người Khương, người Hạt đều mang trong lòng sự không cam chịu. Những tôn thất hoàng tộc thì thiết lập một đội quân riêng cho họ ở bên ngoài, thế nhưng số lượng binh lính của triều đình được phân ra ở mỗi châu mỗi huyện thì gần như bị cắt giảm hết mức. Điều khủng khiếp nhất là người cai trị đất nước rộng lớn này lại là một Hoàng đế vô cùng ngốc nghếch không có chủ kiến, Hoàng hậu của ông ta lên nắm việc triều chính chỉ càng làm cho chính quyền này rối tung và thối rửa hơn mà thôi." A Diệu ngừng lại, lạnh nhạt "hừ" một tiếng, ánh mắt sáng ngời hiện lên tia sắc bén: "Bên trong triều đình nhà Tấn ngày một hỗn loạn, quyền thống trị thiên hạ đã sắp sụp đổ, thời gian của bọn họ cũng không còn bao lâu nữa."

A Lạc bỗng chốc kinh ngạc: "Vậy thì...... lẽ nào Dương Hiến Dung sẽ gặp tai ương ư?"

Cổ Li lạnh lùng liếc nhìn A Lạc: "Đó không phải là điều chúng ta cần bận tâm lúc này."

A Lạc thở dài thương xót.

A Diệu rủ mắt xuống, trầm giọng hỏi: "Khi nào thì bố trí sắp đặt mọi thứ ở Dương phủ?"

"Sẽ sớm thôi. Có điều là, có lá bài Dương Hiến Dung trong tay thì hiện tại chúng ta không cần phải dùng đến biện pháp ngốc nghếch đó nữa." Nàng ta nói xong thì bật cười khúc khích, cười đến run rẩy cả người, "Chúng ta lấy tin tức từ chính miệng Dương Hiến Dung chẳng phải sẽ hữu ích hơn là chạy loanh quanh với một bức vẽ ư?"

Theo quan điểm của nàng ta, việc Dương Hiến Dung rơi vào lưới tình do A Diệu thêu dệt cẩn thận chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Đến lúc đó, không cần lấy lý do tìm mẫu thân nữa, chỉ cần A Diệu đề nghị đến thăm hỏi mẫu thân của Hiến Dung thì chẳng lẽ nàng ấy không đồng ý việc người mình thích đến gặp mặt mẫu thân mình sao? Còn về thân phận thứ tộc không tốt trước đây của A Diệu, Cổ Li đã sớm an bài xong mọi chuyện. Đến lúc đó, nhất định sẽ làm cho huynh ấy từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Nhìn thấy nụ cười ma mị xấu xa đó của Cổ Li, đôi lông mày lưỡi mác của A Diệu không khỏi nhíu lại.

*****

Đêm đó, trong gian phòng của A Diệu. Dưới ánh nến sáng rực, cả hai nằm trên giường, suy nghĩ về chuyện của mình. A Lạc lật người hỏi A Diệu: "Tối hôm qua đệ đi đâu thế?"

"Đệ đi đến Dương phủ để do thám."

A Lạc ngồi dậy, nhìn về phía sạp giường đối diện: "Đệ đừng nói dối ta, đệ đi đến Triệu Vương phủ thì đúng hơn."

A Diệu kinh ngạc, lật người ngồi dậy. Thật không ngờ, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Từ lâu, chàng đã biết A Lạc giỏi võ thuật và có khả năng ẩn nấp tốt hơn chàng, từ đầu đến cuối chàng không hề phát giác ra được huynh ấy đang ở phía sau lưng.

A Diệu trầm mặc một lúc và quyết định nói ra sự thật cho người huynh đệ: "Cổ Li là người chuyển giao tin tức cho Triệu Vương."

Mặc dù A Lạc không biết chữ những lại hết sức nhạy bén, lập tức đoán ra được: "Cổ Li làm việc này là vì......"

A Diệu trừng mắt nhìn A Lạc, ngay tức khắc A Lạc đổi giọng: "Là vì "người đó" à?"

A Diệu im lặng gật đầu: "E rằng thành Lạc Dương sẽ sớm dấy lên một trận gió tanh mưa máu......"

"Dương Hiến Dung sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này chứ?"

A Diệu không thể trả lời. Chàng không biết việc ra lệnh giết Thẩm Cẩm Tú có phải là một phần trong kế hoạch lâu dài của "người đó" hay không và chàng cũng không biết liệu rằng gia đình họ Dương có lục đục sau cái chết của Thẩm Cẩm Tú không. Mọi thứ đều chìm trong lớp sương mù dày đặc và chàng hoàn toàn không nhìn thấy được gì.

Nhìn vầng trăng khuyết như lưỡi câu bên ngoài song cửa sổ, A Diệu thì thầm: "Dù thế nào đi nữa, đệ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình càng sớm càng tốt trước khi đệ thoát khỏi những chuyện này."

"Không muốn kéo dài nữa sao?"

A Diệu "Hả?" một tiếng, xong chàng nói: "Đệ sẽ rời khỏi nơi này sau khi lấy được bản đồ của Dương phủ và sẽ chấm dứt tất cả mọi việc một cách nhanh chóng."

A Lạc thở dài nói: "Ta cũng không muốn trì hoãn thêm nữa. Ta sợ thời gian càng dài thì sự hỗ thẹn của ta đối với Dương Hiến Dung sẽ càng lớn. Nếu không gặp Dương tiểu thư trong hoàn cảnh như thế này, thì thật sự.......ta sẽ đường hoàng ngay thẳng mà yêu mến......tính cách của cô nương ấy."

A Diệu lặng im trong chốc lát, ánh mắt chàng đen láy sâu thẳm: "Nhưng nếu không gặp nhau trong tình huống như bây giờ thì đệ và cô nương ấy sẽ không có khả năng giao du với nhau."

A Lạc ngã người trên giường, tay chân dang rộng thành hình chữ đại, hắn thở dài: "Đúng vậy......Vì sao một cô nương tốt như thế, một tiểu thư sĩ tộc như thế mà lại khăng khăng không muốn bám vào những kẻ quyền quý nhỉ?"

"Thương xót rồi ư?"

"À, thương xót......" A Lạc cười nhẹ, hắn chậm rãi ngồi dậy, tháo luôn miếng vải trùm đầu màu đen trên trán. Chính giữa vầng tráng nhẵn nhụi ấy xuất hiện một ký tự trông rất dữ dằn. Từng nét chữ như kết thành từng hạt nhỏ mọc lan trên trán và rất dễ nhận ra, đây chính là chữ "nô lệ", nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh hãi.

Đôi mắt của A Lạc lóe lên tia sáng xanh lạnh lẽo tựa như dâng trào cơn sóng ngầm: "Ký tự trên trán là thứ ta căm ghét nhất. Dựa vào đâu mà có người sinh ra đã mang thân phận giàu sang phú quý, còn ta, số mệnh của ta lại là kẻ thấp hèn bị người khác khinh rẻ? Ta sẽ dùng chính đôi tay mình để xóa đi ký tự nhục nhã này và sẽ gắng gượng đến cùng để trở thành người có địa vị trên hết." A Lạc siết chặt tay, gân xanh nổi đầy trên quả đấm thép ấy, hắn chăm chú nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, "Điều đầu tiên ta cần phải làm là nhận được sự tự do. Để nói về lòng thương xót thì chỉ khi nào ta có đủ năng lực mới có tư cách dành sự thương xót đó cho người khác."

A Diệu không nén nổi xúc động. Chàng nhìn về phía người nam đang tắm mình dưới ánh trăng sáng rỡ kia, sau đó chàng đứng dậy đi về hướng ấy, dùng nắm tay của mình chạm vào nắm đấm của A Lạc, cả hai đều thuần thục nắm chặt tay đối phương, vai chạm vai và mỉm cười.

A Diệu giơ cao nắm tay của hai người: "Chúng ta cùng cố gắng nhé!"

Lúc cả hai buông tay nhau, A Lạc nhẹ giọng hỏi: "Vết thương cũ ở thắt lưng còn đau không?"

"Đã nhiều năm như vậy rồi, không sao đâu. Nhưng thỉnh thoảng cũng hơi khó chịu đôi chút vào những ngày mưa."

A Lạc nghiêm mặt nhìn A Diệu: "Đệ biết không, điều ta cảm thấy áy náy nhất trên đời này không phải là Dương Hiến Dung, mà chính là đệ......"

A Diệu có phần không quen với giọng điệu đột nhiên trở nên tình tứ và quê mùa của A Lạc: "Này, đừng nói những câu buồn nôn như thế!"

Tuy rằng cả hai thuộc chủng tộc khác nhau, nhưng lại cùng nhau thoát khỏi từng lớp xác chết ấy, đã làm cho tình bạn của hai người còn thân thiết hơn cả người nhà. A Lạc nhìn A Diệu, suy nghĩ của hắn trôi về năm năm trước.

*****

▪︎ Chú thích:

- Công hầu: Là tên hai tước vị đầu tiên trong năm tước vị của triều đình thời xưa, ban cho các đại thần: tước công và tước hầu. Chỉ chức quan to hoặc đường công danh.

- Kim Cốc Viên: là vườn rừng ở Hà Dương, nay là vùng đất phía tây nam thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, do Thạch Sùng người đời Tây Tấn dựng nên.

- Dân tộc Khương: là dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận Trung Quốc.

- Lông mày lưỡi mác: là dáng lông mày đẹp, sắc bén mà rất ít người may mắn được sở hữu. Lông mày này có dạng giống như hình lưỡi mác, phần đầu rậm và to còn phần đui thì có dạng hất xuống, dài đến đuôi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc