NĂM THÁNG HUY HOÀNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười bảy năm trước, bên ngoài Tả Quốc Thành, ven hồ nước lớn.

Gió mạnh lay động mặt nước xanh biếc, lớp sóng vỗ vào bờ nghe như đang gào thét. Một đám đông chi chít những người đứng bên hồ, đếm thử có đến cả ngàn người, chủ yếu là trẻ con và nữ giới. Ngoại hình và trang phục của những người này rõ ràng khác hẳn người thường, mũi cao mắt sâu, đầu lớn môi mỏng, làn da trắng nõn hiếm thấy ở Trung Nguyên.

Bọn họ bị binh lính Hung Nô áp giải, đôi mắt của họ đang dán chặt vào một người nữ ở ngay trước mặt. Người nữ ấy bị trói cả hai tay và đang quỳ bên hồ, quần áo thì tả tơi, cả người bê bết máu, mặt mũi sưng vù đến mức nhìn không ra hình dáng ban đầu. Đại Thiền Vu một tay cầm roi chỉ vào hướng người nữ kia và tuyên bố trước đám đông: "Hỡi những người Serb thấp hèn, đất nước của các ngươi đã bị hủy diệt từ lâu, các ngươi là những người duy nhất còn sót lại ở đây, đa số là trẻ nhỏ và những người già yếu tàn tật. Hung Nô đã cho các ngươi cơm áo, cho các ngươi nơi ở, nhưng các ngươi lại không biết tự lượng sức mình, dám cấu kết với người Hán để mưu toan phục quốc."

Dãy núi rộng lớn uốn khúc phía xa bị mây đen u ám bao phủ, tỏa ra bầu không khí đen kịt chết chóc, tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu xen lẫn với tiếng gầm giận dữ của Lưu Uyên: "Trên lãnh thổ Hung Nô của ta, người Hán làm sao có bản lĩnh để bảo vệ các ngươi? Chỉ có Hung Nô bọn ta là con cưng của trời mới có thể, các ngươi buộc phải khuất phục!"

Tiếng gầm ngạo nghễ bị bao phủ bởi tiếng sấm ầm vang, gió mạnh nổi lên thổi y phục của mọi người hỗn loạn. Đại Thiền Vu liếc nhìn những người ngoại tộc này, hắn chĩa roi vào người nữ đang thở thoi thóp quỳ trên mặt đất: "Ta cho các ngươi một con đường sống! Nữ tử này dám một mình thông đồng với người Hán. Mỗi người hãy giẫm lên ả để ả chết dưới chân của các ngươi và ta sẽ đặc xá hết mọi tội lỗi cho các ngươi."

Mọi người đều im lặng, hồi lâu không ai dám tiến lên. Lưu Uyên đi về phía người gần hắn nhất và chĩa roi vào một người Serb hơn năm mươi tuổi: "Ngươi đi lên!"

Ông lão rũ mi mắt xuống, như thể bỏ ngoài tai. Lưu Uyên chỉ xuống từng người một, không có ngoại lệ nào, bọn họ đồng loạt im lặng, cũng không hề nhúc nhích. Lưu Uyên thở gấp, sắc mặt càng lúc càng xanh, lập tức rút trường đao bên hông ra và nói với tùy tùng: "Đếm từ một đến người thứ mười, ai là người thứ mười thì lôi ra ngoài và giết cho ta!"

Đám người run rẩy, người bị đếm tới không nói năng gì, liền bị kéo ra và lôi tới bên hồ, thế nhưng trong số họ vẫn không một ai cầu xin lượng thứ. Lưu Uyên nhìn về phía những người Serb già yếu cùng với bọn trẻ kia, ngay cả khi trong mắt những đứa trẻ ấy lộ ra tia sợ hãi thì chúng cũng bị người lớn bên cạnh giữ chặt không cho khuất phục.

Bất chấp những vết thương khắp người, Nhiệt Na bò về phía Lưu Uyên, cố hết sức hét lên: "Đại Thiền Vu, là lỗi của nô tỳ, người giết nô tỳ đi, nô tỳ và những người trong tộc không có liên quan gì hết!"

Một bé gái năm tuổi bị đếm tới, tên lính Hung Nô định kéo đứa bé đi thì bị người mẹ bên cạnh đẩy ra: "Để ta thay cho con bé!"

Người mẹ trẻ bị kéo đi. Cô bé khóc gọi mẹ, nhưng được các người trong tộc ôm chặt lấy. Người mẹ quay sang đứa trẻ và hét lên: "Nhớ kỹ, dì út của con không sai, dì ấy chỉ là thất bại mà thôi. Người Serb chúng ta là gió, chúng ta nên được tự do bay lượn trên bầu trời!"

Bên hồ chất đống rất nhiều thi thể, người mẹ trẻ này cũng bị áp giải đến bên cạnh đống thi thể đó. Với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Nhiệt Na gọi tên tỷ tỷ mình. Nàng ấy mỉm cười với Nhiệt Na và hát bằng tiếng Serb trước khi con dao đồ tể chém xuống. Tiếng hát du dương tựa như nàng cò trắng nhẹ nhàng bay lên bầu trời cao vút, chất giọng ấy ngân nga vang vọng đến những chân trời hỗn loạn. Tiếng hát như một liều thuốc trấn tĩnh, làm dịu đi sự hoảng loạn của tất cả người Serb ở đó. Một số người trong đám đông bắt đầu hưởng ứng, hát vang bài hát cùng với nàng ấy. Ánh đao rơi xuống, nhưng tiếng ca không hề yếu ớt, dần dần hòa vào dòng biển cả và hòa tan cùng với đất trời u ám, khó có thể phân rõ phương hướng được nữa.

Lưu Uyên từ tức giận chuyển thành bật cười: "Được, giỏi lắm! Người Serb các ngươi dám tự xưng mình là gió, quả nhiên có khí khái!"

Hắn đi tới bên cạnh Nhiệt Na, nhìn nàng ấy với vẻ trêu tức: "Ngươi cho rằng ta chỉ biết giết người thôi sao?" Hắn đứng lên, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, rồi lớn tiếng tuyên bố trước đám đông, "Người Serb các ngươi phải làm nô lệ mãi mãi và phải gánh vác tội lỗi cho sự phản bội của Nhiệt Na từ thế hệ này đến thế hệ khác!"

Về ký ức bên hồ ngày hôm đó, cô bé năm tuổi chỉ có một cảm giác: Lạnh, lạnh vô cùng. Cái lạnh u ám xuyên thẳng vào da thịt, lạnh cóng đến tận xương tủy. Đại Thiền Vu đã tự tay giế.t chết Nhiệt Na trước mặt mọi người, sau đó đống xác chết được rưới dầu rồi thiêu đốt. Mẹ và dì nhỏ của Cổ Li đều ở trong số đó. Khi Cổ Li nhắc đến cô bé ấy, cơ thể nàng ta không khỏi run lên, trong mắt nàng ta hiện lên sự sợ hãi mà A Diệu chưa từng thấy trước đây. A Diệu hiểu, Cổ Li chính là đứa trẻ được mẹ mình thay thế để sống sót.

Ánh nến lay động, tấm màn lụa bị cơn gió nhẹ thổi qua, A Diệu cùng Cổ Li nửa nằm nửa ngồi tựa trên giường, thân thể mặc dù vẫn duy trì tư thế mập mờ, nhưng thần sắc lại u ám, ai còn có thể ở trước một hồi ức nặng nề như vậy mà có thể suy nghĩ chuyện ám muội xa xôi đây.

A Diệu thấp giọng thở dài: "Thì ra cô đã biết Thẩm Cẩm Tú là mẫu thân của ta!"

Đêm đó khi đoàn múa Bạch Vũ biểu diễn, chàng không hiểu sao đoàn múa lại đưa tiết mục đó vào, trong vở kịch ấy có đoạn người thiếu niên định giết cha mình, hóa ra là Cổ Li muốn ám chỉ chàng.

"Ta nghĩ đến sớm hơn huynh một bước, đoán rằng rất có thể bà ấy trốn ở Dương phủ, ta canh chừng mấy đêm, rốt cuộc cũng chờ được bà ấy xuất hiện." Khóe miệng Cổ Li hiện lên một nụ cười, trong đôi mắt màu xanh lục hiện lên vẻ chân thành hiếm thấy, "Quả nhiên, chỉ cần làm sáng tỏ mối quan hệ giữa ta và Nhiệt Na, thì mẫu thân của huynh liền có thể tin tưởng ta."

A Diệu trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng hỏi: "Cô không hận bà ấy sao? Nếu không phải do bà ấy, thì mẫu thân và dì nhỏ của cô đều không chết."

Cổ Li trả lời một cách không liên quan: "Ta đã nhìn thấy bà ấy khi ta còn nhỏ và ta cũng từng thấy huynh."

A Diệu ngây người trong chốc lát, chàng không có ấn tượng gì cả. Vì ký ức của chàng về mẫu thân ít ỏi đến đáng thương.

"Ta bị phát ban, dì nhỏ đi cầu xin bà ấy tới chữa cho ta. Bà ấy liền tới rất nhanh, trong tay còn ôm một tiểu mỹ nam, chắc chắn là huynh." Cổ Li rơi vào hồi ức, đôi mắt rất dịu dàng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp vô song, "Lúc đó ta bị bệnh dịch rất nặng, ta không nhớ được nhiều về hôm ấy. Ta chỉ mơ hồ nhớ rằng bà ấy rất xinh đẹp, với một giọng nói mềm mại, và bà ấy không ghét chiếc lều rách rưới nơi nô lệ bọn ta sinh sống, ta còn nghĩ bà ấy là một nàng tiên trên trời. Còn huynh thì đưa cho ta một miếng bánh đường, ta không nhớ lúc đó trông dáng dấp huynh như thế nào, ta chỉ nhớ rằng bánh đường rất ngọt. Đó là lần đầu tiên trong đời ta được nếm thử vị ngọt ấy."

A Diệu không biết phải đáp lại thế nào. Trong chốn hậu cung của Thiền Vu, Cổ Li là một sự tồn tại đặc biệt. Thân phận chỉ là nô lệ, nhưng đãi ngộ còn cao hơn mấy vị Yên thị. Để tạo ra một quân cờ hữu dụng, Lưu Uyên đã tốn rất nhiều vốn liếng trên người Cổ Li. Ông ta mời cả danh sư đến chỉ dạy cho Cổ Li biết cầm kỳ thi họa, đàn sáo và nhảy múa, còn dạy nàng ta cưỡi ngựa, bắn tên và đánh nhau, thêm cả kỹ xảo chạy trốn. Lần đầu tiên chàng gặp Cổ Li là sáu năm trước, trong bữa tiệc Lưu Uyên chiêu đãi Bắc bộ soái Hung Nô, khi đó chàng chỉ là một nô lệ nhỏ phục vụ trà và rượu. Đêm đó, Cổ Li trang điểm rất đậm và ăn mặc ít ỏi, nàng ta vừa múa vừa chơi đàn Mandolin khiến cho tất cả đám nam nhân có mặt trong khán phòng hôm ấy lộ rõ nguyên hình xấu xa ghê tởm. Cũng trong tối đó, Lưu Uyên đã đưa Cổ Li đến giường của Bắc bộ soái Hung Nô. Và rồi nàng ta đã bị qua tay những tên nam nhân khác nhau, vì Cổ Li đóng một vai trò quan trọng trong việc củng cố liên minh của Lưu Uyên. A Diệu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội gặp gỡ người nữ xinh đẹp này, và cho dù sau này thân phận của chàng có thay đổi, chàng nghĩ mình cũng sẽ không giao du qua lại với nàng ta. Nhưng thật không ngờ, khi được phái đến Lạc Dương, Lưu Uyên đã cử Cổ Li đi cùng chàng. Lại càng không nghĩ đến, khi chàng không có bất kỳ ký ức tuổi thơ nào, chàng lại gặp nàng ta ở thời thơ ấu.

A Diệu trầm tư một chút, sau đó sắc bén nhìn Cổ Li: "Cô biết tung tích mẫu thân của ta, nhưng lại không báo cho Thiền Vu, cô có những toan tính gì?"

Cổ Li không phải là một người bình thường, chàng tuyệt đối không bao giờ nghĩ, chỉ vì Cổ Li vừa mới bộc lộ tình cảm chân thành của nàng ta dành cho Thẩm Cẩm Tú mà ngây thơ cho rằng, nàng ta sẽ đền đáp lòng tốt của Thẩm Cẩm Tú và thả bà ấy đi. Nếu không có những mưu tính lớn hơn, thì làm sao nàng ta có thể làm một việc nguy hiểm đến thế với những mối quan hệ phức tạp này và đúng vào thời điểm nhạy cảm như vậy nữa.

Trong mắt Cổ Li lóe lên một tia sáng, nàng ta cười đắc ý: "Quả nhiên, ta không nhìn lầm huynh." Cổ Li lập tức hạ giọng, ghé sát bên tai A Diệu, "Ta muốn làm một cuộc trao đổi với huynh."

"Trao đổi?" A Diệu nghi hoặc nhíu mày, "Ta có món đồ gì vừa ý cô sao?"

"Đó là thân phận của huynh, huynh là con trai của Lưu Uyên."

"Vậy thì sao?" A Diệu cười khổ, "Đại Thiền Vu Lưu Uyên có hơn chục người con trai, hơn nữa ông ta không hề thừa nhận ta với thiên hạ bên ngoài." Thân phận này chính là những gì chàng căm hận nhất. Đây là thứ xiềng xích vô hình, mười bảy năm qua đã khiến chàng không thể hưởng thụ tình yêu thương của phụ mẫu, khiến cho chàng cả đời phải mang gông cùm nặng nề.

"Chỉ cần huynh có phần huyết thống này là đủ rồi." Cổ Li lại áp vào tai chàng, có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của nàng ta, "Ta sẽ dùng hết sức lực của toàn thể tộc Serb để đẩy huynh lên vị trí Thiền Vu."

A Diệu sững sờ, chàng thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện điên rồ như vậy. Chàng cách xa nàng ta một chút, thanh âm cực kỳ thấp: "Tại sao cô không trao đổi với Lưu Hòa và Lưu Thông? Trong số bọn họ, ai cũng mạnh hơn ta. Chức vị Thiền Vu sau này, chỉ có thể đến từ họ."

"Bởi vì bọn họ quá mạnh, họ nghĩ chức vị Thiền Vu sẽ có dễ như trở bàn tay, nên khinh thường việc cùng ta hợp tác." Cổ Li cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Hai con người đó có mấy lần dựa vào thân phận của mình tính dụ nàng ta lên giường, nàng ta cũng không thèm nói lời khách sáo, liền trực tiếp nói với Lưu Uyên. Trừ phi Lưu Uyên ra lệnh, bằng không hai huynh đệ đó đừng nghĩ đến chuyện động vào một tấc da thịt của nàng ta, vả lại Lưu Uyên cũng sẽ không vì con trai mình mà lãng phí một con tốt hữu dụng như vậy. Cuối cùng, hai người đó vì sợ lão cha nên không dám tấn công Cổ Li nữa, nhưng ở sau lưng thì bọn họ giội hết thảy các loại nước bẩn lên người nàng ta. Cổ Li đã đoán rằng, bất kể ai trong hai huynh đệ kia leo lên được vị trí Thiền Vu, thì tộc Serb của nàng ta vẫn sẽ là nô lệ của người Hung Nô, tuyệt đối sẽ không có cơ hội trở mình vùng lên được nữa.

Đôi mắt Cổ Li lấp lánh, giọng nói trầm thấp nhưng tràn đầy hy vọng: "Chính bởi vì huynh yếu sức, nên sẽ có một ngày huynh nắm giữ được tất cả sức lực có thể giúp huynh trở nên mạnh mẽ hơn. Hiện tại yếu, không có nghĩa là mai sau cũng yếu. Chúng ta đánh cược một phen đi, nếu thua bất quá cũng chỉ là một tính mạng hèn mọn này thôi, nhưng nếu thắng, huynh mới có thể làm những chuyện mà bản thân thật lòng muốn làm."

Thật lòng chàng muốn làm gì? Trái tim của A Diệu khẽ động, điều chàng thực sự muốn làm là gì? Đối với Linh Nhi, nếu chàng muốn bảo vệ muội ấy cả đời, chàng phải gánh vác việc chi trả cho các loại thuốc đắt tiền của muội ấy. Còn Thẩm Cẩm Tú, cho dù trong lòng chàng có hận bà đến đâu, chàng cũng sẽ không bao giờ giết mẫu thân ruột thịt của mình như Lưu Uyên mong muốn. Nhưng để bảo vệ mẫu thân, những thế lực mà chàng phải chống lại quá hùng mạnh đến mức như thể chàng lấy trứng chọi đá. Song, nếu có thêm một phần trợ lực nào đó, có lẽ, chàng có thể tìm ra một con đường sống cho mẫu thân của mình.

Ngoài ra, còn có một cái tên vừa nghĩ đến liền khiến trái tim chàng trở nên mềm mại hẳn đi. Khi biết được thân thế của mình, chàng đã hiểu rằng, cuộc đời này không còn khả năng nào dành cho người ấy. Đó là một muội muội khác của chàng, cùng mẹ khác cha, hai người tuyệt đối không thể được nữa rồi. Tất cả những gì chàng có thể làm bây giờ chính là bảo vệ muội ấy, giống như bảo vệ Linh Nhi. Bây giờ muội ấy đang gặp nguy hiểm chồng chất, toàn bộ gia tộc đều rơi vào bước đường cùng. Nếu chàng không mạnh lên, làm sao có thể chống lại đám chí cao quyền quý muốn đẩy muội ấy vào miệng cọp chứ. Ba người nữ trong trái tim chàng, bất kể là bảo vệ ai, chàng đều cần dốc hết lòng và hết sức.

Cổ Li nhìn thấy sắc mặt nam nhân đang gần kề thay đổi thất thường, nàng ta khẽ mỉm cười nói: "Huynh cứ suy nghĩ đi, không cần trả lời ta ngay bây giờ đâu. Nhưng nếu huynh đã cho ta câu trả lời rồi, thì không có thuốc hối hận để uống đâu nhé!"

A Diệu nhìn Cổ Li: "Điều kiện trao đổi của cô, chính là quyền tự do cho tộc người Serb ư?"

Cổ Li kiên quyết gật đầu: "Cho dù tộc người Serb chỉ còn sót lại người cuối cùng, thì bọn ta cũng phải trở về cố hương và được Thượng đế của bọn ta ôm vào lòng." Thấy A Diệu nhìn mình đến xuất thần, nàng ta khẽ thở dài, "Trong số những người con của Lưu Uyên, chỉ có huynh thực sự hiểu được ý nghĩa của tự do."

Đột nhiên Cổ Li bắt đầu cất tiếng hát nhẹ nhàng. Mặc dù Cổ Li đã cố gắng kìm nén giọng hát của mình, nhưng A Diệu có thể nghe ra, đó là một giọng hát tươi đẹp, trong trẻo và lay động lòng người, như thể vừa khóc vừa kể. A Diệu không thể hiểu lời bài hát, nhưng chàng biết nàng ta đang hát bằng tiếng Serb. Cổ Li tùy ý ngâm nga và nhìn vào hư không, như đang nhìn thấy thảo nguyên bao la rộng lớn cùng những dãy núi mênh mông xa xa.

Khóe miệng Cổ Li mỉm cười, nàng ta giải thích lời bài hát cho A Diệu:

"Những chú chim bay lượn trên bầu trời xanh, những chú cá nhỏ rong chơi giữa dòng sông, những đóa hoa nở rộ trên thảo nguyên. Dù gió to mưa lớn cũng không ngăn được giấc mơ của ta, ta sẽ luôn ngạo nghễ vờn bay, vì ta là chim ưng tự do, chao nghiêng bay lượn khắp các dãy núi."

Tầm mắt của Cổ Li dần ngưng tụ, nàng ta dùng ánh mắt trong veo nhìn A Diệu, "Đây là bài hát được người trong tộc Serb bọn ta lưu truyền hàng nghìn năm và đây là bài hát mà mẹ ta đã hát trước khi bà qua đời. Ta chưa bao giờ hát nó cho bất cứ ai, sau này ta cũng sẽ không bao giờ hát nó cho người thứ ba."

A Diệu hiểu ý của Cổ Li. Nàng ta nói không sai. Bản thân có một thân thế phức tạp như vậy, Cổ Li đã mất đi sự tự do từ khi còn nhỏ, và vẫn bị giam cầm trong chiếc lồng vàng do Đại Thiền Vu dệt nên, nàng ta khao khát tự do hơn bất kỳ ai khác và khao khát được làm mọi chuyện mình muốn làm. Không thể phủ nhận, cuộc trao đổi mà Cổ Li đề xuất là vô cùng cám dỗ, nhưng rủi ro lại quá lớn, đây là một canh bạc sinh tử. Chàng có thể coi thường mạng sống của mình, nhưng chàng có quá nhiều gánh nặng để có thể tùy ý mất mạng.

A Diệu xoay người xuống giường, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ đã mưu đồ bí mật ở trên giường cũng lâu rồi, hẳn là đã có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những kẻ giám sát kia. Chàng gật đầu với Cổ Li: "Đợi ta suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ đi tìm cô."

Cổ Li biết, đây là đang mời nàng ta đi ra ngoài, nàng ta mỉm cười yêu kiều và cũng xuống giường. Đột nhiên Cổ Li ghé sát vào tai A Diệu, giọng nói mềm dẻo ngọt ngào như chiếc bánh đường: "Ta có thể ở lại."

A Diệu giật mình, bước một bước để tránh xa Cổ Li. Lúc nãy, chàng đã cùng nàng ta lén lút nói chuyện thân mật ở trên giường, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chàng chưa từng có kiểu quan hệ mập mờ như vậy. Bây giờ bị Cổ Li khiêu khích, một chút mồ hôi đã lấm tấm trên chóp mũi. A Diệu xoay đầu lại, không để nàng ta nhìn thấy sự ngượng ngùng của mình, chàng trấn định lại nhịp tim đang dao động và nói: "Ta sẽ không bao giờ đối xử với cô như những tên nam nhân kia."

Cổ Li ở phía sau khẽ thở dài: "Ta biết."

Sau một hồi im lặng, tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, tiếng cửa mở rồi đóng, chàng biết Cổ Li đã rời đi nên mới yên tâm. Không hiểu vì sao, trong đầu chàng lúc đó hiện ra không phải là dung mạo xinh đẹp của Cổ Li, mà là nụ cười rạng rỡ tươi đẹp của Dương Hiến Dung.

Chú thích:

- 糖糕: bánh đường.





- 曼陀铃: đàn Mandolin

Bình luận

Truyện đang đọc