NĂM THÁNG HUY HOÀNG

Trong phòng Cẩm Hiến trên đồi, Dương Huyền Chi đang nghe Dương Dũng báo cáo. Ông cau mày, bất mãn nhìn Dương Dũng: "Cái gì? Các ngươi để cho thủ phạm trốn thoát rồi sao?"

Dương Dũng hoảng sợ cúi đầu: "Vết máu đó chảy dọc theo một góc tường ở phía bắc và kéo dài đến phía ngoài khoảng một trượng, sau đó không tìm thấy được nữa."

Dương Huyền Chi cười khẩy: "Bản lĩnh không tệ mà, đã trúng mũi tên tẩm độc rồi mà vẫn có thể chạy xa như vậy. Xem ra lần sau ta không cần phải nghĩ tới chuyện giữ mạng hung thủ nữa, phải đổi sang dược tính mạnh hơn mới được!"

Dương Dũng nửa quỳ trên mặt đất: "Thuộc hạ bất tài, xin chủ nhân trách phạt."

Dương Huyền Chi hừ lạnh một tiếng, híp mắt sắc bén: "Không trách các ngươi, chỉ sợ là trong phủ có nội ứng......"

Ông nhìn những rặng tre cao lớn bên ngoài thư phòng, vuốt chòm râu được cắt tỉa cẩn thận, trong lòng cười khẩy. Bất kể là ai, chỉ cần nhà ngươi phản bội lại Dương phủ, có đào ba tấc đất ta cũng sẽ đào lên cho bằng được!

Bên trong căn phòng tối của Nhật Diệu Các, Dương Hiến Dung vẫn còn đang ngủ. Mệt nhọc cả một buổi tối, mãi cho đến lúc này nàng mới có thể ngủ được một giấc. Nàng đang mơ một giấc mơ đẹp, song không biết cơn gió lạnh từ đâu thổi đến khiến nàng co cả người. May mà có hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay giúp nàng nhẹ nhàng chìm vào cõi mộng.

*****

Trong đại sảnh của "Liễu phủ", lòng dạ A Lạc nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại. Cổ Li ngồi trên giường với sắc mặt cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo huynh ấy hành động thiếu suy nghĩ làm gì, cứ không chịu nghe lời ta. Bây giờ sống chết còn chưa rõ, chỉ sợ rằng sẽ làm xáo trộn mọi kế hoạch của chúng ta!"

Sắc mặt A Lạc sa sầm: "Đó là kế hoạch của cô, còn ta chỉ quan tâm đến người huynh đệ của mình." Hắn không chịu nổi nữa, vội vàng chạy ra ngoài, "Ta sẽ đến Dương phủ tìm đệ ấy!"

Cổ Li đột ngột đứng lên: "Hiện giờ người trong Dương phủ chắc chắn cũng đang tìm kiếm huynh ấy. Huynh đi đến đó lúc này chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới."

A Lạc dừng chân, biết Cổ Li nói đúng tình hình, hắn không khỏi tuyệt vọng: "Nếu không, ta phải làm sao bây giờ?"

"Một lời thôi, đợi!" Một tia không cam lòng xẹt qua đáy mắt Cổ Li, song nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Dương Huyền Chi đang tìm kiếm huynh ấy ở khắp nơi, toàn bộ mọi người trong đoàn múa Bạch Vũ cũng không thể vì huynh ấy mà bại lộ được. Hoặc là huynh ấy tự quay về, hoặc là chúng ta đến bãi tha ma nhặt xác huynh ấy."

A Lạc tức giận đến đỏ bừng mặt: "Cô!"

Cổ Li phớt lờ A Lạc, buông rủ tầm mắt, giống như đang che đậy điều gì đó bên dưới tầng băng mỏng, khó ai đoán ra được.

*****

Đã giữa trưa, người khiến A Lạc phải lo lắng giờ đây đang ở trong phòng tối dùng một tay vất vả cởi y phục, vừa cởi vừa che. Thực ra chàng không cần che gì cả, Dương Hiến Dung đang ngồi quay lưng về phía chàng và một đại nữ nhi như nàng sẽ không bao giờ quay đầu lại để nhìn lén.

Hiến Dung nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau, có chút lúng túng, nàng ậm ừ tìm chuyện để nói với chàng: "Đúng rồi, lúc huynh hôn mê, hình như huynh coi ta là người khác thì phải."

A Diệu hoảng một phen, ngập ngừng dò hỏi: "Vậy ta......có nói hay làm gì......không đúng lễ nghi phép tắc không?"

Dương Hiến Dung rất lúng túng, nàng nghĩ đến trước đó Liễu công tử đã nắm tay nàng nói mê, còn đè tay nàng dưới người chàng khiến cả hai phải sát lại gần nhau trong gang tấc. Mặt Hiến Dung bất giác đỏ lên, nàng vội xua tay che đậy: "Không có đâu. Huynh bị thương như vậy, lại còn sốt cao suýt thiêu cả não, còn có thể nói gì làm gì được chứ."

A Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Hiến Dung hắng giọng, loại bỏ những hình ảnh không đúng trong đầu, nàng nhẹ giọng hỏi qua loa: "Vậy huynh......huynh đã coi ta là ai?"

A Diệu dừng tay lại, cụp mắt xuống: "Còn có thể là ai? Là Linh Nhi thôi. Mỗi lần ta phát bệnh, đều là muội ấy chăm sóc cả."

Nàng "Ờ" một tiếng, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Những hành động vô tình đó không giống như huynh muội đối xử với nhau. A Diệu rít lên một tiếng đau đớn sau lưng nàng, Hiến Dung vội vàng quay đầu lại, hóa ra chàng đã đụng vào vết thương khi thay áo. A Diệu đau đến mức nghiến chặt răng, nhưng khi thấy Hiến Dung quay đầu lại, chàng nhanh chóng xoay người, lấy quần áo che gần hết thân th.ể tr.ần tr.ụi của mình.

Dương Hiến Dung cũng vội tránh tầm mắt, suy nghĩ một chập rồi ngập ngừng nói ra: "Có cần......ta giúp không?"

A Diệu lắc đầu như trống bỏi: "Nào dám làm phiền Dương tiểu thư."

Mặc dù Hiến Dung rất ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không định lãng phí thời gian vào việc khách sáo, đặc biệt là vào những lúc thế này, nàng dứt khoát không né tránh tầm mắt nữa mà nắm lấy một góc y phục định mặc vào cho chàng: "Liễu công tử, bây giờ huynh buộc lòng phải nương theo tình hình thôi."

Không ngờ A Diệu lại dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, chàng đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng. Tuy rằng lực nắm không mạnh, nhưng thái độ cự tuyệt cách xa ngàn dặm của chàng rất rõ ràng. Hiến Dung sững sờ, hai cánh tay giơ cao trong không trung, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

A Diệu chợt tỉnh ngộ, buông cổ tay nàng ra: "Ta......không thích người khác nhìn thấy......thân thể mình."

Hiến Dung vừa buồn bực vừa xấu hổ, nàng đứng phắt dậy: "Ai thích nhìn đâu chứ, vì không có cách nào khác mới phải như thế."

A Diệu nhẹ giọng: "Ta biết, cảm ơn cô nương đã cứu ta. Nhưng cô nương là tiểu thư khuê các, ta không thể làm tổn hại đến danh tiếng của cô nương."

Hiến Dung nghiêng đầu, lạnh nhạt hừm một tiếng. Suốt cả đêm, chàng đã làm quá nhiều điều mà chàng không nên làm rồi và cũng chẳng có danh tiếng nào bị mất đi hết. May mắn thay, có tiếng gõ cửa vào lúc này, đã giải quyết sự bối rối của Hiến Dung. Là tiếng gõ cửa của Xuân Nhi, muội ấy mang bữa trưa đến. Hiến Dung đặt cặp lồng thức ăn trước mặt A Diệu rồi bước ra khỏi căn phòng tối, cho chàng thời gian để thay y phục.

Dương Hiến Dung loay hoay với thuốc trị thương trong khuê phòng, nàng từ từ bình tĩnh suy nghĩ lại. Nhắc mới nhớ, phản ứng của Liễu công tử cũng là bình thường. Chẳng qua là do trước đó chàng hôn mê mà thôi, nhưng bây giờ khi chàng tỉnh táo lại rồi, nếu nàng vẫn còn gần gũi chàng như vậy, thực sự không phải là điều mà một nữ nhân có thân phận như nàng nên làm. Tuy nhiên, hành động của Liễu công tử cũng thật kỳ lạ, từ khi chàng nói những câu lạnh lùng với nàng rồi phất áo rời khỏi bữa tiệc rượu hôm đó, liên tiếp mấy ngày trời chàng không hề đến thăm hỏi nàng. Trong những ngày đó, trong lòng Hiến Dung như có vô số vết mèo cào, nàng buồn bực đứng ngồi không yên và cũng không muốn chủ động đi tìm chàng.

Tư Mã Duệ từng mời Hiến Dung đi cùng với hắn đến tham dự buổi nói chuyện của Vương Đạo, vậy mà nàng lại nghĩ đến Liễu Quang Minh đầu tiên. Vì Liễu công tử luôn chán ghét những kẻ quyền quý suốt ngày sống trong sự say xỉn mơ màng không mục đích, thế nên nếu chàng đi kết giao với một số thiếu niên quý tộc có đầu óc hiểu biết ở thành Lạc Dương thì biết đâu được bọn họ có thể giúp chàng cải thiện tâm trạng. Nàng tin rằng tính cách và tài ăn nói của Liễu công tử sẽ không bị Vương Đạo đánh giá thấp. Song chẳng thể ngờ, Xuân Nhi đã mang về tin tức rằng Liễu công tử sẽ rời khỏi Lạc Dương.

Điều này thực sự quá bất ngờ. Chàng không tìm kiếm mẫu thân nữa sao? Tại sao mới nỗ lực hơn nửa tháng rồi đột nhiên lại vứt bỏ? Lẽ nào chàng không quan tâm đến ước muốn của Linh Nhi cô nương ư? Hiến Dung quyết định đi đến trước mặt chàng hỏi cho rõ ràng, nhưng không ngờ, đêm hôm khuya khắt như vậy chàng lại lảo đảo xông vào khuê phòng nàng, trước khi hôn mê chỉ kịp nói một câu: "Xin hãy...cứu ta......"

Hiến Dung thở dài, nàng lấy túi gấm ra, nhìn nó liên tục. Có lẽ, mở túi gấm này ra có thể nhìn thấu được nội tâm chân thật của chàng. Thế nhưng nàng lại do dự một lúc, sau cùng nàng cất nó lại vào trong ống tay áo. Cứ tò mò nhìn trộm như vậy thực sự không phải là tác phong của nàng.

Hiến Dung quay trở lại căn phòng tối với thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, A Diệu đang ngồi dựa vào tường, cảnh giác nắm lấy con dao găm đặt bên chiếc cốc, đến khi chàng nhìn thấy đó là Hiến Dung, chàng mới buông con dao găm ra. A Diệu đã thay y phục mới, mặc dù chàng ăn bằng một tay trông rất nhọc nhằn nhưng vì quá đói nên chàng nuốt thức ăn chỉ trong vài miếng.

Hiến Dung bước tới giúp chàng thay băng, A Diệu cố gắng hết sức để dựa lưng vào tường, chỉ để lộ phần vai bị thương. Do thay đổi tư thế thay băng nên cả hai phải sát lại gần nhau.

Chỉ cần rủ mắt xuống một chút, A Diệu có thể nhìn thấy rõ chiếc cổ đang ửng hồng của Hiến Dung. Nàng đã thức cả đêm, nếu đổi lại là những tiểu thư quý tộc cành vàng lá ngọc khác, sau một đêm vất vả như vậy e là đã kiệt sức không chống đỡ nổi. Vậy mà Hiến Dung trước sau vẫn tràn trề sức sống, tựa như dòng suối trong vắt chảy không ngừng nghỉ.

A Diệu ngạc nhiên trước ý chí kiên vững của nàng, một vài sợi tóc của Hiến Dung buông lơi lướt qua gương mặt chàng.

Mùi thơm thoang thoảng ấy lại lần nữa tấn công tâm trí A Diệu, chỉ trong nháy mắt, trái tim chàng như mềm hẳn đi. A Diệu không nhịn được, nhớ đến tình cảnh chàng nhìn thấy lúc mới tỉnh lại, chàng đã nghiêng đầu cất tiếng cảm ơn nàng.

Hiến Dung vừa băng bó vừa nói: "Huynh cũng đã cứu ta, xem như chúng ta huề nhau." Sau khi băng bó xong, nàng lấy túi gấm ra đưa cho chàng: "Vật này rơi ra khỏi người huynh, là vật rất quan trọng với huynh đúng không?"

A Diệu nhanh chóng nhận lấy chiếc túi từ tay Hiến Dung: "Cảm ơn cô nương, quả thực đây là một vật rất quan trọng với ta." Suy nghĩ một chút, chàng vội hỏi: "Cô nương có......mở nó ra chưa?"

Hiến Dung lắc đầu: "Làm sao có thể tùy ý động vào đồ của người khác khi không được phép chứ?"

A Diệu thầm thở phào nhẹ nhõm, chàng cẩn thận bỏ chiếc túi gấm vào trong ngực áo. Hiến Dung nhìn động tác của chàng, nàng vừa có chút nghi ngờ vừa có chút mất mác. Nhưng vào lúc này nàng còn có chuyện quan trọng hơn, Hiến Dung nhìn thẳng vào mắt chàng, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ: "Tại sao huynh lại lẻn vào Dương phủ?"

Tay A Diệu dừng lại, chàng đưa mắt lên nhìn Hiến Dung, rốt cuộc cũng phải đối mặt với vấn đề này. A Diệu hít một hơi thật sâu, cố gắng cất giọng bình tĩnh: "Ta lỡ chạm nhầm vào một cái bẫy trong phòng sám hối và bị độc tiễn bắn trúng."

"Ta biết. Nhưng tại sao huynh lại đi vào phòng sám hối?"

"Bởi vì phòng sám hối là nơi ở của Dương phu nhân."

Hiến Dung đặt lọ thuốc xuống, cảnh giác hỏi: "Huynh tìm mẫu thân ta làm gì?"

"Ta muốn cho bà ấy xem cái này." A Diệu dùng tay trái lấy từ trong tay áo ra cây trâm hình răng sói.

Dương Hiến Dung đột ngột đứng lên, lồng ngực nàng nhấp nhô lên xuống: "Mẫu thân của ta không phải là người huynh tìm kiếm!" Nàng hít sâu mấy hơi, hạ giọng, nhưng giọng điệu vẫn có phần phẫn uất, "Ta nói, bà ấy được sinh ra từ nhà họ Tôn ở Sơn Đông, không phải thuộc thứ tộc. Bà ấy càng không thể lấy người khác trước khi gả cho phụ thân ta!"

A Diệu ngẩng đầu nhìn Hiến Dung, ánh mắt chàng mang vẻ tĩnh mịch không chút gợn sóng, thế nhưng vẻ tĩnh lặng này lại chứa độ sâu không đáy: "Hết thảy những gì cô nương nói với ta đều là những lời bà ấy và cha cô nói đúng không? Liệu những gì bọn họ nói có phải là sự thật?"

Những việc tốt đẹp nàng từng giúp đỡ chàng trong thời gian qua giờ đây như một sự xúc phạm, nàng cố gắng kìm nén cơn tức giận: "Ta làm sao có thể không biết đến xuất thân của bà ấy......"

A Diệu thấp giọng ngắt lời nàng: "Mẫu thân cô nương là đích nữ của nhà họ Tôn ở Sơn Đông, nhưng quan hệ giữa nhà họ Tôn và bà ấy qua lại tới lui chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù ngoại tổ của cô nương đều đã qua đời, nhưng tại sao cựu cựu của cô nương từ trước đến nay đều thờ ơ lãnh đạm với người tỷ tỷ gả cho Dương gia này? Chuyện như vậy có bình thường không?" Trước khi đến Lạc Dương, chàng đã thăm dò được những tin tức này.

"Đó là vì bọn họ không cùng một người sinh ra, vả lại cũng không thân thiết trong những năm đầu đời."

"Dù không thân thiết lắm, thì lợi ích của gia tộc vẫn quan trọng hơn hết thảy. Phụ thân cô nương cũng là một quan đại thần trong triều, nhà họ Tôn nên qua lại nhiều hơn để duy trì mối quan hệ thông gia mới phải. Thế mà vì sao nhà họ Tôn lại có vẻ như đoạn tuyệt hết các mối quan hệ với nhà họ Dương?"

Hiến Dung sững sờ. Về cựu cưụ, nàng không có ấn tượng gì, trong đầu nàng lục tìm được rất ít tin tức về gia tộc họ Tôn.

Nhìn thấy nàng đã bị tác động, A Diệu cũng nói chậm lại, "Cô nương biết được bao nhiêu về mẫu thân của mình?"

"Điều đó không có nghĩa là mẫu thân của ta cũng là mẫu thân của huynh!" Hiến Dung tức giận thở hắt ra. Giả thiết này quá hoang đường rồi, nếu như là thật, há chẳng phải nàng có quan hệ huynh muội với người trước mặt đây sao?

"Bọn ta đã tìm kiếm trong một thời gian dài như vậy, những người xuất thân bình thường trong bảy đại gia tộc đều có thể là mẫu thân của ta, và ta đã thử thăm dò gần hết tất cả bọn họ. Duy chỉ có một gia tộc ta chưa tìm kiếm qua, đó là nhà họ Dương của cô nương."

Dương Hiến Dung lắc đầu, nàng vẫn không thể tin nổi: "Mẫu thân sẽ không bao giờ nói dối ta."

"Cô nương chắc chứ?"

Hiến Dung phát cáu trừng mắt nhìn chàng: "Ta đương nhiên chắc chắn."

"Biết đâu được bà ấy có những bí mật khác. Có lẽ......" A Diệu dừng lại, đôi mắt đen láy của chàng dường như phủ một lớp băng lạnh giá, nụ cười khinh bỉ xuất hiện ở khóe môi chàng, "Bản chất của bà ấy là một người lạnh lùng và tàn nhẫn."

Trong lòng Hiến Dung nghẹn ngào, nàng hoàn toàn nổi giận: "Huynh không biết bà ấy, huynh có tư cách gì mà đánh giá bà ấy như thế? Bà ấy là mẫu thân tốt nhất trên đời này, có tấm lòng nhân hậu lương thiện, từ trước đến giờ không có kiểu ghét nghèo ưa giàu, người như vậy làm sao có thể nỡ bỏ rơi hai đứa con của mình mà không quan tâm. Phụ thân ta cũng không phải là người độc tài vô lý, ông đối với mẫu thân ta luôn nghe lời răm rắp, bà bảo sao ông làm vậy. Cho dù mẫu thân có con trước thì phụ thân cũng không bao giờ ngăn cản bà công nhận các con của mình."

Không ngờ Hiến Dung vẫn còn bảo vệ Thẩm Cẩm Tú. A Diệu cười khẩy vài lần và trong giọng nói vẫn mang theo sự cười nhạo đó: "Nếu như không có ẩn tình, vậy cô nương giải thích thế nào về những cái bẫy trùng trùng điệp điệp trong căn phòng của bà ấy?"

"Bởi vì mẫu thân ta từng có mối thù với người khác và phụ thân lập nên những cái bẫy đó vì sự an toàn của bà." Hiến Dung nhìn chàng một cách hoài nghi, "Huynh...... không phải là kẻ thù của bà ấy đấy chứ?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt A Diệu, giống như pháo hoa bay lên trong đêm đen. Chàng đột ngột đứng dậy làm động đến vết thương, khiến cả thân thể đều nhói đau, cơn đau buốt trong tim lập tức dập tắt ngọn lửa trong mắt chàng.

Bây giờ Hiến Dung mới nhớ ra chàng vẫn còn đang bị thương, nàng có chút hối hận, biết vậy không nên chọn tranh cãi với chàng vào lúc này. Nàng đỡ A Diệu từ từ ngồi xuống và đưa cốc nước cho chàng. A Diệu uống vài ngụm nước, chàng cũng hối hận vì đã lỡ nói quá nhiều chuyện. Tất cả những gì chàng muốn là tìm ra tung tích của Thẩm Cẩm Tú và chàng thực sự không nên chọc giận Hiến Dung. Bây giờ vụ ám sát thất bại, Dương Hiến Dung là hy vọng duy nhất của chàng. A Diệu bình tĩnh lại nhìn nàng, gương mặt tái nhợt của chàng đỏ bừng vì cơn đau dữ dội vừa rồi, lại thêm vào một chút nét đẹp hiếm có, khiến lòng người rung động.

Giọng nói đầy từ tính của chàng mang theo sự mị hoặc: "Ta đến Lạc Dương tìm mẫu thân. Cô nương cho rằng là một người con nếu ghét mẫu thân thì sẽ trở thành kẻ thù sao?"

Dương Hiến Dung không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt quá dụ dỗ của chàng, nàng cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát và cảm thấy lời chàng nói có lý: "Cũng may, huynh không phải là kẻ thù của bà ấy. Nếu không, ta sẽ hận mình chết mất."

+

A Diệu nhìn Hiến Dung thật sâu, ánh lục lam trong mắt chợt lóe lên.

Bình luận

Truyện đang đọc