NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Hoắc Mạc Đình vừa lúc bước vào thì thấy cảnh này, anh liền xông tới bế thốc Lăng Nhiễm mặt trắng nhợt đang nửa mê nửa tỉnh lên.

Đôi lông mày của anh nhíu chặt lại.

Ánh mắt dơi vào ly café trên bàn, rồi lại nhìn Lăng Kỳ, trong đầu anh hiện lên một câu hỏi, chị gái sao lại không biết em mình không thể uống được café?
Lăng Kỳ nhìn theo ánh mắt của Hoắc Mạc Đình, chết mất, cô quên béng chuyện Lăng Nhiễm không thể uống café.

Từ bé em gái cô đã bị như vậy, hễ động tới café là trạng thái cơ thể sẽ bất ổn, nặng có thể hôn mê vài hôm, nhẹ thì bị sốt cao và mẩn đỏ.

Cô không nhớ mà em ấy cũng quên luôn hay sao?
Hoắc Mạc Đình đưa Lăng Nhiễm vào thẳng phòng cấp cứu.

Trên đường đi người Lăng Nhiễm đã có dấu hiệu nổi mẩn đỏ, xem ra chỉ là bị nhẹ.

Nhiệt độ cơ thể cũng bị thay đổi.


Người phụ nữ này sau khi trúng độc có cái gì đó rất khác, chẳng lẽ đã quên hết rồi, đến cả bản thân phản ứng với chất nào cũng không nhớ? Thật sự là quên hay giả bộ?
Lăng Kỳ cũng đuổi theo tới nơi, thấp thỏm đi qua đi lại.

Từ đầu tới cuối ánh mắt dán chặt lên cửa phòng cấp cứu.
Chốc lát sau bác sĩ đi ra, Lăng Kỳ vội chạy lên hỏi: "Bác sĩ, con bé sao rồi?"
"Biết rõ bệnh nhân không thể uống café, cũng may lần này chỉ là nhẹ, gia đình nên để ý nhiều hơn" Vị bác sĩ trung niên nhíu mày nói rồi rời đi.
"Cũng tại tôi nhất thời quên mất.." Lăng Kỳ thở hắt ra một hơi rồi tự trách.
Hoắc Mạc Đình không nói gì cả đi vào phòng bệnh, Lăng Kỳ và trợ lý Cẩn cũng đi vào theo.

Anh đợi tới khi dì Thẩm tới rồi rời đi ngay lập tức.
"Cô Lăng, tôi ở đây chăm sóc phu nhân là được rồi, cô có thể về nghỉ ngơi" Dì Thẩm nói với Lăng Kỳ.
"Vậy làm phiền dì rồi, con sẽ ở lại tới khi Tiểu Nhiễm tỉnh rồi mới đi" Lăng Kỳ dịu dàng nói sau đó đi vào lấy nước nóng chuẩn bị lau người cho Lăng Nhiễm để giảm vết mẩn trên người.
"Để tôi làm cho" Dì Thẩm bước tới ngỏ ý muốn làm.

Lăng Kỳ không nói gì chỉ nhường lại chỗ cho dì Thẩm.
Lăng Nhiễm mở mắt ra đã là xế chiều ngày hôm đó.

Cô vẫn chưa chết sao? Nặng mề mở đôi mắt ra, khi nhìn thấy dì Thẩm thì mới nhận ra hoá ra mình vẫn ở trong cơ thể của Lăng Nhiễm.
"Phu nhân, người thấy trong người sao rồi?" Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm tỉnh vội lại gần hỏi.

Lại đưa tay lên trán cô sờ thử nhiệt độ.
"Tiểu Nhiễm em sao rồi? Chị xin lỗi vì không nhớ ra em không uống được café!" Lăng Kỳ cũng đi lại hỏi.

Giọng điệu tám phần là tự trách.
"À...không sao cũng không có gì nghiêm trọng" Lăng Nhiễm chợt nhận ra, nhân vật Lăng Nhiễm này vốn không thể uống được café, cũng tại thói quen hay uống café của bản thân kiếp trước vì phải thức khuya làm việc.

Bây giờ nói bỏ thì có vẻ không khả quan cho lắm.

"Người nằm nghỉ đi tôi đi mua chút đồ ăn" Dì Thẩm nói rồi ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Lăng Kỳ và Lăng Nhiễm.
"Em không nhớ bản thân mình không uống được café sao?" Lăng Kỳ tò mò hỏi.

Thường thì con bé sẽ rất ghét mùi café nhưng hồi sáng thì trông nó uống có vẻ khá hưởng thụ.
"Em nhất thời quên mất, sau khi trúng độc đầu óc em nhiều lúc không được minh mẫn lắm! Hay quên nhiều thứ!" Lăng Nhiễm vội vàng kiếm cớ giải thích.

Mong là không bị nghi ngờ gì.
Lăng Kỳ à một tiếng xem như đã hiểu.
--------------------
Sáng ngày hôm sau Lăng Nhiễm được trở về, vừa vào nhà cô đã nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện giờ này ở nhà lại đang ngồi nhàn nhã trên ghế salon trong phòng khách.
"Anh hôm nay không đi làm sao?" Lăng Nhiễm hiếu kỳ mở lời.
Động tác giơ tay lên của Hoắc Mạc Đình bỗng ngừng lại, anh nhìn Lăng Nhiễm đầy nghi hoặc
Lăng Nhiễm thấy Hoắc Mạc Đình không nói gì đã vậy lại còn nhìn chằm chằm mình bằng cái vẻ muốn ăn tươi nuốt sống thế kia mà không khỏi rùng mình.
"Sao vậy? Trên mặt em có dính gì à?" Lăng Nhiễm nói rồi đưa tay sờ lên mặt mình.
"Không" Đôi môi mỏng của Hoắc Mạc Đình khẽ phun ra chữ không rồi đứng lên đi lên lầu.
Lăng Nhiễm nghi hoặc nhìn người vừa rời đi, thời điểm này hẳn là Hoắc Mạc Đình rất ghét Lăng Nhiễm cô.

Phải làm gì đó để lấy lòng mới được, tầm mắt cô di chuyển xung quanh nhà rồi dừng lại ở phòng bếp, phải rồi nấu ăn! Tài nghệ kiếp trước của Lăng Nhiễm vô cùng tốt, nói quá thì có thể đi thi đầu bếp được rồi, lại có kinh nghiệm 2 năm làm đầu bếp cho nhà hàng.

Lăng Nhiễm mang tâm tình vui vẻ đi vào bếp.

Cô bắt đầu mở tủ kiểm đồ.

Phát hiện đồ trong này rất đầy đủ, hầu như không thiếu một cái gì.
"Phu nhân! Người đói bụng rồi sao?" Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm đang mở tủ lạnh sau đó nhìn tới nhìn lui.
"À không có, nhà mình còn hành lá không?" Lăng Nhiễm nhìn nãy giờ cái gì cũng có chỉ duy nhất là không có hành lá.
"Không phải phu nhân nói ghét hành lá nên bảo chúng tôi vứt hết đi và cấm không được đem hành lá vào nhà sao?" Dì Thẩm nhạc nhiên hỏi, người ghét hành lá như phu nhân thì hỏi tới thứ đó làm gì.
"A...tôi chỉ muốn nấu chút đồ ăn, có hành lá thì sẽ thẩm mĩ hơn thôi, thực chất dì biết đó tôi không thích hành lá" Lăng Nhiễm lúng túng nói.

Không thích hành lá thì là thật nhưng mà cô đã quen nấu phải cho một chút hành lá vào mới thơm.
"Người muốn nấu gì nói một tiếng với tôi là được rồi, người vừa xuất viện, thân thể còn yếu" Dì Thẩm vừa lo lắng vừa kinh ngạc, những chuyện này trước tới nay Lăng Nhiễm chưa từng đề cập tới một lần nào cả đột nhiên lại nói muốn nấu ăn...
"Không đâu, tôi sẽ tự nấu cho Mạc Đình" Lăng Nhiễm chắc nịch nói.
"Dì giúp con đi mua chút hành lá nhé!"
"V..vâng" Dì Thẩm đang phân vân có nên ngăn Lăng Nhiễm lại không nhưng thấy vẻ mặt hăng hái của cô nên đành đồng ý, chắc lát nữa cô ấy sẽ chán và từ bỏ thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc