NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Chuyến đi một ngày rưỡi, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, cảnh sắc trên biển đã đẹp rồi tới đảo còn đẹp hơn nó như một thiên đường đảo.

Bờ cát dài trắng tinh, sóng biển đánh dào dạt vào bờ rồi lại nối đuôi nhau quay ra biển, thỉnh thoảng có một vài vỏ sò, ốc bị cuốn lên nằm lại trên cát, phía xa là hàng dừa dài trên bầu trời còn loáng thoáng vài con hải âu chao lượn.

Ánh sáng của hoàng hôn đỏ rực chiếu lên long lanh lấp lánh, đầy thơ mộng lãng mạn.

"Đẹp quá!" Lăng Nhiễm đứng trên đầu du thuyền nhìn khung cảnh tuyệt vời phía trước, chiếc váy hoa cùng mái tóc đen dài xoăn nhẹ tung bay phấp phới trước gió.

Bọn họ sắp vào bờ rồi.

"Tách!" Âm thanh máy chụp ảnh vang lên, quay lại thấy Hoắc Mạc Đình đang cầm máy ảnh mỉm cười nhìn cô.

"Anh chụp gì thế?" Lăng Nhiễm tò mò đi lại.

"Chụp cảnh" Hoắc Mạc Đình nhanh tay gập máy ảnh lại.


"Đúng nhỉ vậy anh chụp nhiều vào nhé lát nữa cho em xem" Lăng Nhiễm không quan tâm lắm, cảnh đẹp đáng chụp!
"Ừm, cảnh đẹp lắm chụp nhiều chút" Tiếp đó là tiếng máy anh vang lên liên tục.

Phía trên tầng hai cũng nhộn nhịp không kém.

"Anh chụp được chưa?" Bích Lạc Doanh mặc một chiếc quần bò ngắn một cái áo thun mỏng kèm theo áo khoác voan mềm mịn.

"Rồi rồi!" Triệu Khải lôi máy ảnh khỏi khe sắt chìa ra cho Bích Lạc Doanh coi.

"Eo! Đẹp xỉu! Mau mau in ra cho em!" Bích Lạc Doanh nhìn ảnh như phát cuồng vội vã thúc dục.

"Đợi anh chút"
"Từ từ đã! Anh chụp giúp em một tấm của họ!" Bích Lạc Doanh vừa nói vừa chỉ về phía Lăng Nhiễm và Hoắc Mạc Đình.

"Chụp họ làm gì? Lại đây anh chụp cho em! Chúng ta một cặp!" Triệu Khải liếc mắt, cơm cún thế kia chụp làm gì hơn một ngày nay anh bội thực đủ rồi!
"Em kêu chụp thì anh chụp đi! Còn nữa ai muốn làm một cặp với anh chứ!" Bích Lạc Doanh nói xong quay người cầm trái dừa lên uống nốt.

"Doanh Doanh! trái đó! là của anh!"
"Phụt! Khụ! khụ! " Bích Lạc Doanh sặc nước dừa, ho tới tấp.

Triệu Khải vội đi tại vỗ vỗ lên lưng cô, bàn tay ấm áp to lớn càng làm Bích Lạc Doanh rộn người cô né khỏi anh sau đó quay người bỏ đi.

"! " Chạy cái gì vậy? Em sặc dừa anh không chê đâu mà!
Sau khi rời khỏi đó Bích Lạc Doanh chạy vào phòng nghỉ dựa lưng lên cửa thở gấp! Ôi trời chạy cái gì chứ! Bị làm sao vậy trời! Nóng quá!
Rất nhanh thuyền đã cập bến, Hoắc Mạc Đình ôm Lăng Nhiễm xuống thuyền vì mui thuyền nhọn lại trơn.


Triệu Khải thấy thế túm Bích Lạc Doanh lại hỏi: "Có cần anh ôm như thế kia không?"
Mặt Bích Lạc Doanh đỏ lên sau đó ném mũ vào người Triệu Khải lớn giọng: "Ôm cái đầu anh! Không cần!"
"Người ta quan tâm em mà! " Triệu Khải tự nhiên bị dính chưởng hơi tủi thân, rõ ràng người ta đang quan tâm em ấy.

"Đợi anh!" Triệu Khải vội đuổi theo Bích Lạc Doanh khi thấy cô đã đi xa
Khung cảnh trên đảo nhìn từ xa đã đẹp rồi bây giờ đặt chân xuống còn cảm giác tuyệt vời hơn, cát vừa trắng vừa mịn, gió chiều thổi rất mát mẻ.

Lăng Nhiễm bỏ dép ra rồi đi chân trần trên cát, cát siêu mịn luôn!
"Đưa anh cầm cho" Hoắc Mạc Đình nói một tiếng rồi đoạt dép từ trong tay Lăng Nhiễm.

Cô không nói gì chỉ đi bộ cạnh anh để tận hưởng khung cảnh tuyệt vời này, đôi khi sẽ đá cát lên.

"Thưa ngài, xe đã được chuẩn bị!" Một người đàn ông mặc đồ phục vụ đi lại cung kính nói.

Hoắc Mạc Đình gật đầu rồi nắm lấy tay Lăng Nhiễm đi về phía trong, vượt qua hàng dừa là một con đường nhựa nhỏ chỉ vừa 2 chiếc xe điện du lịch, có một chiếc xe du lịch nhỏ đứng đợi bọn họ sẵn.

"Ơ hai người kia đâu?" Lăng Nhiễm ngoái về phía sau nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Triệu Khải và Bích Lạc Doanh đâu.


"Đi chơi rồi, kệ họ tới bữa sẽ tụ họp"
"Ồ!"
Hoắc Mạc Đình dùng một tay nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi lên ghế xe rồi cúi xuống phủi sạch cát trên bàn chân cô rồi xỏ dép vào chân cô.

Lăng Nhiễm mím môi, ngại ngùng rụt chân lại, cô không quen mấy hành động như vậy trước mặt người ngoài: "Em tự làm được rồi"
Hoắc Mạc Đình chỉ cười chứ không đáp lại sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy bàn tay nhỏ khẽ vuốt ve.

Tài xế nhanh chóng xuất phát, trời ơi anh ta không nhìn nhầm đâu nhỉ? Lại được thấy một màn cơm cún của ông chủ thế này chắc anh ta nghỉ việc được rồi.

"Không cần ngại, rồi em sẽ quen" Hoắc Mạc Đình để ý cô vợ nhỏ cứ ngại ngùng cúi đầu liền sáp lại gần cô vòng tay qua eo nhỏ siết nhẹ.

Lăng Nhiễm trợn mắt nhìn anh sau đó dứt khoát ngồi dịch ra ngoài, hư hỏng!
Hoắc Mạc Đình cười khoái chí gác chân lên đầu gối hưởng thụ biểu cảm dễ thương của vợ!
Ai rồi cũng phải nghiện vợ thôi! Không điêu đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc