NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Trên xe Lăng Nhiễm không nói lời nào rúc người vào lòng anh tâm trạng nặng nề, Hoắc Mạc Đình đã gọi trợ lý Cẩn tới lái xe.

Cô không nghĩ rằng cả hai kiếp sống đều không nhận được một gia đình trọn vẹn có lẽ đây là sự sắp đặt của ông trời.

"Đừng nghĩ nhiều, mọi thứ có anh" Hoắc Mạc Đình ôm lấy bả vai cô xoa nhẹ.

"Cũng may còn có anh! " Giọng Lăng Nhiễm bé xíu chỉ có mình anh nghe được.

"Anh vẫn luôn ở đây, ở ngay cạnh bên em"
Qua một lát giọng nói trầm ổn của anh vang lê lần nữa: "Nhiễm Nhiễm, lần sau đừng làm như vậy nữa, hửm?"
Lăng Nhiễm sửng sốt hai giây mới nhận ra anh đang nói tới hành động chìa túi xách ban nãy của cô: "Ừm, không có lần sau"
Xe chạy vào một con đường vắng được một lúc thì Lăng Nhiễm mơ màng thiếp đi.

Chiếc xe Rolls Royce đang chạy đột nhiên phanh gấp: "Hoắc tổng phía trước có một chiếc xe rẽ làn đột ngột!"
Đáy mắt Hoắc Mạc Đình loé lên dùng tay giữ lấy Lăng Nhiễm vỗ nhẹ lên lưng cô tránh làm cô tỉnh giấc lại nhìn về phía trước "Range Rover" anh đã biết chủ nhân của nó là ai.


Đối phương cũng bước xuống xe một nam một nữ, người nam nhoẻn miệng cười lịch thiệp nói: "Mạo muội rồi! Hoắc gia chủ!"
Trợ lý Cẩn nhận được ánh mắt của Hoắc Mạc Đình qua kính chiếu hậu gật đầu rồi bước ra ngoài, từ đầu tới cuối anh chẳng thèm động đậy lười biếng làm gối cho Lăng Nhiễm dựa vào ngủ.

Tối qua cô không ngủ được sáng lại thức dậy sớm.

"Quách thiếu không sao chứ?" Trợ lý Cẩn đẩy gọng kính bạc trên mặt nói.

"Ồ không sao! Xem ra là không được chào đón, mạo muội rồi!" Quách Tuấn Khanh mỉm cười cúi đầu nhìn xuyên cửa kính xe chạm ánh mắt của Hoắc Mạc Đình, ánh mắt sắc bén thật đấy! Không hổ là người đã gây dựng lên một Hoắc gia lớn mạnh.

Trợ lý Cẩn gật đầu rồi chờ đối phương trở lại xe mới trở lại xe: "Hoắc tổng! Phía An tổng đã điều động người tìm cô Thiên, có cần! "
"Không cần! Trở về" Hoắc Mạc Đình khép hờ đôi mắt nói.

"Vâng!" Trợ lý Cẩn gật đầu rồi lái xe đi.

Hoắc Mạc Đình ghi nhớ giây phút Quách Tuấn Khanh lên xe có quay lại dùng khẩu hình miệng chỉ có một mình anh để ý tới và cũng có một mình anh hiểu "Hoắc gia chủ! Sớm ngày gặp lại!" Tôi mong cậu không để tôi thất vọng Quách Tuấn Khanh.


Trên chiếc Range Rover Dung Liên dựa vào ghế nói: "Người ngồi trong xe là Hoắc Mạc Đình à?"
"Ừ" Quách Tuấn Khanh một tay kẹp điếu thuốc một tay lái xe nhàn nhạt trả lời.

Hoắc Mạc Đình! tôi nhất định sẽ không thua.

"Quách lão đại tôi nói này! Anh không cho tôi hút thuốc thì làm ơn đừng hút trước mặt tôi có được không?" Dung Liên bất mãn suốt cả chặng đường cuối cùng cũng quyết định nói ra.

"Không thích"
Dung Liên: "! " Nếu bản thân cô đánh lại được anh ta thì cô đã sớm bổ xẻ anh ta thành trăm mảnh rồi, thứ gợi đòn đáng ghét.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy tôi sẽ cho rằng em thích tôi đấy" Quách Tuấn Khanh nói xong còn không quên nháy mắt với Dung Liên.

Dung Liên liếc mắt nhìn con người đang tự biên tự diễn nói bằng giọng khinh bỉ: "Quách lão đại thật sự tự tin vào nhan sắc của mình sao?"
"Chẳng lẽ tôi không đẹp trai?" Quách Tuấn Khanh nhón người nhìn vào gương chiếu hậu ngắm ngía khuân mặt điển trai của mình, làm gì có chỗ nào không đẹp trai? Bảo bối bị hư mắt rồi à?
"Tập trung lái xe dùm!" Dung Liên nhíu mày nhắc nhở.

"Em nói xem tôi có đẹp trai không?"
"Vâng! Đẹp! Rất đẹp!"
"Sao tôi lại cảm thấy em đang miễn cưỡng khen tôi nhỉ?" Quách Tuấn Khanh híp mắt nhìn Dung Liên.

"Anh nghĩ nhiều rồi" Dung Liên mỉm cười rạng rỡ nói, nếu anh không phải Quách lão đại tôi đã sớm chê anh 7749 lần rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc