NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Lăng Nhiễm dùng vài ngày để thuyết phục Hoắc Mạc Đình một là ở nhà, hai là cho cô đi theo nếu không cô sẽ làm loạn, nhưng anh đâu có phải người dễ dàng thoả hiệp như vậy, lần nào cô cũng nhận được hai từ "Không được!"
Cuối cùng Lăng Nhiễm chỉ có thể cảnh báo anh nhưng làm sao để anh ấy không nghi ngờ bây giờ.

Chẳng lẽ lại nói có người mai phục anh à? Như vậy càng không được, đau đầu suy nghĩ mãi tới tận khuya, tới khi nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc trong đêm cô mới vội vã nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại.
"Cạch!" Tiếng cửa phòng khe khẽ vang lên, tiếng bước chân rõ rệt dần.
Một bàn tay khẽ vuốt ve mặt cô, vì nhột Lăng Nhiễm khẽ nhíu mày, ngay lúc anh rút tay lại Lăng Nhiễm đột nhiên vươn tay túm lấy tay anh, miệng lẩm bẩm: "Chồng...cẩn thận...có người xấu đợi anh..."
Hoắc Mạc Đình sửng sốt, cô đang nói mớ sao? Mấy hôm nay cô nằng nặc đòi anh ở lại hoặc dẫn theo cô ấy vì gặp ác mộng sao.
"Đừng đi!" Lăng Nhiễm ngồi bật dậy thở gấp.
"Sao thế, gặp ác mộng à?" Hoắc Mạc Đình ngồi xuống giường đưa tay lau vệt nước mắt đọng trên đuôi mắt cô.
"Ừm! Em mơ thấy anh đi nước ngoài, rồi bị người khác giăng bẫy hãm hại" Lăng Nhiễm cúi thấp đầu.


(Trao cho chị cái giải Oscar đi mấy đứa! ⊙﹏⊙)
"Không việc gì, sẽ không có chuyện đó, đừng lo ngủ đi!" Hoắc Mạc Đình cười như không cười vỗ nhẹ lên má cô.
"Thật mà! Anh đừng coi thường khả năng tiên đoán qua giấc mơ của em!"
"Được, anh tin được chưa, muộn rồi ngủ đi! Anh đi tắm"
Lăng Nhiễm không cam tâm nhìn người nào đấy phủi mông bỏ đi, cô còn chưa diễn xong mà.
Nằm trên giường thoải mái quá Lăng Nhiễm suýt thì ngủ mất, người bên cạnh đã sớm vào phòng nằm ngay ngắn bên cạnh cô.

Lăng Nhiễm quả quyết chủ động quay người lại dính sát vào cơ thể anh: "Anh không suy nghĩ lại chút sao?"
"Lăng Nhiễm! Dù em có làm cách gì anh cũng không thể ở nhà càng không thể mang em theo" Lần đầu tiên Lăng Nhiễm chủ động ôm anh trên giường khi tỉnh táo như vậy.
"Có phải anh định đi nơi khác tìm người phụ nữ khác đúng không?" Lăng Nhiễm rút tay lại, người anh hơi lạnh chắc là do vừa tắm xong, còn thoang thoảng mùi sữa tắm nam tính mát lạnh.
"Em nghĩ gì trong đầu thế?" Hoắc Mạc Đình giơ tay cốc một cái lên đầu cô.
"Au! Cốc hư đầu em để anh dễ dàng tìm phụ nữ khác đúng không?"
"..." Phụ nữ thích bắt bẻ kiểu này à? -_-
Một giây sau anh lật người đè Lăng Nhiễm ở dưới thân: "Em nghĩ sao?"
"Anh...anh làm gì thế?" Lăng Nhiễm đỏ mặt nhìn lồng ngực săn chắc bị lộ ra dưới lớp áo ngủ.

Ôi mẹ nó body ngon thế này ước gì mình cũng có.
"Không muốn ngủ quá giờ trưa thì đừng chọc anh" Sao người phụ nữ này ngày càng khiến anh mất khống chế chỉ vì vài hành động nhỏ bé chứ, cô chỉ cần dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn ngực mình thôi anh đã thấy hơi thở mình khác lạ rồi.


Lại nhìn thẳng xuống là bầu ng.ực căng tròn...mẹ nó! Nghĩ gì vậy!
"Được được! Em biết rồi! Sẽ ngoan ngoãn đi ngủ!" Thu lại ánh mắt khao khát Lăng Nhiễm mím môi nằm im.
Hoắc Mạc Đình không thể kìm chế nổi nữa cúi đầu phủ lên môi cô: "Ưm!"
Hôn! Cứ như vậy mà hôn triền miên!
Mãi một lúc sau Hoắc Mạc Đình mới nhả ra trả tự do cho cô thở.

Lăng Nhiễm muốn thoát khỏi vòng tay anh lại bị anh kéo lại ôm chặt trong lòng, bàn tay siết chặt lấy eo cô: "Ngủ đi!"
Âm thanh khàn khàn kìm nén của người đàn ông làm Lăng Nhiễm tim đập nhanh loạn nhịp, khi nãy quả là quyến rũ chết người mà! Không nên ham sắc không nên ham sắc!
Lăng Nhiễm nghe lời nằm im không dám nhúc nhích tới khi nghe tiếng hít thở đều đều từ phía sau mới thả lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ.

Cô vừa ngủ thì anh lại mở mắt ra nhìn vào cô, người xấu giăng bẫy? Vấn đề này được cô nhắc đi nhắc lại mấy ngày nay rồi, chắc chắn không đơn giản Hắc Ảnh....
---------

"Nhan tỷ! Chị xem là Vương tổng! Anh ấy vừa về nước đã lên nắm quyền Vương thị rồi!" Thu Như cầm điện thoại xem tin tức kích động kêu lên.
"Ừm" Tầm mắt Thiên Kì Nhan lướt qua sau đó dừng lại ở hình bóng một nam nhân mặc vest đen lịch lãm, đây không phải là người đụng ở thang máy lần trước sao?
"Chị sao vậy Nhan tỷ?"
"Không có gì"
"Nhan tỷ! Chị có chuyện gì giấu em đúng không?" Thu Như bỏ điện thoại xuống nghiêm túc nhìn Thiên Kì Nhan.
Im lặng một lát cô mới cất lời: "Nếu chị rời khỏi giới giải trí thì sao?"
"Chị nói gì vậy? Không phải đang rất tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì ư?" Một người đang đứng trên đỉnh vinh quang được nhiều đạo diễn, nhà biên kịch săn đón như Nhan tỷ sao lại nhắc tới chuyện rời khỏi giới giải trí.
"Không có gì, chị chỉ nói là nếu thôi, đừng suy nghĩ nhiều" Thiên Kì Nhan nở nụ cười ngọt ngào xoa đầu cô bé Thu Như.
Thu Như im lặng nhìn cô chẳng nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc