Lăng Nhiễm trống đỡ tới chiêu thứ năm liền cảm nhận cơ thể như nứt ra, tên Dung Tâm này quả nhiên máu lạnh như chủ nhân của hắn ra tay không chút nể nang.
Mặt Lăng Nhiễm đã đầy mồ hôi, hơi thở đứt quãng, cô biết ***** ** thì đã sao cũng không đủ sức ra tay trước.
Chịu sự tấn công toàn vào chỗ yếu ớt.
Lăng Nhiễm bám vào tấm chắn đứng thẳng người một tay ôm bụng, nhưng không đứng thẳng được mấy giây lại hơi gục xuống.
Lăng Nhiễm mím môi nhìn về phía Tăng Tử.
Còn 4 chiêu nữa là cứu được tất cả rồi.
Dung Tâm ngước mắt lên nhìn An Vũ Phong thấy hắn phất tay liền gật đầu đợi Lăng Nhiễm ổn định rồi không nghĩ ngợi dồn lực vào chân phải, quay người một vòng đạp mạnh vào ngực Lăng Nhiễm.
Một lực tác động lớn làm Lăng Nhiễm không thể nào mà chống đỡ được cô lăn vài vòng trên võ đài đập lưng vào tấm chắn bên kia.
Một cảm giác tanh tanh ùa về khoé miệng cô ứ máu ra nôn ra một ngụm máu nhỏ rớt xuống võ đài, ngực là nơi nhạy cảm tác động lớn như vậy, chiêu này của hắn dùng toàn lực như muốn phế ngực cô.
Lăng Nhiễm mơ hồ cố gắng đè ép cảm giác khó thở, đưa tay lau khoé miệng sau đó chống tay muốn đứng dậy nhưng không cựa quậy nổi, bất lực nằm trên sàn thở d.ốc.
Dung Tâm bắt đầu mở miệng đếm: "5"
"4"
"3"
"2"
Lăng Nhiễm gắng gượng bao nhiêu đều không được, cơ thể chẳng có chỗ nào ổn cả, đau tới mức tê dại mất cảm giác.
Cô vẫn cố cắn chặt môi đến bật máu gồng mình lên nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhấc được đầu lên.
"1! Cô thua rồi!"
An Vũ Phong nở nụ cười hài lòng đứng dậy nói: "Luật đã quy định! Hoắc phu nhân bằng lòng nhận thua không?"
Dứt lời một tiếng súng vang lên, không thấy động tĩnh gì, vài giây sau mới nghe tiếng kìm nén của mẹ Tăng Tử: "Ưm!"
Mẹ Tăng Tử nghiêng mặt nhìn chồng mình bị một phát súng kết liễu tại chỗ, máu tuôi trào từ phía cổ họng...đến cả mắt còn chưa kịp nhắm.
Cảnh tượng rợn người này lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy, cả người dãy dụa nhưng không thoát ra nổi khỏi sợi dây cố định rất chặt trên người trơ mắt nhìn chồng mình bị giết...cảm giác đớn đau thống khổ như vậy ai hiểu được?
Cũng may Tăng Tử không nhìn thấy thằng bé bị mẹ che khuất nhưng thằng bé biết ba mình...giờ vũng máu nhỏ dưới chân cột.
Lăng Nhiễm cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khó chịu vô cùng, cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, sao lại bắt cô phải trải qua những thứ như vậy chứ?
Sự việc trước mặt kèm với thân thể rã rời đau nhức, Lăng Nhiễm tê dại lịm đi.
"Đưa bọn họ đi" Quách Tuấn Khanh ra lệnh rồi cũng định rời đi, cảnh này chắc chắn sẽ khiến người phụ nữ đó ám ảnh cả đời.
An Vũ Phong bất ngờ gọi anh lại: "Tặng cho Hoắc Mạc Đình làm quà đáp lễ!"
Quách Tuấn Khanh hơi bất ngờ nhìn chiếc USB trước mặt, lại nhìn lên góc nhà ồ quả nhiên có camera cười ha hả nhận lấy: "Không hổ là An tổng! Haha!"
----------------------
Bích Lạc Doanh cầm máy tính thấy có email giử về địa chỉ là Quách Tuấn Khanh vội vàng kick xem: "Này...."
Qua một lúc Bích Lạc Doanh che miệng chạy tới thùng rác nôn khan! Mẹ kiếp! Lũ khốn nạn!
"Sao thế? Khó chịu à?" Triệu Khải rót ly nước đi tới lo lắng hỏi.
Bích Lạc Doanh không trả lời mắt đỏ hoe chỉ vào máy tính trên bàn.
Triệu Khải nhíu mày đi lại, vừa thấy anh ta lập tức hô to: "Hoắc Mạc Đình! Vợ cậu!"
Không đợi Hoắc Mạc Đình đi tới anh ta đã ôm chiếc máy tính chạy như bay về phía phòng ngủ kia.
Ba người cùng ngồi xuống nhìn vào máy tính bao gồm cả Vương Thiếu Tuyền, Hoắc Mạc Đình lạnh lẽo tua lại từ đầu.
Càng xem không khí trong phòng càng tệ, hơi thở nặng nề của người đàn ông truyền tới, bọn họ có thể nghe được tiếng khớp tay nắm chặt của Hoắc Mạc Đình.
Triệu Khải và Vương Thiếu Tuyền không thẹn cùng nhìn Hoắc Mạc Đình, khí thế doạ người lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt đỏ lên đầy tia máu, từ lúc Lăng Nhiễm bị bắt đi hắn không ăn không uống chỉ tìm người, bọn họ khuyên rách miệng không được còn suýt bị ăn đấm.
"Rầm!" Chiếc máy tính đáng thương bay khỏi bàn bắn ra xa vỡ tan, Hoắc Mạc Đình trầm mặc lạnh lùng đá cửa ra ngoài.
Chỗ đó là chỗ xảy ra chuyện mười mấy năm trước, đường tới đó anh vẫn nhớ.
"Ấy! Cậu đi đâu thế!" Triệu Khải vội đứng lên.
"Đuổi theo! Nhanh lên!" Vương Thiếu Tuyền lôi Triệu Khải đi nhanh ra ngoài nhưng mà Hoắc Mạc Đình cùng chiếc Roll-Royce đã biến mất hút.
"M* kiếp!" Vương Thiếu Tuyền chửi thề đấm mạnh vào tường.
Bọn họ biết chỗ đó nhưng quá lâu rồi không tới hơn nữa chỉ đến có một lần làm sao mà nhớ được.
Triệu Khải cởi áo khoác ngoài ném đi chạy lại căn phòng vừa nãy, may mắn chiếc USB không bị hư hại, lại mở video lên bằng chiếc máy tính khác.
Lập tức thao tác trên bàn phím tìm ra địa chỉ cụ thể.
---------------------
Hoắc Mạc Đình gần như phát điên lái xe với tốc độ kinh người, phía sau còn có hai xe cảnh sát đuổi theo, gân xanh nổi đầy trán, bàn tay to lớn xoay vô lăng cắt đuôi cảnh sát tại một ngã tư, chỗ đó vừa xảy ra tai nạn.
Giọng Cẩn Vĩ Thành báo cáo từ thiết bị: "Hoắc tổng đã dẹp đường tới nhà cũ rồi ạ!"
Anh không trả lời cắt đứt thiết bị liên lạc, móc trong ngăn dự bị một khẩu Desert eagle màu bạch kim mới toanh ra mở cửa kính xe nhìn vào gương giảm tốc độ bất ngờ hướng đầu ra khỏi cửa xe nổ súng thật nhanh tất cả chưa tới 10 giây.
Người lái xe phía sau không phản ứng kịp vẫn đang giữ nguyên trạng thái tốc độ cao bất ngờ trúng đạn, chiếc xe không có người cầm lái lao xuống vệ đường bốc khói.
Anh ta vốn nhận lệnh theo dõi chiếc Roll-Royce trước mặt ai ngờ người ta đã sớm biết chỉ đợi thời cơ ra tay.
"Tự tìm chết!" Hoắc Mạc Đình ném khẩu súng sang ghế phó lái, đóng cửa kính xe lại tiếp tục tăng tốc.
Lăng Nhiễm đợi anh!.