NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Bữa tối hôm nay có thêm một người nữa là Bích Lạc Doanh, cô ấy dồn hết sức lực ăn, chỉ tập trung vào ăn, bình thường sẽ nói nhiều chuyện hôm nay lại im lặng lạ thường.

Lăng Nhiễm biết cô ấy đang nghĩ gì, mình có nên chấp nhận cô ấy không? Cứ để một thời gian đã.
"Với tình trạng sức khoẻ này thì buổi leo núi cuối tuần em không thể đi được rồi" Lời này là Hoắc Mạc Đình đem nói với Lăng Nhiễm.

Bích Lạc Doanh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Chắc là không sao đâu, có thể em chỉ mệt hôm đó thôi..." Cô thích leo núi mà, đừng bỏ cô ở nhà chứ!
"Em muốn mình ngất đi tiếp sao? Hơn nữa núi cao nguy hiểm"
"Không phải anh nói em có thể đi sao?" Đàn ông nuốt lời đều là đồ xấu.
"Bây giờ khác rồi, chừng nào phẫu thuật xong em muốn đi đâu đều được"
Bích Lạc Doanh ngẩn người, giọng nói của anh Đình...dịu dàng tới mức này sao? Nghe giống như đang dỗ dành cô vợ nhỏ hờn dỗi vậy.
Lăng Nhiễm bĩu môi, hơn 3 tháng nữa cô mới được phẫu thuật, không tính thời gian nghỉ dưỡng, đợi tới bao giờ, biết đâu...cô sẽ rời khỏi thế giới này thì sao? Trở về thế giới thực của mình làm một...hồn ma lang thang...nghĩ tới đây tâm trạng thoáng trùng xuống.
"Chị Nhiễm chị đừng buồn, lần này đi không phải là vì đi chơi mà là vì lấy dược liệu điều trị cho chị đó! Loại này chỉ có trên núi cao thôi" Bích Lạc Doanh nói ra mục đích bọn họ leo núi, nói là đi chơi nhưng đều không phải.
Lăng Nhiễm nghe xong bất ngờ hoá ra là đi lấy dược liệu...: "Vậy em ở nhà cũng được"
Cô cũng không phải người bướng bỉnh không đi được cô nhất định sẽ không cố gắng đòi theo.

Bữa cơm cũng kết thúc nhanh chóng, nán lại chơi một chút rồi Bích Lạc Doanh đi về.

Thiên kim nhà họ Bích đều có người đưa đón, có một sự thật Bích Lạc Doanh vẫn chưa nói với mọi người, chuyện ba mẹ cô định cư ở Pháp ai cũng biết nhưng chuyện cô còn có một người chị sinh đôi thì chưa ai biết.

Do cơ thể người chị khác biệt lớn với cô, không thể vận động mạnh, không thể đi xa lại càng không được căng thẳng mệt mỏi.

Chị ấy bị từ nhỏ, cô không kể với ai nên không ai biết hơn nữa những người xung quanh không tùy tiện điều tra cô.

Nhưng Bích Lạc Doanh nào biết vẫn còn một người khác biết chuyện đó là Lăng Nhiễm, tình tiết này tác giả đã có nhắc tới trong nguyên tác chỉ là Lăng Nhiễm không mấy để ý.
Lăng Nhiễm về tới phòng ngủ, định leo lên giường ngủ luôn nhưng trằn trọc một hồi cũng không ngủ được, bèn đứng dậy ra ngoài ban công hít gió trời.

Ban đêm không khí mát mẻ tuyệt đối còn có chút se lạnh, bầu trời không sao có vẻ ngày mai sẽ mưa.

Cô không thích mưa chút nào, nghe nói mưa sẽ khiến tâm trạng con người cư nhiên mà tệ đi, cũng không phải ai cũng suy nghĩ như vậy, bởi vì khi buồn nghe tiếng mưa như tiếng khóc than vậy, thê lương ồn ào.

Khi vui lại như nghe thấy âm thanh hảo tuyệt, như là đang hát, đang nhảy múa.

Mải mê suy nghĩ mà không biết có một cặp mắt đang theo dõi cô nãy giờ, anh từ từ đi lại không gây nên tiếng động, khi lại gần cô còn không phát hiện có người.
Lăng Nhiễm giật mình muốn quay người lại nhưng không được chỉ có thể ngoảnh đầu, hoá ra là Hoắc Mạc Đình.

Nhưng có một thứ làm cô chú ý hơn là giờ phút này anh đang ôm lấy cô, cánh tay cứng rắn ôm lấy eo cô.
"S...sao lại..." Lăng Nhiễm có chút mất tự nhiên, cô hơi giãy dụa cư nhiên gần gũi như vậy làm gì.
"Để anh ôm một chút" Hoắc Mạc Đình không biết nên làm gì, nhìn thấy cô đứng ngoài này anh chỉ muốn nhanh chóng khảm cô vào lồng ngực mình, giam giữ ở đó mãi mãi.
Lăng Nhiễm im lặng, thấy bả vai nặng nặng cô không dám động đậy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đột nhiên cô lại có chút thích cảm giác này, vừa nghĩ tới thôi tim đã đập loạn nhịp.
Mãi một lúc sau Hoắc Mạc Đình xoay người cô lại, lưng cô chạm phải lan can vì lạnh mà nhíu mày, rướn người ra.
"Chạm đau sao?" Hoắc Mạc Đình lập tức kéo cô lùi ra, muốn đưa tay kiểm tra lưng cô.
"Anh làm gì vậy? Không có bị đụng chỉ là lạnh thôi" Lăng Nhiễm vội ngăn cản hành động kia của ai đó! Đứng giữa ban công mà muốn vạch áo người ta lên! Tiết tháo đâu hết rồi!
"Lạnh thì vào trong thôi"
"Hôm nay, anh có chuyện gì sao?" Lăng Nhiễm chỉ là cảm thấy trong mắt anh có sương mù dày đặc, không thấy đáy.
"Lăng Nhiễm! Bao giờ em mới chịu chấp nhận anh?"
"..." Sửng sốt! Đúng là tâm trạng của Lăng Nhiễm khi nghe anh nói câu đó, cô ngây ngốc nhìn anh biểu cảm dại ra.

"Lăng Nhiễm...anh không biết phải làm sao đối với em, anh không muốn ép buộc em phải bên cạnh anh" Tâm trạng Hoắc Mạc Đình vô cùng nặng nề, anh không muốn tiếp tục như thế này nữa, một là có được cô, hai là buông tay để cô tự do nhưng lại không nỡ để cô một mình.
"Em...cái đó..." Anh ấy muốn ly hôn sao? Lăng Nhiễm không biết nên nói gì bây giờ, đầu óc cô lúc này trống rỗng.
"Lăng Nhiễm! Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao đây...anh không thể vụt mất em!" Cuối cùng thì Hoắc Mạc Đình cũng sụp đổ, anh vùi mặt vào hõm cổ cô, phả ra hơi thở nặng nề, cô ấy không bày ra biểu cảm nào với anh, chỉ dửng dưng như hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.

Anh muốn thấy cô tự nhiên, thoả ý muốn làm gì cũng được, hơn hết là muốn cô mở lòng.
Hốc mắt Lăng Nhiễm hồng lên, sao vậy chứ? Sao lại muốn khóc vậy! Cô khịt khịt mũi mặc kệ để anh làm loạn ở cổ mình, thực ra anh cũng không làm gì chỉ là im lặng hít thở gần cô thôi.
"Thử chấp nhận anh đi, mọi điều tốt nhất anh sẽ dành cho em! Lăng Nhiễm...anh đợi em lâu rồi!" Hoắc Mạc Đình đột ngột ngẩng đầu lên đối mắt với cô, bắt gặp ánh mắt phiếm hồng của cô lại càng thêm mềm lòng.
"Em cũng muốn nhưng là...em có bệnh! Ngộ nhỡ ra sao chẳng phải là anh thiệt sao?" Lăng Nhiễm tự cảm nhận cô không còn là Dương Yên nữa rồi! Cô bây giờ là Lăng Nhiễm! Có thể quyết định, tự do làm điều mình muốn, cô muốn sống cho cảm xúc thật của mình.

Bởi vì người đàn ông trước mặt làm cô rung động rồi!
"Sợ gì chứ? Anh còn ở đây sẽ không để em gặp chuyện!" Cô chần chừ hoá ra là vì suy nghĩ cho sau này, nếu như khiến anh yêu cô, vậy khi cô bất chợt rời đi anh sẽ thế nào? Đó không chỉ là cơn ác mộng của cô mà còn là của anh.
"Mạc Đình..." Lăng Nhiễm khẽ gọi tên anh rồi chủ động ôm lấy mặt anh, dán môi mình lên môi anh, nhiệt tình hôn.

Cô mặc kệ mình là ai, chưa từng có ai đối xử như vậy với cô trừ bà ngoại, từ nhỏ đã thiếu thốn nên hình thành lối sống khép mình, không muốn có người xâm phạm, nắm bắt được điểm yếu của cô.
Hoắc Mạc Đình sững sờ hai giây, không nghĩ cô lại chủ động hôn mình, ngay sau đó anh đưa tay ôm lấy eo cô siết chặt lấy, một tay giữ lấy ót cô đảo khách thành chủ, tiến tới "ưm!"
Nụ hôn của hai người cứ nồng nàn như thể đang trong giai đoạn tình cảm cao trào, tâm trí Hoắc Mạc Đình nóng như lửa đốt, tiểu Đình bên dưới đang rối bời muốn xông trận.
"A!" Người Lăng Nhiễm đập vào lan can nhưng không hề cảm thấy đau, nhờ có bàn tay Hoắc Mạc Đình giữ ở đó.
Hoắc Mạc Đình nhiệt tình cắn mút bờ môi căng mọng của Lăng Nhiễm, hương vị bên trong ngọt ngào đầu cám dỗ, hôn tới khi Lăng Nhiễm không thở nổi đẩy anh ra, gục đầu xuống vai anh thở d.ốc.


Vậy mà bọn họ lại làm chuyện này ngoài ban công, khi này nói đi vào nhưng vì câu hỏi của cô nên ở lại ngoài đây.
Đầu lưỡi Lăng Nhiễm tê rần, hít thở không thông.

Mặt cô đỏ dựng lên khi nhận thấy chỗ nào đó của anh đang có phản ứng, vội cựa quậy muốn đi vào nhưng ai ngờ lại bị anh ôm chặt lấy: "Đừng cựa quậy, sức chịu đựng của anh có giới hạn!"
Nghe lời cảnh cáo của anh cô lập tức đứng im không dám động đậy.
Ai ngờ mùi hương trên người cô lại k.ch thích anh tới vậy, nhắm mắt lại cố gắng không để phát sinh, cơ thể cô hiện giờ chưa chấp nhận nổi mối quan hệ ấy.
Đợi tâm trạng bình ổn Hoắc Mạc Đình khom người bế Lăng Nhiễm lên đi vào trong, ai ngờ vì giật mình mà cô choàng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Nhìn thấy khuân mặt ửng hồng ngại ngùng kia dụ.c vọng vừa bị đè nén lại trỗi dậy, anh rít lên một tiếng.

Đặt Lăng Nhiễm xuống giường, đắp chăn lên cho cô nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi! Anh đi giải quyết công việc lát vào sau!"
"..." Lăng Nhiễm trơ mắt nhìn một loạt động tác của anh, đang tới lúc cao trào lại bỏ đi...? Đột nhiên nhớ ra tình trạng cơ thể mình liền bật cười, chắc ai đó khó chịu lắm.
Sau khi đóng cửa lại, giúp cô tắt điện rồi đi nhanh ra khỏi phòng xang phòng bên cạnh thở phào một hơi, đưa tay lột áo ra chỉ để lại thân trên trần như nhộng rồi đi vào phòng tắm, xả nước lạnh.
Nước lạnh khiến Hoắc Mạc Đình bình tĩnh hơn, lần đầu tiên anh mất kiểm soát, suýt nữa thì không tiết chế được dụ.c vọng.

Nhưng tâm trạng cũng mấy phần vui vẻ vì hình như Lăng Nhiễm chịu cho anh cơ hội nắm lấy cô..


Bình luận

Truyện đang đọc