NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Cơn buồn ngủ liên tục ập tới khiến Lăng Nhiễm không đứng vững, người cô lung lay muốn đổ, lại được Hoắc Mạc Đình bên cạnh đỡ lấy, cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa vào ngực Hoắc Mạc Đình liền ngủ gục.

Anh nhíu mày nhìn Lăng Nhiễm, uống rượu sao?
"Phu nhân uống nước trái cây có cồn, tửu lượng quả thực kém" Thư ký Tỉnh lên tiếng.
Hoắc Mạc Đình gật đầu, rồi cúi người ôm ngang Lăng Nhiễm lên, nói: "Vợ tôi say rồi, xin phép Phó tổng!"
"Được được, vậy hẹn khi khác chúng ta gặp mặt nói chuyện" Phó Hoành gật đầu cười sảng khoái nói.

Nghe bảo hai vợ chồng nhà này không yêu nhau mà sao nhìn có vẻ thân mật như vậy nhỉ.


Đúng là lời đồn bên ngoài không thể nghe mà.
Hoắc Mạc Đình ôm Lăng Nhiễm ra xe trở về, trên đường về cô rất ngoan, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại dụi vào ngực anh vài cái.

Hoắc Mạc Đình cúi đầu nhìn Lăng Nhiễm, bọn họ chưa bao giờ thân thiết như vậy cả, đến cả nắm tay cũng chưa từng vậy mà hiện tại còn có thể ôm nhau.

Xe dừng lại ở cổng Hoắc gia.

Hoắc Mạc Đình ôm Lăng Nhiễm đi vào nhà nhưng đi được nửa đường Lăng Nhiễm vốn ngoan ngoãn ngủ yên lại đột ngột tỉnh dậy, ngọ nguậy muốn xuống.
"Ngồi im!" Hoắc Mạc Đình gằn giọng.
"Thả ra! Người xấu! Biết tôi là ai không hả?" Lăng Nhiễm đưa hai tay ôm ngực thành hình chữ x nói.
"Cô còn làm bậy nữa tôi vứt cô ở đây đấy!"
"Hix...!người xấu mà...bỏ tôi ra!" Lăng Nhiễm rơm rớm nước mắt, giãy dụa thành công được Hoắc Mạc Đình ném xuống đất.
"Ai ui! Hỏng hết mông của lão nương rồi! Đồ khốn nạn! Không biết thương hoa tiếc ngọc à?" Lăng Nhiễm xoa xoa hai bên hông trừng mắt lên án.
"Cô nói gì?" Khốn nạn sao? Hoắc Mạc Đình anh sống 27 năm chưa từng bị ai gọi như thế, bây giờ lại bị người phụ nữ này mắng là khốn nạn.
"Không nghe thấy à? Tai anh bị hư rồi sao?" Lăng Nhiễm hất cằm nói.


Hoàn toàn không nhận thấy đối phương đang đùng đùng sát khí.
"Đứng lên cho tôi! Cô say rượu tôi không tính toán" Hoắc Mạc Đình tức giận kéo Lăng Nhiễm đang ngồi dưới đất dậy, trời đêm rồi sương xuống rất lạnh.
"Say cái con khỉ! Bà đây rất là tỉnh táo!" Lăng Nhiễm đẩy Hoắc Mạc Đình ra, loạng choạng lùi về sau.
Cô khó chịu cởi giày cao gót ném xang một bên, đôi giày với giá trên trời đã bị Lăng Nhiễm ném không thương tiếc, cô phàn nàn: "Giày kiểu gì mà khó đi chết được, tên chồng kia muốn tôi bị phế chân chắc!"
Hoắc Mạc Đình lại một lần nữa bị xúc phạm, tên chồng kia sao? Người phụ nữ này gan càng ngày càng lớn nhỉ, tâm trạng vui vẻ ban nãy của Hoắc Mạc Đình sớm muộn đã bị Lăng Nhiễm đánh tan.
"À đúng rồi! Anh biết chồng tôi là ai không? Anh ta là Hoắc Mạc Đình! Là Hoắc Mạc Đình đó! Khôn hồn thì tránh xa bà đây ra! Mặc dù anh ta không thích tôi nhưng ghét ai đụng vào đồ của mình lắm!" Lăng Nhiễm vỗ vỗ ngực nói.
"Cũng thật đáng thương cho tôi! Phải là Lăng Nhiễm! Cuộc sống chẳng tốt đẹp gì! Nếu như tôi được đối xử tốt một chút thì cũng đâu tới mức trở thành tiêu điểm của mọi sự ghét bỏ như vậy! Chỉ cần tôi thở cũng khiến người ta ghét bỏ rồi, cớ gì tôi lại phải chịu ấm ức thế này chứ? Còn tên An Vĩ Vô Phong gì gì đó nữa, nghĩ sao mà tôi thích loại đàn ông như thế, dựa vào đàn bà để hít lộc! Tôi đây mới không thèm" Lăng Nhiễm lại nói.
Hoắc Mạc Đình đút tay vào túi quần im lặng nghe Lăng Nhiễm nói.

Từ khi nào anh lại có kiên nhẫn lắng nghe người khác nhảm nhí như vậy nhỉ.

Nghĩ lại thấy không đúng liền tiến lên, dùng một tay vác Lăng Nhiễm lên vai mặc kệ cô gào thét, rồi đi vào nhà.


Người này khi say liền biến thành người khác sao?
"Thay đồ cho cô ta" Hoắc Mạc Đình đặt Lăng Nhiễm xuống giường nói với dì Thẩm.
"Vâng" Dì Thẩm gật đầu rồi đi chuẩn bị nước.
"Đừng giết tôi....tôi không có nhiều thời gian sống..." Lăng Nhiễm mơ mơ màng màng nói.
"Sao?" Hoắc Mạc Đình nghe xong không hiểu lắm, không có nhiều thời gian sống?
Lăng Nhiễm nằm im bất động không trả lời, hiển nhiên là đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Mạc Đình nhíu mày đứng dậy đi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc