NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Ban đêm cả thành phố Cao Giang lúc này phủ trong bóng tối, dường như mọi thứ đều đã yên giấc, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ngoại trừ tiếng gió đêm thổi vi vu.
Trong đêm tối tĩnh mịch chợt vang lên tiếng trực thăng phành phạch.

Bên trong chiếc trực thăng một người đàn ông mặc vest lạnh lùng im lặng ngồi trên ghế, trên tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt đen sâu thẳm tưởng chừng như không đáy nhìn chằm chằm điếu thuốc, bao lâu rồi anh không đụng tới thứ này nhỉ? Hình như là từ khi Lăng Nhiễm xuất hiện nhỉ?
"Hoắc tổng! Đã nhận được tín hiệu từ Vương thiếu!" Một thuộc hạ mặt không chút biểu cảm nào lên tiếng thông báo.
Anh lẳng lặng gật đầu, tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh gật đầu xoay người nói với phi cơ: "Lái về phía Tây 30km"
Bỗng nhiên Hoắc Mạc Đình nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ đáy mắt anh loé lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường hạ lệnh: "Đáp xuống phía trước!"
"Dạ? Nhưng mà Hoắc tổng phía trước là con sông lớn nhất thành phố..." Thuộc hạ nghe lệnh mà thắc mắc, hạ cánh xuống sông ư? Có phải Hoắc tổng nói nhầm không?
"Trực thăng có bom, cửa bị khoá cứng, muốn chết?"

"Có bom..." Tên thuộc hạ ngay lập tức hiểu vấn đề, đưa tay mở cửa trực thăng quả nhiên bị khoá cứng hơn nữa còn cố định ở bên ngoài.

Lại nhìn Hoắc Mạc Đình vẫn bình tĩnh không chút vội vã gấp gáp nào, lẽ nào Hoắc tổng đã biết trước rồi?
"Hoắc tổng, bây giờ..?" Hắn lên tiếng như đang chờ đợi quyết định từ anh.
"Lao xuống sông, bỏ lái trở lại vị trí"
Anh vừa dứt lời cả phi cơ và tên thuộc hạ đều đứng dậy rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh anh, bọn họ tin tưởng Hoắc tổng, không cần thắc mắc nhiều chỉ cần tin tưởng anh, bọn họ hôm nay nhất định không chết.
Chiếc trực thăng mất lái lắc lư rồi bao thẳng xuống con sông lớn trước mặt, ngay khoảnh khắc ấy chốt ghế Hoắc Mạc Đình đang ngồi có biến đổi nhẹ kêu cạch một tiếng.
Chưa tới 2 phút, một tiếng nổ lớn vang lên dưới nước làm khuấy động dòng sông vừa dài vừa lớn, dưới áp lực của bom nổ từng cột nước lớn bắn lên, cả chiếc trực thăng nổ tung, một vài phụ kiện theo cột nước bắn lên.
Những thứ nổi được của trực thăng đều nổi hết lên trên mặt nước trong đó một chiếc áo vest nam không lành lặn cũng nổi lên mặt nước, nếu quan sát kĩ bằng ánh đèn sẽ thấy cạnh chiếc áo vest không xa có một chút nước sông hơi hồng rồi nhanh chóng bị nước sông lấn át.
"Không!" Lăng Nhiễm giật mình bừng tỉnh trong cơn ác mộng, trên trán đầm đìa mồ hôi, hơi thở gấp rút, lồng ngực quặn đau.
Lăng Nhiễm há miệng thở rồi đặt tay lên ngực, cô vừa mơ thấy một thứ không hay ho, cô mơ thấy chồng mình bị rất nhiều người truy đuổi, bọn chúng rất dã man tay người nào cũng cầm vũ khí hướng tới phía anh tấn công, anh không ngừng chạy, chạy mãi, cuối cùng bị dồn tới vách núi sau đó bị đẩy xuống đó...
Cô rất hiếm khi mơ thấy ác mộng, dường như là không bao giờ mơ thấy vậy mà đêm nay...cảm giác đau nhói ở ngực càng làm cô bất an, vội sờ điện thoại gọi cho anh, nhưng không hề có tín hiệu.

Nỗi bất an trong cô càng lớn hơn, vội vã chạy đi tìm Tỉnh Y Hồng.
"Phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?" Người làm thấy cô hớt hải chạy ra liền cảnh giác ra hiệu cho đám người phía dưới lầu 1, bọn họ không được phép ngủ hết toàn bộ, đêm nào cũng sẽ chia nhau ra canh gác, mà bọn họ cũng không chỉ là giúp việc bình thường tất cả đều có thể ứng chiến bất cứ lúc nào.

Đám vệ sĩ sẽ canh phòng ở ngoài biệt thự.

"Không có, tôi đi tìm chị Y Hồng một chút!" Lăng Nhiễm dứt lời liền chạy thẳng tới phòng của Tỉnh Y Hồng.
Nhưng gõ cửa một hồi cũng chẳng thấy ai, sốt ruột quá cô liền mở cửa xông vào, kì lạ là cửa không hề khoá, càng kì lạ hơn nữa là căn phòng trống không, không có một ai.

Giờ này rồi còn có thể đi đâu nữa chứ!
Lúc này một người giúp việc khác đứng ngoài cửa nói vọng vào, chìa phong thư ra phía trước: "Phu nhân! Tỉnh tiểu thư có yêu cầu chúng tôi đưa thứ này cho phu nhân nếu người đi tìm cô ấy"
Lăng Nhiễm hoài nghi nhận lấy mở ra, tim đập nhanh loạn nhịp, nội dung bên trong khá ngắn gọn.
"Tiểu Nhiễm! Phía ba chị xảy ra chuyện, chị xin lỗi nhưng chị phải rời đi ngay bây giờ, em tuyệt đối đừng rời khỏi đảo, chị sẽ quay lại thôi!"
Nhìn nội dung trong thư, Lăng Nhiễm phán đoán chắc chắn nội dung trong thư nửa giả nửa thật.

Thật là chị ấy đã rời đi lúc cô ngủ, giả là phía ba chị ấy không có chuyện gì xảy ra, mà nơi xảy ra chuyện có lẽ...là phía anh...giác quan thứ sáu của cô mách bảo đã có chuyện chẳng lành xảy ra.
Thế lực An Vũ Phong đã lớn lại còn cộng thêm Quách Tuấn Khanh, dù cho chồng cô có mạnh cỡ nào trên thương trường cũng không thể nào cùng lúc chống lại hai thế lực lớn mạnh như vậy.


Nói không xảy ra chuyện chắc chắn là điều không thể.
"Chuẩn bị trực thăng nhanh nhất có thể cho tôi!" Lăng Nhiễm cất phong thư vào túi áo ngủ định bước ra ngoài nhưng bị người ngoài cản lại.
"Phu nhân! Người không thể rời khỏi đảo!"
"Tránh ra!" Bây giờ Lăng Nhiễm lại càng chắc chắn phán đoán đó của mình, sắc mặt cô tối sầm lại.
"Phu nhân thứ lỗi!" Người đó vẫn đứng như bức tượng ngoài cửa chắn lối ra.
Lăng Nhiễm nghiến răng, sau đó cô quay người hướng tới cửa sổ phía trước, không đi bằng cửa chính thì ra chèo cửa sổ.
Người làm nhận ra mục đích của Lăng Nhiễm nhanh chân vọt vào trong nói: "Phu nhân! Đã mạo phạm!" Sau đó đánh mạnh một phát lên gáy Lăng Nhiễm.
Cô mới bước được vài bước đã thấy gáy mình nhói đau một trận hoa mắt bất chợt ập tới, cô kêu lên một tiếng rồi cả người mềm nhũn ngã xuống, bất tỉnh..


Bình luận

Truyện đang đọc