NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU


Thâm Nhã lặng lẽ nhắm mắt lại, lông mi thật dài tựa như lông vũ, cằm hơi nâng lên, cùng cái cổ trắng nõn tạo thành một vòng cung ưu mỹ. Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, đôi môi anh đào nhiễm chút màu hồng phấn, lại càng tăng thêm vẻ băng khiết cao nhã. Thấm Nhã lúc này tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.

Y Nặc Mễ cảm giác trong lòng mình bị bùng lên vô số ngọn lửa điên cuồng, Thấm Nhã xinh đẹp cùng với mùi thơm đặc hữu trên người cô làm cho Quỷ hút máu điên cuồng. Y Nặc Mễ vô thức liếm liếm môi, rõ ràng đây không phải khát vọng đối với "đồ ăn", mà là cái khác... cái cảm giác trước đây này chưa bao giờ có trước khi gặp Thấm Nhã ---- dục vọng.
Đôi môi của Quỷ hút máu lúc nào cũng nhàn nhạt lạnh, thế nhưng trên người bọn họ luôn có một loại khí chất tà mị, còn có thiên tính tham lam làm cho người khác không có cách nào cự tuyệt, bất tri bất giác chìm đắm vào trong đó. Thấm Nhã cảm nhận cái ôm thật chặt của Y Nặc Mễ, đôi môi cứ thế bị nàng chiếm cứ. Tiểu quỷ này hôn vừa tham lam vừa vội vàng, mỗi lần môi nàng đụng vào da thịt mình thì nơi đó liền bị nút vào, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập, dây dưa không ngừng, làm cho người khác không thể thở được. Thật sự đem cô trở thành đồ ăn mà, giống như muốn đem cả người mình ăn hết.
Cổ họng Y Nặc Mễ phát ra những âm thanh thỏa mãn, chuyện tốt đẹp như thế này có thể trải nghiệm thật là giúp toàn thân thoải mái dễ chịu. Khó trách loài người lúc nào cũng thích ôm ấp vật mình thích, ôm Thấm Nhã vào lòng, hưởng thụ hương thơm đặc hữu của chị ấy thật khiến nàng sung sướng điên cuồng. Cái nội tâm trống rỗng trước đây giờ như được lấp đầy, khi ôm Thấm Nhã vào lòng làm nàng dâng lên một cảm giác, nàng không muốn mất đi cô gái này, có lẽ đây là thứ mà loài người luôn luôn nói mà tới bây giờ nàng mới trải qua, tình yêu.
Sau kiếp nạn vừa rồi hạt giống tình yêu của cả 2 đã nẩy mầm, nên từ một nụ hôn cuồng nhiệt dần trở nên mất đi khống chế. Y Nặc Mễ giờ đây chỉ cảm thấy khứu giác, xúc giác ngày càng mẫn cảm, hương vị trên người của Thấm Nhã cơ hồ đã làm cho tiểu quỷ hút máu tham lam muốn phát cuồng. Mọi chuyện diễn ra giống như bản năng, nụ hôn từ môi dần dần xuống cổ, những nơi đi qua đều lưu luyến liếm lấy một đường, hai răng nanh nho nhỏ lộ ra gặm gặm vào cần cổ trắng nõn, thỏa mãn xong lại dời xuống xương quai xanh, liếm liếm. . .
Những cái nút trên áo ngủ không biết từ lúc nào đã bị Y Nặc Mễ cởi xuống, thậm chí Thấm Nhã cũng không biết từ lúc nào mà quần áo trên ngưởi mình nửa cởi nửa không, vạt áo bị vén lên, cặp đồi núi no tròn như ẩn như hiện lộ ra. Y Nặc Mễ theo bản năng ngậm lấy hạt đậu hồng hồng tươi đẹp, toàn thân trở nên khô nóng rồi lại sung sướng, cái loại linh lực chảy trànkhắp nơi thế này nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ trải qua, không biết phải giải tỏa ra sao, nhưng cũng không dừng lại được.
"Ngao ngao ô..."
Y Nặc Mễ chỉ có thể để mặc linh lực trong người chạy loạn, mút hôn Thấm Nhã, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng NGAO NGAO. Ngậm lấy Thấm Nhã mút mút, rồi ngừng một chút để giảm bớt cảm giác kỳ lạ trong người, rồi lại mút mút.
Bị trêu chọc như vậy, Tịch nữ vương có thể bình tĩnh mới là lạ. Thấm Nhả bị một cảm giác kỳ lạ trước ngực tập kích làm cô cong người lên, hơi hơi ngẩng dậy liền thấy được một cảnh Y Nặc Mễ toàn bộ áp vào người mình, một tay chiếm lấy bên ngực trái, còn đầu thì vùi vào bên kia, cứ mỗi động tác của Y Nặc Mễ làm cho thân thể cô... Thấm Nhã nhanh chóng cong người lại, đem Y Nặc Mễ đẩy ra.
Cảm giác như trên mặt mình nóng đến nổi có thể rán trứng được, nhanh tay kéo tấm mềm che lại, "Y Nặc Mễ cô mau về phòng nghỉ đi."
Quỷ hút máu không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không ảo não khi câu hoan bị người cự tuyệt, ngược lại yếu ớt nằm sấp xuống rồi từ sau lưng ôm lấy Thấm Nhã giả chết, "NGAO~ Tiểu Nhã Nhã, người ta không dễ chịu mà lại thật dễ chịu, NGAO...OOO, thật dễ chịu nhưng cũng không dễ chịu."
"PHỐC," chỉ một câu, liền đem người đang giống như bốc cháy tạt một gáo nước. Thấm Nhã bị chọc cười, cố ý dựng lại hình tượng nữ vương cao cao tại thượng: "E hèm, ai bảo em vài ngày không thấy bóng dáng, không dễ chịu, đáng."
"Oa, tên kia không phải do ta ăn chị còn mắng ta." Quỷ hút máu vẻ mặt bướng bỉnh, chuyện trách lầm nàng, luôn luôn nhớ rõ.
Thấm Nhã thở dài, chuyện này cô đúng thực áy náy: "Tiểu Mễ, tôi không tốt, thực xin lỗi."
"Hắn nổ súng bắn ta." Quỷ hút máu không bao giờ biết đến rộng lượng.
"Tôi sẽ không bao giờ để hắn tổn thương em." Thấm Nhã đưa tay vuốt ve đôi má lành lạnh của Y Nặc Mễ.
"Cũng không được không thích ta?"
"Uh."
"Cũng không được hẹn hắn nữa?"
"... Được rồi ~" Đã xảy ra những chuyện này, cũng không thểgiao thiệp với Lý cảnh quan như trước nữa.
"Tiểu Nhã Nhã chị thật tốt, khó trách chị lại mỹ vị như vậy." Nhận được đáp án vừa lòng, Y Nặc Mễ rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn, cười rộ lên.
"Tiểu quỷ." Thấm Nhã nhéo nhéo mặt Y Nặc Mễ.
Hai người trên giường đối mặt cười rộ lên, bầu không khí ấm áp dưới ánh đèn phòng lan tỏa.
Oh, Thấm Nhã lúc này thật khác lúc trước nha. Đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng hồng mê người, còn có khuôn mặt có chút ửng đỏ, Y Nặc Mễ nằm một bên nhìn thẳng: "Tiểu Nhã Nhã, ta muốn ăn chị ..." Bàn tay hư hỏng liền chạy đến bên ngực mỹ nhân, sờ sờ một chút.
"Bốp ~!"
"NGAO ~"
"Chỉ biết có ăn thôi, em muốn hút sạch hết máu của tôi mới đủ à!" Thấm Nhã xoay người qua chỗ khác. Tịch nữ vương đúng là không thể trêu chọc được, nói trở mặt liền trở mặt, thuận tiện còn tặng kèm theo một dấu đỏ in hình bàn tay năm ngón.
"NGAO... Ta cũng không phải muốn ăn ý kia..."
"Còn có loại muốn ăn nào nữa? Tôi đi ngủ, em tự lo đi." Thấm Nhã nhắm mắt, thanh âm bình tĩnh.
"Chính là... dù sao cũng không phải là ý ăn kia..."
Quỷ hút máu ôm mặt bị đánh hồng lên nhỏ giọng giải thích. Nhưng đáng tiếc rằng thể lực của Nữ vương có giới hạn, trải qua một đêm kinh hãi, cho nên khi bình an trở về nơi an toàn liền rất nhanh ngủ say, còn về phần Quỷ hút máu đang xoắn xuýt, muốn quan tâm cũng không quan tâm được. Chỉ còn lại một mình Quỷ hút máu không ngủ được, thân thể thật lâu vẫn chưa lắng xuống cảm giác khác thường mà Thấm Nhã gợi lên, không ngừng nghĩ ngợi, là loại ăn nào...
=============
Cái gì mà nữ cường nhân mạnh mẽ vô đối, cái gì là thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không biến sắc, cho dù bản thân đã phải trải qua những chuyện gì thì cuối cùng nữ vương vẫn muốn tự mình trấn quốc. Vô luận tối hôm trước trải qua nguy hiểm thế nào, trải nghiệm chuyện hoang đường ra sao, Thấm Nhã ngày hôm sau vẫn đúng giờ có mặt trong phòng phẩu thuật, về phần thiếu máu có chút choáng váng --- liền nói hôm qua đi hiến máu nhân đạo. Chỉ có điều máu hiến ra không phải để chăm sóc người bị thương, mà là để cho tên quỷ hút máu tham ăn xem như mỹ thực uống sạch sẽ rồi.
Thấm Nhã từ phòng phẩu thuật đi ra liền đi tìm Y Nặc Mễ. Đã xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, Y Nặc Mễ bảo vệ bên người Thấm Nhã càng thêm đề phòng, về chuyện bị người thường phát hiện thân phận nàng cũng không quá kiêng kỵ, khăng khăng một bước cũng không rời Thấm Nhã.
Trải qua chuyện hung hiểm đến không tưởng như vậy nhưng Tịch nữ vương giống như không hề bị kinh sợ, ngược lại để cái tiểu gia hỏa không ngừng khiến người ta lo lắng đi lại trong bệnh viện, Thấm Nhã có chút không yên lòng. Lo nàng lại gặp rắc rối, hoặc là lo nàng một chút ý thức đề phòng cũng không có, không phải ai cũng có thái độ bình tĩnh khi gặp phải Quỷ hút máu. Thấm Nhã cũng có chút bất đắc dĩ, lo lắng, mất tập trung, những chuyện không ngờ cỡ nào cũng có thể xảy ra với cô, đây là những cảm xúc cô chưa từng có với người khác, hết lần này tới lần khác đều là do Y Nặc Mễ.
Dù thừa nhận hay không thì cảm giác của cô đối với Y Nặc Mễ thật sự rất đặc biệt. Nghĩ như vậy, cứ để Y Nặc Mễ lén lén lút lút bên cạnh mình thì không bằng coi như chuyện ngày trước chưa từng phát sinh để nàng ở nơi mình có thể thấy được để dễ bề "quản lý".
Thấm Nhã qua cái cửa sổ lớn của phòng máy điện tâm đồ liền nhìn thấy Y Nặc Mễ, nàng đứng trước máy hai tay siết chặt, Thấm Nhã nói: "Em sao lại trốn ở đây, mọi người ở khắp nơi... Em ---"
Y Nặc Mễ rõ ràng không có chạm vào dụng cụ, nhưng lúc này màn hình của điện tâm đồ không ngừng hiện lên những đường cong, hoàn toàn vượt qua sự lên xuống của dụng cụ, tốc độ và cường độ của nhịp đạp không thể tưởng tượng nổi. Và cùng lúc này Y Nặc Mễ đang phát tán linh khí, nàng cúi đầu xiết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch như tuyết, đồng tử biến thảnh màu đỏ như máu, hai răng nanh dài ra giống như đang chịu đựng cái gì đó.
Tình cảnh như vầy nếu để người thường thấy được chắc hẳn sẽ rất sợ hãi, còn Thấm Nha thì cảm thấy không có gì lạ, trong lòng suy nghĩ nên dùng cách nào trấn an Quỷ hút máu không thể khống chế này, hầu như là theo bản năng một tay vỗ lên lưng Y Nặc Mễ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: "Tiểu Mễ đừng kích động, bình tĩnh lại nào... Em làm sao vậy?"
"A...~" Y Nặc Mễ nhìn Thấm Nhã, nhỏ giọng kêu một tiếng, gặp được "đồ ăn" ưa thích ngược lại làm cho khí tức y hệt ác ma càng tăng lên.
"Vì bị thương sao?" Thấm Nhã cảm thấy linh lực của Y Nặc Mễ lúc này mạnh hơn mọi ngày, nhưng lại lộn xộn không khống chế được.
Nàng không phải bị thương, Y Nặc Mễ mở to đôi mắt màu đỏ, thử chậm rãi thu lại linh lựclộn xộn.
Cũng giống như con người ban ngày hoạt động ban đêm cần nghỉ ngơi bồi sức, Quỷ hút máu ban ngày cũng sẽ thiếu rất nhiều linh lực, do ánh trăng bị che khuất nên sức mạnh cũng giảm mạnh. Vào ban ngày quỷ hút máu rất yếu ớt dễ bị tổn thương, cho nên truyền thuyết xưa nói quỷ hút máu không thể gặp sáng cũng chính là vì lý do này. Nhưng bây giờ thập phần bất đồng, Y Nặc Mễ không những không cảm thấy sức mạnh suy yếu mà ngược lại cảm thấy một cỗ ma lực mới lạ thâm nhập vào cơ thể mình, giống như một con sông cạn đột nhiên được một dòng nước mát lạnh tràn vào, một sức mạnh to lớn đột nhiên xuất hiện làm cho nàng giống như không thể khống chế nổi chính mình.
"NGAO~ là vì được ăn quá no." Cách giải thích duy nhất chính là do máu của Thấm Nhã. Loại huyết dịch thơm ngon mát lạnh cùng tinh khiết, cung cấp một sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng, Y Nặc Mễ đến giờ mới phát hiện, máu của Thấm Nhã giống như có một năng lực đặc biệt nào đó. Hai ả Huyết tộc kia nhiều lần cố bắt Thấm Nhã không chỉ đơn giản là uy hiếp quyền uy của nàng.
"Ai bảo ngươi ăn cho nhiều vào!" Tịch nữ vương nghe xong chỉ muốn đánh nàng một cái, đưa tay nắm chặt lấy cái cánh nhỏ đang vỗ vỗ, lạnh giọng: "Rút răng lại, mắt cũng thế!"
Cánh bị Thấm Nhã nắm lấy, Y Nặc Mễ không cảm thấy đau, ngược lại nhớ đến lúc này Thấm Nhã vội vàng trấn an nàng, hành động thân mật, còn có ngữ khí trấn an, Tiểu Nhã Nhã không chút nào giống với cái âm thanh lạnh băng bên ngoài, chị ấy rất quan tâm mình nha. Quỷ hút máu nheo con ngươi màu đỏ lại rồi lộ ra một điệu cười vô cùng tà ác, sát vào người Thấm Nhã, khí tức nóng rực thổi trên đôi môi anh đào kia.
"Bụng đã no nhưng tâm cũng chưa no, nhưng bây giờ cũng sắp được no rồi... Tiểu Nhã Nhã tâm của chị bắt đầu không no rồi... Chị thích ta~" Y Nặc Mễ vươn lưỡi liếm liếm lấy đôi môi của Thấm Nhã, khóe miệng cong lên, tạo thành một cái dáng cười tà ác.

Bình luận

Truyện đang đọc