NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU



Đối với Huyết tộc, người ban cho kẻ đó huyết thống là người duy nhất có khả năng giết chết họ. Nếu bị người ban cho huyết thống đả thương, miệng vết thương không thể tự lành, nhất định phải chịu đựng đau đớn tột cùng trong một khoảng thời gian dài, đến khi linh khí và sức mạnh dần dần trở nên mạnh hơn mới có thể khép lại, nhưng cũng có cách chữa nhanh hơn đó là người ban huyết thống ấy chủ động chữa thương cho.

Tiêu Quân nhẹ nhàng kéo vạt áo của Chu Duẫn Văn, môi dán lên bên ngực phải, nơi đó có một đạo vết thương sâu, đây cũng chính là vết thương khiến cho Chu Duẫn Văn không thể khống chế được linh khí phát ra.
"Tiêu Quân. . ." Ý thức Chu Duẫn Văn đã mơ hồ. Đến trong giấc mộng ngọt ngào nhất, nàng cũng không dám vọng tưởng một màn này, một Tiêu Quân không mang hận ý chủ động đến gần nàng.
Đầu ngón tay Tiêu Quân chậm rãi lướt qua làn da của Chu Duẫn Văn, nhẹ hôn lên những vết thương ai nhìn cũng sợ. Ả không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa có chạm qua cơ thể này, ả cho rằng ả thật sự căm hận người này đến tận xương tận tủy, thế nhưng câu nói ngày đó của Y Nặc Mễ làm ả đến giờ vẫn chưa quên. Toàn thân thương tích. . . trên người Chu Duẫn Văn trước giờ không bao giờ thiếu vết thương, bởi vì cái hận ý của ả, vì cái hận đó ả luôn kéo Chu Duẫn Văn vào trong vòng nguy hiểm.
Đến bây giờ ả mới phát hiện, đã qua nhiều năm như vậy, Chu Duẫn Văn hầu như không nhắc tới những đau đớn trên người nàng. Người này giỏi nhất chính là nhẫn nhịn, mấy trăm năm trước vì bản thân là nữ nhi nên đã nhẫn nhịn hai mươi mấy năm, mấy trăm năm sau cũng là như vậy.
Tiêu Quân dùng móng tay rạch một đường trên cổ tay mình sau đó đưa đến bên miệng Chu Duẫn Văn.
"Tiêu Quân ngươi lại -----" Chu Duẫn Văn kinh ngạc, Tiêu Quân trước đến nay chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy.
"Ngươi câm miệng." Tiêu Quân không khỏi có chút không tự nhiên, cổ tay nhanh ấn lên miệng Chu Duẫn Văn, chặn lại lời nói của nàng.
Linh huyết trên người Chu Duẫn Văn là lấy trực tiếp từ Tiêu Quân, đối với nàng, không có bất cứ thứ gì có thể so được với máu của Tiêu Quân. Máu từ từ chảy vào bên trong, linh lực tứ tán bốn phía dần dần trở lại bình thường, miệng vết thương cũng dần khép lại, chỉ còn một vệt mờ mờ. Người của Huyết tộc luôn sùng bái sức mạnh, tôn trọng huyết thống. Trao đổi máu, giống như trao đổi linh hồn và thể xác với nhau. Im lặng, thậm chí không cần lời nói để nói lên suy nghĩ của đối phương, máu cùng linh lực là loại trao đổi tốt nhất.
"Tiêu Quân. . . Ngươi chưa bao giờ đối xử tốt với ta như vậy." Chu Duẫn Văn vuốt ve miệng vết thương trên tay Tiêu Quân, thuận thế đem ả ôm vào ngực.
"Dracula ý đồ bất thiện, ta chỉ nghĩ là ngươi lúc này không nên chết. Ngươi, ngươi, buông ra. . ." Tiêu Quân trong ngực Chu Duẫn Văn giãy dụa.
"Nhưng ta nhớ kỹ!" Chu Duẫn Văn không cho ả né tránh, ngược lại vong thêm một tay. Cằm đặt trên đầu Tiêu Quân, nhẹ nói: "Ta sẽ nhớ hết, càng không buông tay."
===================
Nơi trang viên rộng lớn, cổng vào được trang trí vô cùng tinh xảo, tiếp đến là đài phun nước lớn rồi một khu nhà cao cấp như ẩn như hiện dưới ánh trăng. Nếu như nhìn từtrên xuống sẽ thấy được trên khu nhà là một cái sân thượng lộ thiên có tầm nhìn rất tốt. Lúc này trên sân thượng, có hai cái ghế nằm dài, ở giữa đặt một cây dù lớn, trên bàn đặt đủ kiểu ly kiểu dáng tinh mĩ.
Zoom kĩ lại, mộtghế là một Quỷ hút máu và còn ghế kia là con mèo cam nhỏ đang nằm phơi bụng. Một quỷ một mèo động tác thống nhất, hai tay gối ra sau ót, một chân gác lên, đã thế trên mặt cả hai đều đeo kính râm.
Thiếu nữ quỷ hút máu đang mặc một bộ bikini hai mảnh hào phóng khoe ra dáng người thướt tha, uống một miếng nước cà chua, cười cười thở một tiếng: "Thời tiết hôm nay thật tốt, ánh trăng rất đẹp, cũng rất sáng, nhẹ nhàng thanh tĩnh thật thoải mái nha ~"
Cũng giống như con người thích phơi nắng, thì tên tiểu quỷ hút máu đây đang phơi . . . ánh trăng.
Orange vẻ mặt hưởng thụ nheo nheo mắt mèo: "Tiểu Mễ ngươi nếu có thể đem đồ ăn mỹ vị theo tới thì tốt rồi ah meow ~"
Chủ nhân lúc ăn sẽ tản ra linh khí nhiều hơn lúc bình thường, nó là ma bộc sống phụ thuộc vào linh khí của chủ nhân ah meow ~
Đồ ăn? Y Nặc Mễ đứng dậy, nàng nhớ Thấm Nhã rồi. Quỷ hút máu thân phận đặc thù, cho nên tình cảm và hành động cũng rất khác người, Y Nặc Mễ cũng không lúc nào cũng dính bên người Thấm Nhã. Quỷ hút máu hành tung luôn thần bí, vài ngày không xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ lắm, Thấm Nhã và Y Nặc Mễ cũng đã quen với việc này, nhưng mỗi khi nhắc tới Thấm Nhã, Y Nặc Mễ lập tức đứng ngồi không yên, liền tung cánh nhỏ bay ra ngoài.
Orange vươn vuốt đuổi theo, theo sau Y Nặc Mễ: "Tiễu Mễ ngươi không phơi ánh trăng nữa ha? Ngươi muốn đi đâu ah meow?"
"Ta đi tìm đồ ăn." Y Nặc Mễ cười đến ý vị thâm trường, dương dương tự đắc ở không trung vỗ vỗ cánh.
Orange một bên chạy theo một bên nghi hoặc nhìn chủ nhân. Dần dà, nó cũng biết, chủ nhân nói muốn ăn nàng "đồ ăn" cũng không phải thật sự "ăn". Ah meow ~ Tiểu Mễ không phải lại động dục nữa chứ meow !
"Tiểu Mễ ngươi cùng mẫu nhân sao lúc nào cũng động dục vậy?"
"PHỐC," Y Nặc Mễ thiếu chút nữa trượt chân té, "Cái đó mới không phải động dục! Chúng ta sao có thể giống như các ngươi, Orange tính mèo của ngươi thật sự là không thay đổi." Quỷ hút máu nhe răng phản bác.
"Vậy cái kia gọi là gì ah meow?" Mèo con không ngại học hỏi.
"Chúng ta gọi. . . "Một sự ngọt ngào phát ra từ trong tâm, Y Nặc Mễ hạnh phúc cười, "Chúng ta giống như con người hay nói, là yêu nhau."
Yêu nhau? Orange nghi hoặc liếc liếc Y Nặc Mễ.
"Nhìn cái gì chứ!"
"Tiểu Mễ, ngươi và mẫu nhân đang yêu nhau? Nhưng cái yêu của con người không giống như các ngươi, ngươi xác định không có sai chứ ah meow?" Orange mèo nhỏ nỗ lực làm tỉnh ngộ lại chủ nhân "lạc lối".
"NGAO ~ vậy thì cái kia như thế nào." Phải chú ý kĩ.
"Ah meow ~" Mèo nhỏ quang minh chính đại nói: "Chúng ta không phải nhiều lần nhìn thấy rồi sao, con người yêu nhau luôn muốn hẹn hò, hẹn hò hẹn hò rất nhiều lần, có người còn hẹn hò đến nhiều năm ah meow." Thật sự là hiệu suất thấp lại phí thời gian a.
"Còn nếu mỗi lần ở cùng nhau lại muốn làm chuyện sinh ra em bé, thì cái đó gọi là động dục nha! Mèo chúng ta chỉ có những lúc động dục mới làm chuyện sinh ra em bé đó a meow."
Vậy ah, vậy làm chuyện ăn tươi Tiểu Nhã Nhã không phải là hẹn hò. Ah. . ., nếu xét theo người bình thường, hẹn hò. . . Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh, nàng với Tiểu Nhã Nhã, hình như đúng là chưa bao giờ hẹn hò a.
Y Nặc Mễ nhanh chóng bay tới nhà Thấm Nhã. Liền trực tiếp từ cửa sổ phòng Thấm Nhã bay vào ------ giống như khi nuôi chó mèo người ta thường làm một cái cửa nhỏ đểu chúng nó thuận tiện ra vào, thì cái của sổ của Thấm Nhã cũng vậy, là nơi chuyên để Quỷ hút máu ra vào.
Thấm Nhã lúc này đã ngủ. Lông mi thật dài cong lên, một tayđặt bên má, mũi thẳng, môi mỏng xinh đẹp, lúc ngủ làm mất đi một phần lạnh lùng mà thêm vào đó sự an tĩnh bình thản, nhìn khuôn mặt ngủ say tựa như nữ thần. Y Nặc Mễ động tâm, vén chăn lên rón rén bò lên giường, nằm đối mặt với Thấm Nhã, ngửi được mùi hương hấp dẫn, không nhịn được nhích sát lại ngửi ngửi.
Càng ngửi càng cần, càng ngửi càng làm càn, càng ôm càng chặt, càng sờ càng hăng say.
"Ngao ngao ~" Y Nặc Mễ hưng phấn không kiềm được NGAO NGAO hai tiếng, trong đầu tràn đầy ý nghĩ đen tối.
Tịch nữ vương không phải đầu gỗ, làm đến vậy sao còn có thể không tỉnh? Thấm Nhã mở mắt bất đắc dĩ nhìn trần nhà, một tay nắm chặt bàn tay hư hỏng đang chui vào trong áo ngủ của cô. "Tiểu Mễ, không phải em nói đêm nay không về?"
"Hắc hắc, hi ~" bị phát hiện rồi. Y Nặc Mễ hì hì chào hỏi, "Tiểu Nhã Nhã chị nhanh hỏi ta muốn làm gì."
Không cần hỏi cũng biết tên tiểu quỷ này muốn gì. Người thuộc Huyết tộc cuộc sống sinh hoạt về đêm, ban ngày thì biết mất không thấy bóng dáng, cho thẳng đến đêm khuya mới lẳng lặng xuất hiện ở trên giường của cô, sau đó trắng đêm quấn quýt lấy. Y Nặc Mễ cái tên Quỷ hút máu đầy ham muốn này, nhìn qua cũng thấy tinh lực mạnh kinh người. Lúc này xuất hiện trong giường của cô, xem ra cô khó có được giấc ngủ yên ổn rồi.
"Em đang muốn gì?" Thấm Nhã âm thanh lười biếng, không chút khách khí dựa vào "thân thể cường tráng" đem trở thành tấm nệm nắm mắt ý đồ muốn tận hưởng hương vị giấc ngủ.
So với âm thanh Tiểu quỷ hút máu hưng phấn mười phần hoàn toàn bất đồng. Giống như cô cái gì cũng không làm chủ được: "NGAO, Tiểu Nhã Nhã, ta muốn cùng chị hẹn hò!"
"Hẹn hò?" Thấm Nhã nghe được liền tình mười phần, nở một nụ cười đầy thích thú nhìn Y Nặc Mễ lúc này đang biểu lộ tà ác: "Em muốn hẹn hò ở đâu?"
Tên Quỷ hút máu này lại muốn bày trò gì đây?
"NGAO. . ." Hẹn hò ở đâu? Y Nặc Mễ hơi hơi hé miệng, vẻ mặt ngốc trệ. Nàng sao biết phải đi đâu.
Orange lúc này ở bên bệ cửa sổ che mặt, Tiểu Mễ thật là. . . không tiền đồ. Được rồi, giúp nàng.
Vì vậy Orange vẫy vẫy vuốt: Tiểu Mễ nhìn ta nhìn ta.
Sau đó PHỐC một cái nằm ngửa bụng bên bệ cửa sổ, tạo dáng vẻ hưởng thụ: ý là mang mẫu nhân đi lên đảo nhỏ phơi nắng.
Sau đó trở mình lại, ghé vào bên bệ cửa số bốn chân khoa khoa: còn có thể ở biển bơi, ah meow ~.
Orange đắc ý đứng dậy, ưỡn ngực đứng bên bệ cửa sổ, con người rất thích đi những nơi này để hẹn hò, Tiểu Mễ đề cử với mẫu nhân, đảm bảo đúng ah meow.
"Ân? Nói chuyện nha." Thấm Nhã vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Y Nặc Mễ.
"NGAO ~ chúng ta đi vườn bách thú!" Quỷ hút máu bừng tỉnh đại ngộ, toét miệng cười khoe răng mèo.
"Ah -------- Meow!" Chỉ nghe một tiếng mèo kêu, Orange đã trượt chân rơi xuống.
============
Vườn bách thú.
Một vị bác sĩ băng sơn.
Một vị Quỷ hút máu.
Hẹn hò.
Nghĩ thế nào thì, đây đúng là chuyện không tưởng.
Ánh nắng rực rỡ, trong quảng trường của vườn bách thú từng con chim bồ câu nhẹ nhàng dạo bước, chung quanh là các hàng rong bán đủ thứ đồ chơi. Một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang đứng ở ven lề đường, làm mọi người lui tới không nhịn được quay đầu nhìn cô gái gái xinh đẹp lại đặc biệt này, không chỉ bời vẻ đẹp hiếm thấy làm người ta kinh diễm của nàng, mà còn bởi cái khí chất đặc biệt hấp dẫn người của nàng.
Cái loại khí chất mê hoặc người này, là do Quỷ hút máu tâm tình không yên. Người này thoạt nhìn ăn rất ngon, người kia cũng rất thơm, NGAO, nếu không phải vì ban ngày làm nàng lười biếng không khẩu vị, thì nhất định bắt tất cả lại, cắn cắn, ăn no!
Thấm Nhã xa xa nhìn Hấp Huyết Quỷ "Hổ lạc bình dương bị khuyển khi(*)" bộ dạng ủ rủ, nhịn không được cười rộ lên: "Tiểu Mễ, em không phải muốn xem loài vật quyền lực nhất sao, chúng ta đi hướng này."
(*) hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ. Còn thấy ghép trong 1 câu là Long du thiển thủy tao hà hý, Hổ lạc bình dương bị khuyển khi – 龙游浅水遭虾戏,虎落平阳被犬欺. Vế thứ nhất có nghĩa rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn. Nói chung là nỗi bi ai của người bị thất thế

Bình luận

Truyện đang đọc