NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU




Không khí yên ắng trong bệnh viện trở nên có chút căng thẳng, người bình thường thì chắckhông phát hiện thấy, nhưng Thấm Nhã chỉ cần liếc mắt là nhận ra có cảnh sát mặc thường phục mai phục trong đại sảnh bệnh viện. Đến tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy thì đã bị Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người một trái một phải kéo vào khu cách ly trong phòng thí nghiệm.
"Có chuyện gì? Còn nữa, có thể thả tôi ra rồi đấy." Thấm Nhã bất đắc dĩ hỏi, hai người này làm gì mà thần thần bí bí, giống như sợ cô chạy đi mất vậy.
"Tịch. Chúng tôi chỉ muốn hỏi."
"Là chuyện của Tiểu Mễ."
"Hôm qua mấy cảnh sát kia."
"Là tới tìm Tiểu Mễ a."
"Bọn họ kiểm tra phòng thí nghiệm."
"Còn hỏi chúng tôi rất nhiều vấn đề."
"Nhưng mà chị yên tâm."
"Chúng tôi không biết gì hết."
Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người mở to mắt nhìn chằm chằm Thấm Nhã, Thấm Nhã cũng nhìn hai người: "Hai người từ lúc nào trở nên ăn ý như vậy." Ngay cả nói chuyện cũng mỗi người một nửa.
Hai người quay lại nhìn nhau.
"Ha ha, từ trước tới giờ chúng tôi đều tâm linh tương thông mà, đây không phải là trọng điểm!" Tề Bộ vô lại hà hà cười.
Thấm Nhã nhếch nhếch khóe môi, cười cười lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh không vì cãi nhau với Tề Bộ mà hai má cũng ửng hồng. Song khi nhắc đến chuyện của Tiểu Mễ, Thấm Nhã cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện của Tiểu Mễ tôi tin tưởng hai người."
Một câu đơn giản đã nói rõ toàn bộ, vừa là bạn bè vừa là những người hợp tác nhiều năm nên ăn ý đến không cần nói thêm. Tề Bộ và Trẫn Tĩnh hiểu ý liền cười một cái.
"Những việc chúng ta làm trước giờ đều không ai biết được, thân phận của Tiểu Mễ là bí mật, hiện giờ Lý cảnh quan đã bị cách chức tạm thời chờ điều tra, những cảnh sát hình sự quốc tế kia làm sao biết được chuyện này? Khẳng định có người ở sau lưng giở trò." Tề Bộ nói.
Thấm Nhã nhẹ nhàng gật đầu: "Cảnh sát bỗng chốc nắm giữ được nhiều thông tin như vậy, hơn nữa còn dám trực tiếp cách chức tạm thời Lý cảnh quan và tra xét phòng thí nghiệm của chúng ta, nhất định có người biết rõ mọi chuyện đi mật báo với bọn họ."
"Người này là ai? Biết rõ chuyện này chỉ có mấy người, chẳng lẽ Tiểu Mễ còn có qua lại với những người khác?" Trần Tĩnh lẩm bẩm.
Cái này gọi là người nói vô tâm người nghe hữu ý. Tiểu Mễ và Chu Duẫn Văn vừa mới có hành động, cảnh sát liền điều tra đến bệnh viện, chỉ sợ chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Tào lão đại. Thấm Nhã phân phó: "Những đồ vật trong phòng thí nghiệm nên sắp xếp lại một lần, những dụng cụ đã sử dụng và ghi chép liên quan nghĩ cách làm cho chúng biến mất hết."
Tề Bộ hai người nhận việc xong liền rời đi. Thấm Nhã thì nhanh chóng trở lại văn phòng, so với Quỷ hút máu thích dùng sức mạnh giải quyết vấn đề, những cách thức của con người càng phức tạp hiểm ác hơn. Nếu tất cả mọi chuyện quả thật đều do Tào Bằng đứng đằng sau giật dây thì phải tìm mọi cách báo cho Lý cảnh quan phải luôn luôn đề phòng.
Thế nhưng vừa mở cửa văn phòng thì Thấm Nhã bị một sức mạnh kéo vào, kinh hồn chưa định thì đã được ôm vào một vòng tay. Y Nặc Mễ hạnh phúc tại nơi mềm mại trước ngực của Thấm Nhã không ngừng cọ cọ, "NGAO, NGAO ~"
"Tiểu Mễ sao em lại tới đây? Không phải đã dặn đừng đến bênh viện sao." Người bình thường thường nói không nên nghe lời ma quỷ, thì tương tự cũng có một đạo lý, Quỷ hút máu cũng thường không nghe lời con người.
Y Nặc Mễ nắm lấy tay Thấm Nhã, đặt mười ngón lên môi vừa hôn vừa gặm. Tay của bác sĩ có một loại ma lực kỳ lạ, ngón tay của Thấm Nhã cực kỳ thanh mảnh, khớp xương tinh tế nho nhỏ, hơn nữa ngón tay lại rất dài. Thật mà khó tưởng tượng đôi tay thoạt nhìn mảnh mai vô lực này lại chính là đôi tay cầm dao mổ sắt bén, cũng chính đã mà hoàn thành tốt những ca phẩu thuật đòi hỏi kỹ thuật cao và khả năng quyết đoán.
Y Nặc Mễ càng nghĩ càng cảm thấy đói, càng nghĩ càng cảm thấy "đồ ăn" của nàng chính là mỹ vị tuyệt nhất thế giới. Đưa lưỡi ra liếm liếm cổ tay của Thấm Nhã, Quỷ hút máu lẽ thẳng khí hùng nói: "Người ta đói bụng, NGAO."
Ai bảo tự mình tự rước họa vào thân nuôi dưỡng một tên quỷ hút máu a! Cái tên quỷ hút máu này giống như là đang đòi mẹ, cứ mỗi lần đói bụng là chạy tới đòi ăn. Thấm Nhã bất đắc dĩ, đưa tay nắn nắn cái mặt trăng trắng lành lạnh như bánh pudding của Y Nặc Mễ: "Quỷ tham ăn, chưa tới rằm đã than đói bụng. Bây giờ tôi còn chưa có chuẩn bị, nhịn một chút, đêm nay về nhà mang cho em một bịch máu tươi mới được không?"
"NGAO được rồi." Quỷ hút máu đúng là không nhu thuận được, cười tủm tỉm nhe răng nanh: "Ta chỉ muốn nếm thử chị."
Tiếng vừa ra, một nụ hôn đã đồng thời rơi lên môi của Thấm Nhã. Nụ hôn này không giống những nụ hôn vội vàng tham lam lúc trước của Y Nặc Mễ, cái này đúng thật gọi là nhấm nhấp, từ từ, cẩn thận, đầu lưỡi phác thảo hết những đường nét môi của Thâm Nhã, cẩn thận mà yêu thương. Nụ hôn vừa dừng, Thấm Nhã thở nhẹ một cái, đôi mắt trong veo có gợn sóng, hai má ửng hồng, nàng nhẹ nhàng chạm vào mắt Y Nặc Mễ. Đôi mắt của Y Nặc Mễ đã chuyển thành màu đỏ tươi như máu, yêu dị lại tràn ngập mị hoặc, làm cho người ta cứ thế mà sa vào, mị lực của ma quỷ, đúng là làm cho người khác không thể kháng cự.
Chỉ vuốt ve an ủi thôi nhưng bầu không khí lúc này của hai người vô cùng hòa hợp, không cần nói nhiều, chỉ cần ôm nhau ngồi ở trên ghế salon cũng đã hiểu được tâm ý của đối phương. Cuối cùng cho đến giờ phẫu thuật đã hẹn trước của Thấm Nhã, một nữ vương cực kỳ trách nhiệm sẽ tuyệt không để việc tư ảnh hưởng đến việc công, kiên quyết đem tiểu quỷ "vô công rỗi nghề" dính người này đuổi về nhà.
Ca phẩu thuật hôm nay của Thấm Nhã là ghép tim. Bệnh nhân được đẩy vào phòng phẩu thuật sau đó mọi người lần lượt theo cương vị chuẩn bị xong, mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường. Đây là một trong những phòng phẩu thuật được trang bị những thiết bị cao cấp nhất thế giới, nhân viên, quản lý, máy móc đều ở trong trạng thái hoàn hảo nhất, càng không nói đến đây được vị bác sĩ thiên tài ngoại khoa não Thấm Nhã đích thân thực hiện. Các ca phẫu thuật thực hiện ở đây, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là một cuộc phẫu thuậtbình thường, Thấm Nhã đang ở trong phòng cách ly rửa tay chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên cúp điện. Cà gian phòng liền tối đen, Thấm Nhã đợi một phút nhưng trong phòng vẫn chưa sáng đèn lại, hình như có gì không bình thường. Đểđề phòng cúp điện đột ngột gây ra những hậu quả nghiêm trọng, bệnh viện luôn chuẩn bị rất nhiều thiết bị cung cấp điện độc lập, thông thường cho dù xảy ra cúp đột ngột, thì những thiết bị này cũng sẽ trong vài giây tự khởi động để tránh được tối đa những hậu quả không thể cứu vãn.
Tình huống này rất không bình thường, Thấm Nhã suy nghĩ, đến khi đôi mắt dần thích ứng được bóng tối bắt đầu lần mò đi ra khỏi phòng cách ly, ở ngoài được trang bị kính thủy tinh trong suốt, nhưng một mảnh đen kịt cũng không nhìn thấygì. Mơ hồ nghe thấy tiến nói và tiếng bước chân ầm ĩ của y tá vàcác bác sĩ khác. Thẩm Nhã trong lòng thầm cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn là không biết không ổn ở đâu.
Hành lang chuyên dụng của bác sĩ thật sự là quá tối, Thấm Nhã cảm thấy mọi chuyện không đúng, liền nhanh chóng cởi bỏ đồ phẫu thuật ra rồi rời khỏi phòng cách ly. Đi ra ngoài hành lang, đèn vẫn chưa được sáng lên, lần cúp điện này đã quá vài phút rồi, tới được cửa phòng phẫu thuật, Thấm Nhã đột nhiên biết được là chỗ nào không đúng rồi!
Bởi vì vẫn chưa có điện, nên những y tá chuẩn bị trong phòng phẫu thuật đều đi ra ngoài, mà bác sĩ cũng không đi vào, nói cách khác ---- trong phòng phẫu thuật chỉ có bệnh nhân!
Thấm Nhã đẩy của phòng phẩu thuật ra, đúng lúc này đèn đột ngột bật sáng, cô chậm rãi đi đến trước, sau đó hít sâu một hơi --- bệnh nhân trên giường lúc này sắc mặt đã tái xanh, đây không phải cái chết bình thường, mà là bị hút cạn sạch máu trong người! Trên động mạch cổ của hắn còn có hai dấu răng làm cho người khác khiếp sợ.
Là quỷ hút máu!
"Ah!" Sau đó là một tiếng hét kinh hãi của một y tá.
"Có chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Các y tá và bác sĩ ở ngoài nghe được tiếng hét nhanh chóng đi vào phòng. Nhưng mà nhanh hơn, chính là vị cảnh sát tên Alex, dẫntheo hai cảnh sát mặc thường phục xông vào. Hắn đi đến trước bàn giải phẫu chỉ nhìn một cái, sau đó lập tức hạ lệnh,
"Lập tức báo cáo với cấp trên, đã xảy ra chuyện! Phong tỏa hiện trường, những người trong phòng phẫu thuật mời đi ra ngoài, không có lệnh của tôi không người nào được phép đi vào."
"Bác sĩ Tịch. . ." Cô y tá bị dọa đến sợ, một bên nhìn Thấm Nhã rồi quay đầu nhìn về phía những cảnh sát mặc thường phục đang mang bàn phẫu thuật ra ngoài.
Phòng phẫu thuật xảy ra án mạng, Alex là người thủ đoạn rất cao, rất nhiều người còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra bên trong đã bị hắn ra lệnh cấm ngăn ở bên ngoài.
Thấm Nhã nhếch môi, lông mày nhíu chặt, biểu lộ trên mặt vẫn lạnh như khối băng.
Alex kiểm tra người đang nằm trên bàn phẫu thuật một lần nữa, vết thương trên cổ tuyệt đối không phải là do bất cứ vũ khí nào của con người gây nên, hơn nữa trên miệng vết thương nửa giọt máu cũng không thấy, máu trong người hoàn toàn bị hút sạch sẽ. Nhìn thế nào cũng thấy đây chính là bộ dạng bị quỷ hút máu cắn trong truyền thuyết. Vì thếcàngkhẳng địnhthêmchuyện bác sĩ Tịch liên quan đến quỷ hút máu.
"Bác sĩ Tịch, cô giải thích thế nào. Chuyện này cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!" Alex nghiêm trọng nói.
"Tôi không có gì để giải thích." Thấm Nhã lạnh lùng.
"Không có gì để giải thích? Là cô! Là cô trêu chọc đến quỷ hút máu, thậm chí cô còn từ chối tiết lộ những tin tức liên quan đến quỷ hút máu cho cảnh sát. Bất quá lúc này cô có nói ra cũng không còn ích lợi gì, đây là hậu quả do cô gây ra, Quỷ hút máu có thật, hơn nữa bắt đầu phát động tấn công loài người. Bọn chúng là những ác ma khát máu, sống bằng máu người, nếu không triệt để diệt trừ thì sẽ có một ngày con người cũng sẽ giống như gà vịt biến thành món ăn cho sinh vật khác thưởng thức. Bác sĩ Tịch, những người có quan hệ với ác ma trước giờ đều không có kết cục tốt."
Sắc mặt Thấm Nhã lúc này lạnh giống như một hồ băng, đối với những lời chỉ trích cô vẫn không nói lại một lời. Quỷ hút máu ở trong bệnh viện giết người, đây là cố ý khiêu khích, là cố ý hướng về cô, chuyện này khẳng định liên quan đến Tào Bằng. Ban đầu là để cho cảnh sát nhận định cô và quỷ hút máu có liên quan, sau đó lại để cho quỷ hút máu giết người trong bệnh viện, giờ nghĩ lại đây đều là những bước trong âm mưu đã được trù tính kỹ lưỡng.
Lúc này một nhân viên của Alex đẩy cửa vào báo cáo: "Cảnh quan, người của chúng ta đã lục soát khắp cả tầng, không phát hiệncó chuyện gì khác thường. Chúng tôi đã gọi điện yêu cầu hỗ trợ đến lục soát toàn bộ bệnh viện."
"Rất tốt. Bây giờ bác sĩ Tịch, cô chính thức bị bắt, chúng tasẽ dẫn cô ta về trụ sở." Alex ra hiệu cho cấp dưới lấy còng tayra.
"Cái này. . ." Người cảnh sát trẻ chần chờ một chút, lại báo cáo: "Báo cáo! Chuyện này đã báo lên cấp trên, bọn họ. . ."
"Có lời cứ nói, ấp úng cái gì."
"Cấp trên nói. . . cần phải đảm bảo an toàn cho bác sĩ Tịch."
Sắc mặt Alex lập tức trở nên khó coi, vẻ mặt không hề sợ hãi của Thấm Nhã càng làm hắn dấy lên cảm giác thảm hại không chịu nổi. Hắn vung tay: "Để bảo vệ an toàn cho bác sĩ Tịch, điều một tổ đặc công đến đưa bác sĩ Tịch về nhà. Bác sĩ Tịch, từ hôm nay chúng tôi sẽ bảo vệ cô 24/24, mời."

Bình luận

Truyện đang đọc