Bác sĩ Tịch là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, trong lúc làm việc luôn tập trung cao độ, nên vừa rồi mới bị một ít việc nhỏ "quấy rầy" cũng rất nhanh không để ý tới nữa, mỗ Quỷ hút máu bây giờ liền biến trở thành một vật cản lớn đứng kế, không để ý tới là được.
Quỷ hút máu là sinh vật tà ác như thế, chỉ có người khác ăn nàng thiệt thòi, muốn nàng "chịu thiệt" thì đâu có dễ. Y Nặc Mễ nhe răng trợn mắt, "NGAO ~ xem cho ta trước, người ta bị thương mà."
"Bị thương ở đâu." Thấm Nhã không thèm ngẩng đầu qua loa hỏi.
Gào, khi dễ mình không bị thương phải không. Y Nặc Mễ đi đến bàn chộp một cao dao lên, nhe răng: "Ta cũng bị thương."
Không thèm để ý.
"Thật sự bị thương, chị xem chị xem!"
Hoàn toàn phớt lờ.
Thấm Nhã cuối cùng cũng đã sử lý hết tất cả vết thương, dùng kéo cắt đoạn chỉ thừa còn lại.
Quỷ hút máu cầm dao khua tay múa chân, không nghĩ tới ngón tay xoạt qua lưỡi dao -----
Nghẹn ngào gào khóc: "NGAO ~ bị thương, ô ô, chảy máu NGAO thật nhiều. . ."
Thấm Nhã cả kinh, vứt cái kéo xuống rồi nhanh chóng tháo bao tay ra, nhanh chạy tới cầm tay Y Nặc Mễ nhìn: "Vết thương đâu đưa đây tôi xem ----" vừa nhìn một cái liền tức giận trừng mắt: "Đúng vậy a, thương thật a, nặng cỡ vi khuẩn."
Đầu ngón tay bị rạch một đường xuất hiện một tý tý đỏ, chảy máu cái khỉ gì. Tuy nói như vậy, Thấm Nhã vẫn dùng băng cá nhân băn lại đầu ngón tay. Được đối đãi dịu dàng như vậy, dáng vẻ khẩn trương của Thấm Nhã đã làm cho trong lòng Quỷ hút máu rất vui mừng, ôm chặt Thấm Nhã nhếch miệng cười tủm tỉm.
Lý Cường nhìn hai cô gái xinh đẹp thân mật một chút cũng không thèm để ý đến ai này, lúc này mới chợt nhớ tới Thấm Nhã lẽ ra lúc này không nên xuất hiện ở đây.
"Tịch, cô hóa ra không kiên trì đến vậy. . . cô lúc này rời đi, sẽ khó có thể trở về được nữa."
"NGAO ai cần về cái nơi bị một đống đồ ăn bẩn bẩn vây quanh chứ, Tiểu Nhã Nhã yêu ta, sẽ nhanh liền quyết định ở cùng ta cả đời." Tiểu quỷ nhe răng thị uy với Lý Cường, cho hắn bỏ cái ý nghĩ ngấp nghé đồ ăn của nàng.
Thấm Nhã cười thầm, tiểu quỷ này mỗi lần gặp Lý Cường là tính xấu liền hiện ra, còn dám ở trước mặt cô khoác lác với người khác, cô khi nào nói cô yêu nàng? Thấm Nhã hướng Lý Cường cười nhẹ, biểu lộ bình tĩnh, thái độ thập phần thản nhiên: "Không trở về. Cùng Tiểu Mễ cùng một chỗ. . . căn bản cũng không nghĩ tới chuyện trở về. Cho dù mai sau như thế nào, tôi cũng sẽ cùng em ấy mãi bên cạnh nhau."
"Cho dù phải biến thành Quỷ hút máu cô cũng chịu?" Lý Cường luôn nghĩ rằng Thấm Nhã là một cô gái rất kiêu ngạo, sẽ không buông tay chuyện sự nghiệp và sự tôn kính của mọi người.
"Tiểu Nhã Nhã luôn có quyền lựa chọn, cho dù chị có quyết định thế nào, cho dù chị nghĩ cái gì, NGAO ~ ta đều vì chị mà thực hiện." Y Nặc Mễ hôn hôn lòng bàn tay của Thấm Nhã, thấu hiểu đến thế, quỷ hút máu thiên tính ích kỷ lại bạc bẽo khi yêu một người, cũng sẽ trở nên vô tư dịu dàng.
"Tiểu Mễ ngốc, một cặp tình nhân ăn ý, cho dù làm cái gì cũng nguyện ý vui vẻ cùng đối phương nếm thử. Tôi cũng không ngoại lệ, chỉ cần được cùng với em mãi mãi . . ." Thấm Nhã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Y Nặc Mễ, ôm nàng vào trong ngực.
Hai cô gái đều xinh đẹp, một người khuôn mặt lãnh diễm khí chất ưu nhã, một người khí tức tà ác lại ngây thơ, một đôi bích nhân đang ôm lấy nhau, giống như một loại phong cảnh đẹp vậy, hấp dẫn người ta nhìn thật lâu.
Tiêu Quân phát hiện Chu Duẫn Văn đang thất thần, ánh mắt hướng tới góc kia của phòng ngây ngốc hồi lâu. Xoay lại nhìn, đúng lúc nghe được những lời kia của Thấm Nhã. Ả vứt bỏ đống băng gạc trong tay, đẩy Chu Duẫn Văn ra phía ngoài ban công, giọng điệu mỉa mai nhắm vào Thấm Nhã: "Ngây thơ!"
=========
Đồ cũng đã trộm, Dracula cũng không thấy, một đoàn người liền rời đi St. Petersburg. Vì Thấm Nhã và Lý Cường không tự tại như Quỷ hút máu, nên đoàn người Y Nặc Mễ phải đi máy bay riêng từ Nga tới phương Bắc giáp ranh với Trung Quốc để quá cảnh. Khu vực Siberia của Nga thời tiết giá rét , chưa tới tháng 12 mà tuyết rơi rất nhiều, vùng ngoại ô tuyết đã cao tới tận đầu gối.
Mọi người xuống xe nghỉ ngơi ăn cơm trưa, cách xa một cái thôn nhỏ khoảng vài trăm người. Vì để tránh cho Quỷ hút máu "quỷ vào thôn" bắt người ăn, cho nên Lý Cường đã đậu xe ở cách thôn trang 20p đi bộ, một mình đi vào trong thôn mua đồ ăn --- Quỷ hút máu thì không cần ăn gì, nhưng hắn và Thấm Nhã là người thật giá thật.
Y Nặc Mễ mắt nhắm mắt mở mơ màng từ trên xe bước xuống, tại cái thời tiết dưới âm độ mặc một cái áo tay dài, trên người quấn một đống lớn áo khoác và khăn len. . . để tránh nắng. Quỷ hút máu chỉ sợ nóng không sợ lạnh, nhưng Thấm Nhã không cho phép Y Nặc Mễ và Chu Duẫn Văn mấy người ăn mặc quá "không giống người", vì vậy tiểu quỷ hút máu miễn cưỡng đeo một bông tai xù màu đỏ trên đầu.
Orange từ trong cái áo khoác chui ra, trên lỗ tai cũng chụp một bộ tai mèo màu đỏ giống chủ nhân của nó, thò đầu ra nhìn, ngó tới ngó lui bốn phía, sau đó hướng bên trái khoa tay múa chân, tranh thủ thời gian tìm cơ hội nung đúc tình cảm sâu đậm với chủ nhân: "Tiểu Mễ ngươi xem ở đây có hoa đàoah meow!"
Trên vùng đồi núi ngoài ngoại ô có đến hàng trăm gốc cây đào, nằm giữa những đám cỏ khô héo, hoa màu đỏ nở rộ trong tuyết trắng tạo thành một phong cảnh xinh đẹp. Tại cái nơi chỉ thấy được người tóc vàng mắt xanh lại thấy được một thứ đầy chất phương Đông, mọi người không khỏi hai mắt tỏa sáng, đều đi tới thưởng thức.
Y Nặc Mễ nhìn thấy màu đỏ liền vui mừng, lộ ra răng mèo liếm liếm miệng cười tủm tỉm, nhổ một bông xuống, gặm gặm, nhả.
Mặt mũi khó chịu: "NGAO không thể ăn."
Orange: ! @# $% chỉ có biết ăn...
Tiêu Quân cúi xuống gần một cành hoa ngửi, ả nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi mỏng xinh đẹp hiếm khi lộ ra một nụ cười. Nét đẹp của Tiêu Quân cực kỳ cổ điển, động tác lại mềm mại lại cao sang, mọi cử động đều hiện ra phong thái cổ điển. Thiên kim tiểu thư thời cổ đại chính là thế! Cái gọi là Mỹ nhân cười bên hoa là câu hình dung đúng nhất lúc này.
Thấm Nhã đưa tay chạm vào những hạt tuyết trắng trên cánh hoa, tuyết trắng tại đầu ngón tay trắng nõn từ từ mà tan chảy.
"Cô giống như không thích cách làm của tôi." Thấm Nhã nhàn nhạt.
"Ta không thích cái bộ dạng bất chấp tất cả của cô." Tiêu Quân qua một lúc sau mới đáp lại lời Thấm Nhã, "Muốn làm người thì làm người, muốn làm quỷ thì liền làm quỷ. Cô căn bản không hiểu được nỗi thống khổ của cái gọi là thân bất do kỷ và sự gian khổ của làm quỷ hút máu. Cái bộ dạng không sao cả này, giống như là chuyện rất tùy ý."
Đối mặt với những lời không khách khí như vậy, Thấm Nhã vẫn thái độ bình tĩnh, "Chuyện này đương nhiên không phải là chuyện tùy ý. Trên thực tế, tôi cũng có đấu tranh, nếu như bất đắc dĩ bị buộc biến trở thành quỷ hút máu, có lẽ tôi sẽ không chấp nhận được. Nhưng cô không biết, tôi có thể thuyết phục bản thân mình làm ra cái quyết định này, đó hoàn toàn vì tôi quan tâm. Bởi vì trong lòng quan tâm người kia, cho nên mới không còn quan tâm chuyện gì khác, bởi vì trong lòng người kia quan trọng nhất, cho nên tất cả đều không sao cả."
"Phương tiểu thư tuy kinh nghiệm rất nhiều, nhưng lại thật đáng tiếc.Tuy rằng đã sớm trải qua cả trăm năm, tuy rằng vạn vật cũng như con người đã sớm không còn như trước, nhưng hãy nhớ rằng người ấy chưa từng từ bỏ một giây một phút dành quan tâm cô, chưa từng bỏ rơi cô. Cô nên quý trọng mỗi người bọn họ. Thấm Nhã chỉ về phía lưng Tiêu Quân.
Lý Cường và Chu Duẫn Văn không biết từ lúc nào, đã đứng xa xa nhìn hai người.
Tiêu Quân cứ hết nhìn Lý Cường rồi lại nhìn Chu Duẫn Văn, hai khuôn mặt đã khắc sâu trong tâm trí đồng thời cùng đứng đó. . . giống như lúc xưa. Giống như thời gian đã bị đảo ngược, trở lại cái thời khắc hai người kia dây dưa trong vận mệnh của ả.
"Tiêu Quân. . ."
Lý Cường và Chu Duẫn Văn đồng thời mở miệng, ánh mắt của cả hai đều phức tạp. Tình ý, áy náy, nhưng cũng có lẽ là thay đổi. . .
Cuối cùng Lý Cường cũng thở dài một hơi, không nói gì nữa xoay người rời đi.
Trên vai Thấm Nhã đột nhiên ấm áp, cô bị Y Nặc Mễ cầm một cái khoác bằng da bao lấy rồi ôm bỏ chạy. Thấm Nhã kinh ngạc vừa cười vừa mắng: "Y Nặc Mễ tôi đã nói không được bất ngờ ----- nha ~ ha ha, ngốc này, mau buông tôi xuống."
"Giường bông." Y Nặc Mễ cười tủm tỉm chỉ chỉ cho Thấm Nhã thấy.
Thật ra đây là một cái đồi thấp, cỏ lại mọc thấp, tuyết rơi một cái thì tất cả liền bị bông tuyết bao trùm, trắng xốp mềm mại trông rất đáng yêu.
Thấm Nhã mặc nhanh cái áo khoác lại, mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống, trên mặt tuyết trắng xốp liền xuất hiện hình một cái bàn chân. Thân người Thấm Nhã rất thanh mảnh, Y Nặc Mễ chỉ toàn nhìn thấy những lúc cô thướt tha yểu điệu, tới bây giờ mới có dịp nhìn thấy cô mặc nhiều như vậy.
"NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã, chị thật béo!" Chỉ chỉ, ghét bỏ.
Thấm Nhã bình tĩnh, hừ nhẹ: "Chê béo thì đừng có ôm."
Béo thì béo, ôm thì ôm nha, Y Nặc Mễ mới không để ý, vươn tay ôm lấy, nhưng miệng độc thì vẫn hết lần này tới lần khác, vẻ mặt đầy tà khí ghé sát vào lỗ tai Thấm Nhã hà hơi: "Béo thật mà, A. . .~ nếu so ra thì lúc Thấm Nhã không mặc đồ ôm vẫn tốt hơn."
Cái tư thế đầy phạm thượng này, thập phần nguy hiểm. Tịch nữ vương đáp lại bằng kéo một tay, nhất một chân ---- (Tư thế Judo)
"NGAO ----"
Trên mặt tuyết liền xuất hiện một cái hố hình người, mỗ quỷ hút máu liền biến thành một chữ đại (大) ngã trên mặt đất. Còn chưa kịp đứng lên, Thấm Nhã lại một cước đạp vào ngực Y Nặc Mễ, khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống: "Em 'gầy' thế này thì một mình nằm ở giường bông đi."
Không sợ lạnh giỏi lắm sao, Quỷ hút máu không mặc nhiều đồ, lại dám nói cô béo.
Có thể thấy được cho dù một cô gái có thân hình hoàn mỹ đến bao nhiêu thì cũng không thể chấp nhận được người khác phê bình thân hình của mình. Y Nặc Mễ cố gắng thoát khỏi bàn chân ngọc ngà trên ngực mình, nhưng Thấm Nhã nhất quyết không tha, nàng lại không thể dùng sức được, hai mắt ý xấu lại chạy lên não.
"Ah!"
"NGAO ha ha!"
Y Nặc Mễ bất ngờ kéo chân Thấm Nhã, Thấm Nhã mất thăng bằng hô một tiếng ngã xuống người Y Nặc Mễ, Y Nặc Mễ cười đến xấu xa thuận thế ôm lấy Thấm Nhã lăn vòng vòng trong tuyết. Một đống tuyết dày bị hai người lăn qua lăn lại, chỉ một chốc, tuyết bắt đầu chui vào trong quần áo của cả hai.
"Đừng, Tiểu Mễ ~ ha ha ~ nha, tuyết rơi vào trong quần áo rồi này." Thấm Nhã rốt cuộc không chống lại được cuộc vui, từng chuỗi tiếng cười dễ nghe không ngừng bật ra.
"Rời vào trong quần áo? Ta giúp chị phủ ra, NGAO ha ~"
"A. . .. ~ Tiểu Mễ em làm gì. . ."
Quỷ hút máu đúng là xấu xa, không có ý tốt hướng Thấm Nhã vươn tay. Phủi tuyết? Tên ác ma này hai tay nhanh chóng chui vào trong quần áo của Thấm Nhã, tháo nút thắt nội y ra, dùng cả bàn tay tham lam trùm lấy nơi no đủ mềm mại trước ngực Thấm Nhã.
"Hư ~ đừng nhúc nhích ~ để cho ta kiểm tra một chút. . . có thật sự là béo hay không. . ."
Nụ cười đầy tà khí của Y Nặc Mễ dần gần lại, dùng đầu lưỡi dụ dỗ đẩy ra cánh môi Thấm Nhã, tham lam hôn sâu vào.